"Biểu hiện của hài tử kia có chút cổ quái!"
Lão nhân trước tiên là sờ lên thạch bích rồi thúc nội tức vào. Ban đầu lão cũng cố gắng khống chế nội tức như Nhạc Vũ. Nhưng chỉ được một lúc thì như vậy,. Nhưng cũng không lâu lắm, tựu hoàn toàn bỏ qua chống cự, tùy ý toàn thân chân khí bị rót vào trong đó.
Nhạc Duẫn Kiệt giật thót mình, sau đó nhăn nhó mặt mày. Lúc Nhạc Vũ sử dụng, y còn có thể khắc chế cảm xúc lo lắng. Nhưng đến phiên lão nhân trước mắt này thì không cách nào giữ được bình tĩnh nữa.
Linh lực mà Nhạc Vũ mới vừa rồi đưa vào mặc dù thuộc tính khác nhau, nhưng đúng là vẫn còn đồng căn đồng nguyên. Cho dù là có chút tổn thương, cũng có biện pháp tìm người chữa trị, nhưng cách làm của vị thập thất thúc thúc này của y quả thật quá nguy hiểm. Chỉ cần có một tia chân khí của Nhạc Vũ còn sót lại cũng có thể đưa tới xung đột chân nguyên khiến cho định giai thạch hoàn toàn hủy hoại.
không chỉ có y, cả mấy vị võ sư cao cấp cùng đi ra khỏi vách tường cũng nhăn nhó vì nhớ tới lúc trước trong tộc đã tốn bao nhiêu tiền bạc mới có được khối đá kia.
Bất quá lão giả cũng là thoáng như chưa tỉnh, mặc nhiên một lúc lâu sau mới thu hồi nội tức. Sau đó lão mở bừng mắt, lộ ra vẻ vui mừng mãnh liệt, thân thể hơi run rẩy."Quả nhiên là cả một tia linh lực cũng không còn sót lại! Bên trong định giai thạch không có bất kỳ ám thương nào"
"Lại có chuyện như vậy!"
Nhạc Duẫn Kiệt biến sắc, kinh dị nhìn về tứ cấp định giai thạch. Bất quá có lão nhân ở đây nên y không dám tiến lên thử lại. Lúc trước y đã rất có ấn tượng với năng lực khống chế chân khí của Nhạc Vũ nhưng so ra vẫn rất coi thường với hôm nay.
"Ta còn có thể lừa ngươi hay sao?"
Lão giả trách cứ, tuy nhiên trên mặt không có vẻ gì giận dữ." Dĩ nhiên là bên trong định giai thạch này không hề chuyển đổi. Có thể đem chân khí điều khiển đến loại trình độ này, bình sinh Nhạc Thiên Bách ta lần đầu mới thấy. Không, không chỉ là thao túng lực mà thôi, cảm ứng linh lực của hắn cũng vượt xa thường nhân, hài tử kia quả thực chính là yêu nghiệt"
Người bên trong phòng chấn động, hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ việc chấn động trước biểu hiện của Nhạc Vũ còn là không ngờ lão nhân lại có thể đánh giá cao hắn như vậy.
"Không trách được! Hắn có thể sử dụng Tật Phong Thuật. Đại Hỗn Nguyên Công đối với người khác mà nói là yếu, bất quá trong tay hài tử này lại là một bộ công pháp cái thế!"
Lão giả nói xong quay người nhìn về phía sau."Ta thấy có thể chấm dứt rồi! Duẫn Kiệt ngươi cho rằng như thế nào?"
"Như vậy là không có vấn đề gì!"
Nhạc Duẫn Kiệt nhíu mày."Chẳng qua có chút khó nói với bên Đạm Vân Thành. Hơn nữa trên người hài tử này còn có rất nhiều bí ẩn không rõ hắn học từ đâu ra, ví dụ như Tật Phong Thuật vậy. Theo như mấy lần kiểm tra tư chất trước thì hắn không có khả năng trước mười tám tuổi lên cấp năm mới đúng, nhưng vì sao kết quả lại là hoàn toàn ngược lại?"
"Tiểu tử ngươi đó! Bên chỗ Đạm Vân Thành cần nhượng bộ thì nhượng bộ, cần cứng rắn phải cứng rắn. Chỉ cần đừng làm cho bọn họ cảm giác chúng ta lừa gạt thì cứ tùy tiện mà làm. Về phần tư chất cùng Tật Phong Thuật…"
Lão giả cười lạnh một tiếng:"Điều này thì có ý nghĩa gì với chúng ta? Chuyện phán sai tư chất, mấy trăm năm nay đã xảy ra không biết bao nhiêu lần đối với Nhạc gia chúng ta! Về phần Tật Phong Thuật, ngươi mặc dù lên tiếng hỏi rồi chứ thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể học đến tay hay sao? Đối với ta Nhạc gia mà nói, quan trọng nhất là tiên thiên! Từ hôm nay, phàm có người dám động đến lông chân hài tử kia, Nhạc Thiên Bách nhất định muốn hắn bồi mạng!"
Hai mắt Nhạc Duẫn Kiệt nhíu lại, vẻ mừng rỡ càng thêm nồng hậu. Lão nhân này nếu nói như vậy, đó chính là đã rất khẳng định hy vọng đột phá tiên thiên của hài tử này đã vượt quá suy đoán của y.
Lúc từ trong từ đường đại điện đi ra, Nhạc Vũ vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực.
Điều khiến hắn căm tức không phải là sự quan sát của cao tầng đối với mình. Trên thực tế nếu nếu đổi lại là hắn, nhất định còn có thể quá mức hơn nhiều lắm. Về phương diện thủ đoạn có thể bí mật hơn nhưng tuyệt không ôn hòa như bây giờ.
Sở dĩ khiến Nhạc Vũ chân chính để ý chỉ là trên một sự tình như vậy, dòng họ vẫn không cho hắn một nhắn nhủ và ý tứ hài lòng. Tiểu Nhạc Vũ chết đi, mặc dù không liên quan với hắn nhưng nếu đã dựa vào thân thể này để sống thì cho dù thế nào cũng phải cho nguyên chủ nhân một cái công đạo.
Điều khiến hắn vô lực là ở chỗ trong tình thế bản thân không chiếm ưu thế thực lực nên đành yên lặng chờ tuyển trạch của những người kia.
Lắc đầu cười khổ, Nhạc Vũ nhìn về phía trước. Lúc này trên quảng trường đá đã có mấy người giao thủ trên các lôi đài. Trên căn bản, thực lực đều ở võ sĩ cấp năm đến cấp tám, chưa thấy cấp năm trở xuống cùng cấp tám trở lên .
Định giai thạch kiểm tra đo lường, ngoại trừ thuận tiện khảo sát cùng thống kê võ lực thế hệ trẻ Nhạc gia thành thì mục đích tối trọng yếu còn là sàng lọc người có thực lực võ sĩ cấp năm trở xuống. Sau đó mới coi như chân chính tiến vào giai đoạn so đấu. Về phần những người bị loại thì nếu nhà có điều kiện sẽ tiếp tục lưu lại luyện tập, nếu không thì cho đi trồng trọt hay làm công, cũng không nuôi người rảnh rỗi.
Nhạc Vũ thân là một thành viên trực hệ của Nhạc thị, cũng mơ hồ biết dòng họ thật ra không ngại để cho những võ sĩ cấp thấp so đấu. Vấn đề là nhân lực vật lực Nhạc gia thành có hạn, bọn họ cũng chỉ có thể ưu tiên tài nguyên vào những người có tiền đồ.
Theo an bài của cả cuộc đại so đấu này cũng có thể tìm được một hai. Chỉ cần là bốn phòng Vân Phong Lôi Vũ cùng hai đường Luyện Huyết và Bộ Vân ai bài đệ tử có thực lực một chút, có thể rèn luyện đầy đủ cho bọn họ mà không cần tạo thành uy hiếp chân chính. Nói thí dụ như Nhiễm Lực, đối thủ thứ nhất chính là một võ sĩ cấp tám hai mươi lăm tuổi, tốc độ và kỹ xảo của người này dù thế nà cũng không thể vượt quá cực hạn gã to xác kia, qua đó cũng có thể thấy sự dụng tâm của dòng họ.
Lâm Trác thì không có may mắn này, mặc dù coi như là người có hy vọng đoạt giải nhất trong lần đại so đấu này nhưng đối thủ của hắn lại cực kỳ khó chơi. Đoán chừng trong tộc tính toán là sẽ hao tổn thực lực của hắn để giảm cơ hội trong toàn cục.
Nguồn: http://truyenfull.vnNhạc Vũ lúc bắt đầu còn có chút lo lắng, bất quá khi nhìn một so đấu của Lâm Trác thì biết mình có thể đã đánh giá quá cao tư chất và thiên phú thế hệ trẻ của Nhạc gia thành.
Với tu vi võ sư cấp một và vũ kỹ cao cấp Trùng Tiêu Tích Tà kiếm, Lâm Trác chỉ cần không đụng phải mình đã có thể xưng hùng trong đám tiểu bối. Trên thực tế cũng là như thế, cho dù là người thanh niên đối thủ của hắn cũng có tu vi cấp võ sư nhưng vẫn bị Lâm Trác mấy kiếm dễ dàng đánh rớt dưới đài. Nhạc Vũ thậm chí còn có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của vị võ sư trọng tài và giám sát.
Nhạc Vũ cười nhạt rồi nhìn sang chỗ khác, cũng không có quá nhiều hứng thú theo dõi tiếp. Đoán chừng chỉ cần ngồi tại nhà chừng mười ngày là Nhiễm Lực cùng Lâm Trác sẽ đoạt được phần thưởng trong cuộc so đấu này. Bất quá đang lúc Nhạc Vũ chuẩn bị rời đi khỏi quảng trường chen chúc này thì bỗng nhiên phát hiện tình huống có chút không đúng.