Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 397: Ngọc Hoàng dư nghiệt





Nhạc Vũ xa xa nhìn lại, chỉ thấy đạo bào của người kia chính là của Ngọc Hoàng Tông. Hắn không cần suy nghĩ liền đoán được đúng như hắn dự liệu, tông môn đã động thủ với Ngọc Hoàng Tông.

Lúc này nhìn Nguyên Anh lão quái kia vẻ mặt đằng đằng sát khí thật không thấy khó hiểu.

Trước kia hắn từng gặp qua kẻ này, ngày đó khi hộ tống đệ tử các tông tiến vào Tử Vân tiên phủ, chính là một trong những Nguyên Anh tu sĩ có mặt lúc đó. Ngoài ý muốn chính là với khả năng của Cung Trí lại chưa đem người này tru diệt, tùy ý cho tên Nguyên Anh tu sĩ Ngọc Hoàng Tông này chạy trốn.

Thần trí của người này đã sắp bị Vực Ngoại Thiên Ma chiếm đoạt!

Chỉ từ thần hồn không ngừng rung chuyển của người kia, Nhạc Vũ liền biết tu vi của hắn là nhờ dùng dược vật mà có. Tuy đối với Kim Đan tu sĩ bình thường cũng có ưu thế áp đảo, song so sánh với Nguyên Anh tu sĩ khác chỉ nằm xếp dưới cuối.

Giờ khắc này cộng thêm tâm thần bị thất thủ, chiến lực còn lại được bao nhiêu thì thật khó nói. Nhưng có thể sẽ điên cuồng hơn, hoặc là trong đầu đối phương chỉ còn lại bản năng chiến đấu.

Nói như vậy chưa hẳn là không thể đánh thắng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Liếc nhìn Kim Quan Hỏa Xà đang độ kiếp gần bên, Nhạc Vũ khẽ cười khổ. Sau đó tâm niệm chợt động, vài kiện pháp bảo tùy thân của hắn đã từ trong giới chỉ bay ra.

Trong mắt Nhạc Vũ cùng lúc hiện lên vài phần chiến ý cùng hưng phấn cuồng nhiệt.

Lúc trước tuy hắn giao thủ với Diêm Chí, cuối cùng khiến cho đối phương vẫn lạc. Nhưng cuối cùng là vì dựa vào sự giúp đỡ của linh trận bên trong Tử Vân tiên phủ. Bản thân Diêm Chí cũng phải dốc toàn lực áp chế hồn thức pháp lực nên không có quá nhiều ý nghĩa thắng lợi.

Giờ khắc này người ở trước mắt hắn, tuy không có tu vi Nguyên Anh chân chính đúng như thực tế, vẫn có thể giúp hắn có được ấn tượng trực quan về những Nguyên Anh lão quái khác.

Vừa lúc, thử xem Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ ba cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm rốt cục có uy lực như thế nào!

Nhạc Vũ vừa nghĩ tới đây, bên kia tu sĩ Nguyên Anh của Ngọc Hoàng Tông vừa phát hiện được pháp bảo của hắn chính là Tam Diệu Như Ý Lôi Châm, nhất thời lại thê lương gào thét:

- Quả nhiên là ngươi. Hôm nay ta phải chém ngươi ngàn đao vạn kiếm, giải hận của ta.

Lời còn chưa dứt, liền có một cỗ kiếm quang tràn trề phá không bắn tới. Nhạc Vũ híp mắt, trong lòng càng nắm chắc thêm vài phần đối với phán đoán vừa rồi của mình. Một kiếm kia nhìn qua thanh thế lớn, thật ra sức lực tản mạn, không cách nào chính xác khống chế pháp lực hữu hiệu, so sánh với những Nguyên Anh tu sĩ chân chính quả nhiên không cùng cấp bậc.

Duy chỉ có tốc độ của kẻ này cực nhanh, đúng là đạt tới trình độ Nguyên Anh, mà kiếm quyết sử dụng cũng làm cho hắn kinh dị.

Trong kiếm ý hẳn đã tích tụ vô số ý niệm khác nhau, đan vào hồn lực của Nguyên Anh lão quái này, tạo thành một cỗ kiếm ý cực lớn, lực áp bách đối với tinh thần của Nhạc Vũ hơn xa Diêm Chí ngày đó. Ngoài ra bên trong kiếm khí của người này còn có một cỗ lực lượng làm hắn vô cùng quen thuộc, nhưng lại khác hẳn với lực lượng pháp lực của tu sĩ.

Đây tựa hồ là vu lực? Thì ra người này tu tập kiếm quyết bí truyền của Ngọc Hoàng Tông. Kiếm đạo truyền thừa của Hiên Viên hoàng đế, dung hiệp ý niệm vạn dân, tuy không phải thân Vu Thần, lại có thể vận dụng vu lực, quả nhiên có chút thần diệu.

Ngưng tụ tâm thần, Nhạc Vũ trực tiếp thúc giục Phong Loan kiếm tạo thành bóng kiếm xoay chuyển, trong nháy mắt liền hoàn thành thức thứ nhất trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, Tê Thiên Bài Vân bắn thẳng về phía trước đối kháng. Sau đó chỉ nghe "oanh" một tiếng vang vỡ tan, trên không trung cuồng phong bốn phía, ngay cả Kim Quan Hỏa Xà đang nghênh đón đạo lôi kiếp thứ hai cũng bị thổi bay ra ngoài mười trượng. Miệng mũi Nhạc Vũ tuôn đầy máu, Phong Loan kiếm vỡ vụn từng khúc, hắn thừa dịp này ngự kiếm bắn ra xa trăm trượng, thành công tránh được đạo kiếm quang bắn tới.

Lợi hại, đây là thực lực của Nguyên Anh tu sĩ? Nói như vậy hôm đó bên trong Tử Hiên Phủ, ta thật là may mắn. Ngay cả một Nguyên Anh tu sĩ yếu kém còn có bản lĩnh như vậy, Diêm Chí kia nếu có thể thi triển toàn lực, chiến lực sẽ tuyệt đối mạnh mẽ. Thật là khó tin nhân vật như vậy lại chết trên tay ta.

Toàn thân Nhạc Vũ run lên, nhưng trong lòng không hề sợ hãi mà lại vô cùng hưng phấn. Thật ra một kiếm vừa rồi tuy hắn không tránh được hoàn toàn, nhưng chỉ cần sử dụng Ngũ Phương Môn liền có thể kịp thời trốn vào hư không, dễ dàng ứng đối.

Chẳng qua vừa rồi chiến ý nổi lên, Nhạc Vũ lại bị một kiếm kia khơi dậy hào hùng ngất trời trong lòng của hắn.

Nguyên Anh tu sĩ thì thế nào? Chỉ là dư nghiệt Ngọc Hoàng Tông dựa vào dược vật mà thăng cấp mà thôi, hôm nay cũng phải chết trong tay hắn!

Ba trăm sáu mươi lăm lôi châm rốt cục hoàn thành quá trình sắp xếp thành thanh kiếm, trên thân kiếm lôi quang lóng lánh, đang ở bên trong linh trận, hẳn có thể đem lôi lực trên không trung thu nạp được vài phần.

Hơn nữa ba ngàn sáu trăm Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phỏng chế đang liên tục cắm xuống mặt đất, đảo mắt đã tạo thành một đại trận thật lớn.

- Chiến Tuyết! Cuộc chiến hôm nay ngươi đừng nhúng tay, hộ pháp cho ta!

Khoảng cách Nhạc Vũ gần ngàn thước, Chiến Tuyết đang muốn dùng Thiên Ti Tuyết Kiếm chém ra, chợt nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng sau khoảnh khắc chần chờ mới thối lui. Chẳng qua gương mặt nàng đầy vẻ đề phòng, toàn bộ lực lượng tín ngưỡng đều gia trì lên thân thể chủ nhân của mình.

Nhạc Vũ vừa kêu lên, đồng thời nhìn thấy đối phương lại chém xuống một kiếm.

Nhạc Vũ thấy thế, nhất thời cười lạnh.

Kiếm tu sao? Ngươi muốn đấu kiếm thì ta cùng ngươi đấu kiếm!

Tam Diệu Như Ý Lôi Châm đã tụ tập xong lôi lực, lại lần nữa nghênh tới. Chẳng qua lần này không thể quan tâm vấn đề phẩm cấp huyền binh quá thấp, mà giống như Phong Loan kiếm vừa rồi, chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng.

Dưới sự thao túng của Nhạc Vũ, huyền binh tổ hợp thế như chẻ tre đâm vào trong kiếm của đối phương, xoay chuyển mấy vòng cung, liền khiến cho đạo kiếm khí nhìn qua cuồn cuộn mênh mông hoàn toàn mất đi khống chế, nứt vỡ tan biến. Phần lớn bị bay chệch phương hướng, chỉ thoáng chốc bay tới trước người Nhạc Vũ liền bị hắn dùng Bi Âm đao toàn bộ chém vỡ. Duy chỉ có kiếm ý uy thế vô cùng làm thần hồn Nhạc Vũ như bị trọng áp vạn tấn.

Chỉ bất quá như thế mà thôi! Cho ngươi biết long uy có thật sự bất phàm hay không.

Gương mặt thanh tú của Nhạc Vũ đã trở nên vô cùng dữ tợn, cứng rắn chịu đựng kiếm ý kia, hồn lực của Nguyên Anh lão quái mạnh hơn hắn mấy lần, lại có được ý niệm vạn dân gia trì, vượt hơn hắn gấp mười lần.

Chẳng qua từ sau khi Nhạc Vũ uống vào Long Linh Quả, thần hồn đã có một bộ phận đặc thù của long hồn, kết cấu kiên đọng vô cùng, chưa tới mức hỏng mất dưới lực áp bách kia.

Lôi châm phá vỡ đạo kiếm quang, không quay về cạnh hắn mà tiếp tục đánh thẳng về phía trước.

Ngay lúc thanh kiếm thật khó khăn nhích tới gần, người nọ hừ lên một tiếng, khống chế thanh tam phẩm huyền binh triền đấu với lôi châm. Bản thân hắn vẫn xông về phía bên này, đi tới còn chưa đầy ba dặm, đưa tay chỉ tới.

Ngay sau đó Nhạc Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ kim hệ pháp lực từ bốn phía tụ tập quấn tới, mơ hồ như muốn trói buộc toàn thân hắn, cắt đứt liên lạc giữa hắn cùng thiên địa linh khí, áp bách cương khí hộ thân của hắn.

Bi Âm đao trong nháy mắt tăng lên tới thất chuyển, từng đợt đao âm xông ra, đem những pháp lực dị chủng kia toàn bộ đánh vụn. Nhưng trong khoảnh khắc, Nhạc Vũ liền cảm giác trên người có một cỗ áp lực nặng như núi đè xuống, cơ hồ làm cho hắn không thể động đậy.

Không lâu trước kia, áp lực hắn vận dụng trên người Kim Quan Hỏa Xà lại bị đối phương dùng tới trên người hắn!

Pháp lực Nguyên Anh tu sĩ cuồn cuộn mênh mông, còn nhiều hơn hắn gấp hai mươi lần!

Đây là thực lực Nguyên Anh cảnh giới? Sau khi tu luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, ta tự hỏi pháp lực đã không dưới những Kim Đan tu sĩ hậu kỳ. Lại càng đừng nói tới người này, đom đóm so với trăng sáng! Chẳng qua chút kỹ xảo như vậy muốn vây khốn ta, đúng là vọng tưởng!

Nháy mắt sau đó, toàn thân da thịt của Nhạc Vũ chợt căng thẳng, thân thể cùng vu lực chồng lên, sau đó Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí bên trong đan điền xỏ xuyên qua toàn thân, hắn ra sức giãy dụa, bốn ngàn bảy trăm thạch lực bỗng nhiên bộc phát, quanh người vang lên tiếng nổ tung bạo liệt như tiếng sấm, sự rằng buộc vô hình trong giây lát liền nát bấy.

Nếu thật sự là Kim Đan tu sĩ bình thường, dù là Đoan Mộc Hàn chỉ sợ cũng bị người kia chế trụ. Chẳng qua nếu phương pháp này dùng trên lực lượng thân thể như hắn, đúng là không cách nào thực hiện được!

Chẳng qua sau khi đem những pháp lực dị chủng kia xé nát, trong lòng Nhạc Vũ vừa sảng khoái vừa nghi ngờ.

Vì sao hắn không dùng pháp bảo đạo pháp? Hoặc là thần thông của Nguyên Anh tu sĩ? Uổng cho ta phải tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị hắn dùng đạo pháp tấn công. Cũng may trong tay ta còn vài món pháp bảo, ngoài ra cũng không có thêm pháp bảo tiện tay nào khác. Nếu không tùy tiện một thanh pháp bảo huyền binh tứ ngũ phẩm đều có thể dễ dàng phá được! Đáng tiếc Ngũ Hành Ba Quang Kính đã vỡ, nếu không có thể dùng thuận tay.

Bên trong Tử Vân tiên phủ, Nhạc Vũ tổng cộng thu được mười mấy món pháp bảo tam phẩm nhị phẩm. Chẳng qua những đồ vật kia không thể dùng chiến đấu. Mặc dù mạnh mẽ tế luyện, cũng không phát huy ra được một hai thành uy năng, ngược lại không bằng những pháp bảo hắn đã dùng quen hôm nay.

Người này đánh nhau đã hoàn toàn không có kết cấu, sợ là đã hoàn toàn mất hết thần trí!

Phảng phất như xác minh suy đoán trong lòng Nhạc Vũ, Nguyên Anh tu sĩ kia cơ hồ phát ra tiếng gầm thét như dã thú, ngay sau đó tay trái khắc ra linh phù, không hề báo trước bộc phát ra một đoàn quang mang chói mắt.

Trong tích tắc, trên đầu Nhạc Vũ ngưng kết ra một thanh tử sắc lôi thương thật thanh thế hơn cả lôi kiếp, đánh thẳng xuống dưới.

Đôi mắt Nhạc Vũ bắn ra tinh mang, Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm đại trận cơ hồ lập tức tạo thành một mặt băng thuẫn trên đỉnh đầu hắn, ngay khi hai bên vừa va chạm vỡ tung tứ tán, người nọ lại dùng một quyền đánh thẳng vào mặt Nhạc Vũ.