Lúc Đoan Mộc Hàn kéo tay đi vào động phủ thì Nhạc Vũ mới hiện nàng không phải tìm mình luyện kiếm, lập tức kinh ngạc:
- Sư phụ tới đây không phải tìm ta đấu kiếm?
- Đấu kiếm? Ta đâu ngu ngốc đi tìm khó chịu?
Đoan Mộc Hàn nghe vậy cũng kinh ngạc nhìn qua:
- Hôm nay ta không xuất toàn lực thì chém không được ngươi, vậy đấu kiếm với ngươi có ý tứ gì?
Nhạc Vũ á khẩu, sau đó bị lôi tuột xuống.
Tới trước cửa động, Đoan Mộc Hàn liền hưng phấn chỉ vào ba người Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực Lâm Trác đang tập luyện Ngự sử huyền binh:
- Ba người này, ta đã muốn! Vũ nhi không được không đáp ứng!
Ngữ khí của nàng cực kỳ bá đạo, khiến cho người nghe cảm giác khí thế không đạt mục đích không bỏ qua. Nhạc Vũ đang sầu não chuyện Xương Băng Hồng, còn chưa kịp phản ứng, sau một lúc mới giật mình:
- Sư phụ định thu ba người bọn hắn làm đồ đệ?
- Nếu không vì ba người bọn hắn thì ta tới tìm ngươi làm gì?
Đoan Mộc Hàn quay đầu lườm hắn một cái, sau đó cười hì hì:
- Ngươi cũng không biết, năm nay Nghiêm Hạo, còn có Thích sư thúc, Chu sư thúc ra mặt tuyển đồ đệ, một mực bài trừ Tiểu Quan Phong ta, nói lần trước chiếm được đại tiện nghi, có một mình ngươi cũng đủ rồi. Có hạt giống nào tốt đều bị bọn họ liên thủ cướp đi. Bất quá bọn hắn chắc nghĩ không ra năm nay những người có tư chất tốt nhất đều đang ở đây. Hắc hắc! Vốn ta cũng không có ý tứ. Bất quá bọn họ đã bất nhân, như vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa .
Đoan Mộc Hàn nói xong cười âm hiểm khiến Nhạc Vũ lạnh toát, không khỏi vô thức thối lui:
- Nguyên lai là vì thế, đệ tử không có ý kiến gì, bất quá Chưởng giáo chân nhân sau này biết được thì sợ là sẽ tìm sư phụ lý luận một phen.
Đoan Mộc Hàn nghe vậy không hề để ý, cười hì hì lấy ra một viên Hồn thạch hươ trước mặt Nhạc Vũ:
- Sợ cái gì? Sư phụ sao không có phòng bị? Hôm nay chỉ cần người bọn họ chọn trúng thì ta không cần, đổi lại người bên này cũng đừng yêu cầu, ngày sau lại càng không được đổi ý! Mọi người đã lập thệ, hơn nữa cũng ghi xuống.
Với tích cách của bọn họ, cho dù về sau thực hối hận thì cũng không có khả năng nuốt lời.
Nhạc Vũ lập tức phảng phất lần đầu thấy nàng, cẩn thận đánh giá Đoan Mộc Hàn. Thầm nghĩ nguyên lai sư phụ của mình đâu có ngu ngốc, lại còn có mặt âm hiểm xảo trá như vậy.
Kỳ thật hắn cũng đang phiền não vì chuyện của mấy người Băng Thiến. Từ sau khi cải tạo thành Ngũ Hành linh thể thì đều thuộc hàng nhất đẳng trong tông.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLHôm nay còn chưa biểu hiện ra ngoài nên trưởng bối tông môn còn chưa chú mục. Nếu như ngày sau tu vi sâu lên thì e là sáu ngọn núi kia đều đến cướp người.
Hành động lần này của Đoan Mộc Hàn ngược lại làm hắn bớt đi một mối lo. Bản ý của hắn là để qua một thời gian nữa sẽ để cho bọn họ đi tìm sư phụ phù hợp, bất quá nếu có thể tụ cùng một chỗ cũng xem là tốt. Có hắn tự mình dạy bảo trận đạo phù văn, còn có phép ngự kiếm. Sau này lại được Đoan Mộc Hàn rèn luyện kinh nghiệm thực chiến coi như là lựa chọn không tệ.
Bất quá trong giây lát, thấy ánh mắt cao hứng của Đoan Mộc Hàn, lại thấy vẻ nghi hoặc của Nhạc Băng Thiến, Nhạc Vũ cũng hơi nghi ngại không biết đem bọn họ giao cho Đoan Mộc Hàn có vấn đề gì không?
Chuyện ba người Nhiễm Lực bái sư, Đoan Mộc Hàn tự mình hỏi qua ý tứ Nhạc Trương thị rồi sau đó quyết định. Nhạc Vũ cho dù hơi chần chừ nhưng lúc này muốn đổi ý thì cũng đã không được.
Cách nghĩ của Nhạc Trương thị hết sức đơn giản, Đoan Mộc Hàn có thể dạy cho Nhạc Vũ có bản sự như vậy thì tất nhiên bất phàm. Những năm vừa rồi khi bà tu hành cũng đã từng được Đoan Mộc Hàn. Kiến thức của Nguyên Anh chuyển thế thì ngay cả Nhạc Vũ cũng còn lâu mới bì kịp, Nhạc Trương thị tất nhiên là tràn đầy hảo cảm.
Sau đó hơn mười ngày, Nhạc Vũ lại thêm một lần bất ngờ.
Đoan Mộc Hàn ận tâm tận lực vượt xa dự liệu của hắn. Mỗi ngày đều ít nhất dành ra nửa ngày dạy dỗ, từ truyền đạt đạo phù hay chỉ điểm yếu quyết tu hành đều nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu. Không chỉ là ba người Nhiễm Lực mà ngay cả hắn ngẫu nhiên dự thính cũng có sở đắc. Hắn cũng chỉ việc ngẫu nhiên kiểm tra thân thể còn thì không cần xen tay.
Đoan Mộc Hàn nói là nàng không tự tin trước hắn, kỳ thật bản lĩnh truyền đạo của nàng coi như không tệ, chỉ là Nhạc Vũ tuyệt đối không tin lời này.
- Kỳ quái, kỳ quái! Chẳng lẽ chuyển tính rồi, hay là đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước?
Nhạc Vũ vẫn nhớ cách thức dạy dỗ của Đoan Mộc Hàn, chỉ cần có chỗ nào không hiểu thì đánh nhau một trận sẽ hiểu. Kiếm pháp không lưu loát? Tập nhiều sẽ quen, hắn thật khó tưởng tượng một giáo viên "chính thống" như vậy.
Bất quá Nhạc Vũ cũng không muốn nghĩ nhiều. Đoan Mộc Hàn như vậy cũng là điều đáng mừng, để cho hắn thêm nhiều thời gian để nghiên cứu phù văn. Việc này quan hệ đến Quảng Lăng kiếm trận, cũng rất tốt cho căn cơ của hắn.
Trên cơ bản, từ lúc hắn nằm dưỡng thương thì ngoại trừ một phần thời gian dành ra để tu hành Hỗn Nguyên Ngũ Hành quyết, đẩy Ngũ Sắc Thần Quang tới tầng thứ sau cùng với tiếp tục chế dược thủy luyện thể thì phần lớn còn lại đi Quan Vân điện. Mấy người phân công hợp tác. Cảm ngộ mỗi ngày của Nhạc Vũ dĩ nhiên đều được mấy người Nông Dịch Sơn coi là chủ lực, mấy thứ mà các tiền bối tìm hiểu ra cũng khiến cho hắn chờ mong.
Nhạc Vũ vốn dự tính, ít nhất cần tới năm năm mới hoàn toàn lĩnh ngộ những phù văn này, bất quá với xu thế này thì hai ba năm cũng có thể.
Còn chuyện của Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ một ngày ngẫu nhiên nghe Nông Dịch Sơn cùng Cung Trí nói chuyện thì mới biết được nguyên do chính thức.
- Đáng tiếc! Hàn Nhi hiện giờ cách Kim Đan chậm nhất chắc cũng chỉ ba tháng, sau đó khoảng trong vòng ba năm là theo sát Vô Đạo kết anh. Tuy ta vẫn ngăn nàng hấp thu pháp lực phong ấn kiếp trước để củng cố căn cơ nhưng kéo dài lâu quá cũng không tốt.
Cũng may gần đây ta bảo nàng thu mấy đồ đệ, vào lúc dạy dỗ thuận tiện củng cố sở học. Vào hôm khảo giáo thật khiến làm người ta kinh hỉ.
Nhạc Vũ khiếp sợ, hắn vẫn cho là tư chất hiện giờ của Đoan Mộc Hàn chắc là thua kém huynh đệ Tân gia, chỉ ngang với Tạ Hạo. Không ngờ nàng đến nay vẫn chưa từng hấp thu di lưu kiếp trước!
Sau khi kinh dị thì hắn lại cười khẽ, thầm nghĩ trách không được Đoan Mộc Hàn kiên nhẫn như vậy, nguyên lai là bởi vì muốn chính thức hấp thu di lưu kiếp trước. Nông Dịch Sơn cũng không hổ là lương sư, có thể nghĩ ra diệu pháp như vậy .
Nếu là do sư tổ sắp đặt thì Đoan Mộc Hàn nhất thời cũng không bỏ bên, Nhạc Vũ liền dứt khoát triệt để không nghĩ đến việc này, chỉ ngẫu nhiên lấy thân phận đệ tử đến dự thính.
Ngoại trừ ra, sau mấy tháng lại liên tục sinh ra vài sự kiện. Đầu tiên là Chiến Tuyết chính thức được nhận làm đệ tử chân truyền, mỗi ngày đều đến chỗ Nông Dịch Sơn tu tập Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích, còn Quảng Lăng tuyệt kiếm thì do đích thân hắn truyền thụ.
Lần tế tổ đại điển này không có chuyện được Thông Minh Châu của Ngọc Lăng Tiêu cảm ứng sự, ngược lại ba người Nhiễm Lực đều được Đoan Mộc Hàn không biết từ chỗ nào tìm thấy vài món bảo vật giấu diếm tu vi pháp lực , khiến cho mấy người Nghiêm Hạo từ đầu đến cuối đều không có cảm giác.
Nhạc Vũ cười thầm, Đoan Mộc Hàn cho người khác ấn tượng dễ bị bắt nạt, bây giờ lại đi tính kế người khác khiến cho người của lục phong đều bị lừa gạt.
Bất quá việc này dù là Đoan Mộc Hàn dấu diếm được thì cũng không có khả năng kéo dài quá lâu. Đợi đến lúc chư phong biết được thì vẫn không tránh khỏi một hồi phong ba. Ngày sau Tiểu Quan Phong nếu không bỏ ra chút máu huyết thì khó có thể dẹp được tức giận.
Nhạc Vũ lúc này càng để ý nhất chính là Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu.
- Với năng lực của khai sơn tổ sư đã có thể tính ra danh tính của mình, từ đó cảm ứng để truyền đạo. Vào lúc nguy cơ tứ phía thì ban thưởng mấy pháp bảo để tông ta nắm chắc hơn một phần. Lần trước đánh xuyên bích chướng không gian không phải vì năng lực chưa đủ mà vì còn chưa cần thiết?
- Đánh lui Yêu Vương cũng đã nửa năm nhưng sao tất cả tông môn Trung Nguyên lại không có phản ứng, chẳng lẽ thực sự không biết giá trị của Quảng Lăng tuyệt kiếm?
- Hay là là Quảng Lăng tán nhân đã có bố trí hậu thủ mới khiến cho mấy Đại Thừa tu sĩ sinh lòng kiêng kị nên không có hành động? Bất quá điều này có thể sao? Tông môn qua vạn năm đã có bao lần đại chiến, tổn thất thảm trọng nhưng chưa từng có ai viện thủ.
Nhạc Vũ cảm giác càng nghĩ càng rồi, cũng may mấy người Nông Dịch Sơn đã có thể miễn cưỡng thao diễn kiếm trận, tối đa nửa năm sau dùng được cho thực chiến. Cho dù Yêu Vương Thương Ngô đến thì cũng phải chật vật như vừa rồi, thậm hcis có thể trảm sát.
Hơn nữa lúc này hắn cũng không cần gắng sức tăng thực lực. Qua mấy tháng này, Nhạc Vũ tuy vẫn chưa tiêu hóa hết phù văn nhưng cũng không cần quá ỷ lại vào hệ thống trí năng và Diễn Thiên Châu, bản thân đã có thể phá giải một số linh trận phức tạp.