Không gian rộng lớn đến trăm trượng trong đại điện lúc này trở nên cực kỳ chật hẹp. Liên tục qua ba đợt giao kích khiến gió mạnh tung hoành trong thần điện, nếu không phải nhờ có linh trận giữ gì thì toàn bộ thạch điện cơ hồ đã sụp đổ.
Diêm Chí dưới quyền thế của Nhạc Vũ hơi lùi lại, hai chân khẽ điểm trên nền đá rồi lại một kiếm chém tới, từ thanh thế hay lực lượng đều vượt xa so với trước!
Đúng vào lúc này, lão lại thấy thanh bạch sắc trường kiếm lại một lần nữa phá không xuyên ra, nghênh đón một kiếm của lão.
Đinh!
Theo thanh âm ngân lên trong trẻo, thanh bạch sắc trường kiếm hóa thành muôn vạn sợi tơ quấn ngược trở lại hóa giải phần lớn lực lượng của Diêm Chí.
Lần này, kiếm trong tay Diêm Chí cảm nhận được lực lượng 3600 thạch!
"Làm sao có thể?"
Theo va chạm cường lực, Diêm Chí một mực cố gắng áp chế phản ứng linh lực, thân thể chấn động, cơ hồ mất đi khống chế khí huyết!
Bất quá càng khiến lão kinh dị hơn là chủ nhân của thanh bạch kiếm đột nhiên tăng gấp đôi lực lượng! Vào kích đầu tiên chỉ là một ngàn bảy trăm thạch lực thì kích thứ hai đã tăng lên tới 3600 thạch lực!
Nếu quả thật như vậy thì người vẫn ẩn giấu trong hư không này thật ra không muốn xuất toàn lực, muốn làm lão khinh thị chủ quan?
Hồi tưởng tình hình trước đó, Diêm Chí hiện giờ mới coi như hiểu rõ.
Lúc mới đánh lui chiếc gương đồng cổ quái kia thì bản thân lão đã như nỏ mạnh hết đà. Vì vậy người này chỉ dùng một nửa lực lượng để lui địch, lúc này mới chính thức toàn lực ứng phó!
Chỉ vì phán đoán sơ suất đã khiến lão trễ đi thời gian nửa nhịp thở.
Nói ra thì cảm giác thật sự kỳ quái, chân khí truyền đến từ trên thân kiếm của người kia mặc khiến cho thần hồn của lão hết sức khó chịu nhưng phẩm chất lại không cao lắm, cũng không vượt qua phạm trù Linh Hư cảnh, chỉ là không biết tại sao lại có lực lượng kinh người như vậy. Vốn ngay cả lực lượng Kim Đan đỉnh phong phối hợp với pháp lực thì cao nhất cũng chỉ là 1400 thạch đến 2600 thạch mà thôi!
Diêm Chí cười lạnh rồi lập tức kiềm chế suy nghĩ, được 3600 thạch thì như thế nào? Lão tuy vừa mới tấn nhập Nguyên Anh không lâu nhưng nếu toàn lực thì cũng có thể đạt tới sáu ngàn thạch lực!
Bất kể một kích của người kia thế nào, trước mặt lão cũng chỉ là con sâu cái kiến.
Ánh mắt của lão đang chuẩn bị nhìn sang Nhạc Vũ, kiếm thế vẫn không suy giảm chém tới chiếc gương đồng khiến nó vỡ nát! Bảo vật này phát ra Ngũ Hành chướng lực tuy có thể khiến người khác giật mình nhưng từ kiếm đầu tiên của lão đã bị tổn hại, lúc này tiện tay đánh nát dĩ nhiên là thuận lý thành chương.
Nhưng vào lúc một kiếm của Diêm Chí hoành ngang chuẩn bị chém bay đầu thiếu niên kia thì con ngươi lão chợt co rút lại. Một ngàn đạo tơ bạc lại ngưng tụ lần nữa sau đó một kiếm đâm tới. Một kiếm này không chỉ có tốc độ kinh người mà trên thân kiếm ẩn ước ánh hồng, chân khí ngưng tụ tựa hồ không dưới kích vừa rồi.
Sắc mặt Diêm Chí tái nhợt, nỗ lực vận dụng đạo pháp cùng với pháp bảo tùy thân để ngăn cản.
Trong tiên gia đại trận bậc này, nếu như linh lực bản thân dao động càng mạnh thì phản chấn của đại trận hộ phủ cũng càng mạnh. Với lực lượng thân thể và thanh kiếm trong tay thì lão còn có thể miễn cưỡng khống chế pháp lực bản thân, chỉ khi nào sử dụng đạo pháp thì chỉ sợ trong nháy mắt đã bị chém giết tại chỗ! Một khi mất mạng rồi thì dù có thể đánh chết Nhạc Vũ cũng là được không bằng mất.
Diêm Chí suy nghĩ rất nhanh rồi cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ lựa chọn thối lui để tránh một mũi bạch kiếm kia. Trong lòng lão kinh nghi bất định, nếu là tu sĩ Kim Đan tầm thường thì chỉ cần một chiêu lấy cứng chọi cứng, mặc dù không chết cũng trọng thương vô lực tái chiến.
Vì sao người này lại có thể nhanh chóng hồi phục, trọng chỉnh kiếm thế như thế?
Lúc này đồng dạng khiếp sợ còn có Trữ Vân. Vừa rồi hắn tuyệt không nhìn lầm, thanh bạch sắc trường kiếm này cho dù là đặc thù hay đạo pháp trên thân kiếm đều tương tự thanh Thiên Ti Tuyết Kiếm của Mục Hi Ngọc, chỉ có bộ dạng hơi chút bất đồng, chiến lực lại càng cường đại hơn!
Chủ nhân thanh kiếm này là ai? Chẳng lẽ nói là khôi lỗi có hình dạng tương tự với Mục Hi Ngọc dưới đáy biển ngày nào?
365 cây ngân châm lại lần nữa như mưa sa công tới trước mặt. Nhạc Vũ tuy phân tâm sử dụng nhưng cả ba loại vũ khí đều vận dụng thuần thục tự nhiên. Bi âm đao đã biến sang lục chuyển, thanh âm thê lương khiến cả đám khốn khổ chống đỡ. Ngoài ra tay phải của hắn còn có thể điều khiển linh trận khiến cho Hoa Tập Nhân chỉ biết dùng Thập Phương Môn né tránh.
Vào lúc này, huyết thuẫn trước người Trữ Vân một lần nữa bị Tam Diệu Như Ý lôi châm nhanh chóng đâm xuyên qua.
Trữ Vân thiếu chút nữa quên ngăn cản, đến khi những cây ngân châm lập lòe lôi mang đến trước người mới thầm nghĩ một tiếng không ổn, cả người hóa thành một đoàn Huyết Quang, tứ tán thoát ly. Chỉ là lúc này mới biết né tránh, lại thực là quá muộn.
Lôi trận một khi hình thành thì vô số điện lưu to bằng cổ tay khuếch tán ra bốn hướng khiến hắn không thể chạy trốn. Huyết ảnh thân bị đánh tan hơn phân nửa. 365 cây Tam Diệu Như Ý lôi châm vẫn đuổi sát không tha những Huyết Quang may mắn chạy thoát, phóng thích ra lôi điện, tựa hồ chỉ cần thêm một lát là có thể hoàn toàn kích diệt.
Trong lúc này, ngoại trừ Nhạc Vũ thủy chung vẫn đặt một phần tâm lực trên người Trữ Vân thì không một người nào chú ý đến hiểm cảnh của hắn.
Diêm Chí vừa bị bức lui thì lập tức có mấy chục đạo băng quang lam sắc phá không bay tới, trên đường khuếch tán ra hàn lực băng hệ làm xung quanh đông cứng lại.
"Băng Phách thần quang"
Diêm Chí cau mày, thầm nghĩ nữ đệ tử Băng Nguyệt tông này quả thực bất phàm, có thể tu luyện đại thần thông như vậy khẳng định tư chất tuyệt hảo. Tiền trình sau này thậm chí còn vượt qua Nhạc Vũ. Nếu không phải là Vân Mộng Tông cùng Băng Nguyệt tông ngày xưa cũng không có ân oán, trong ngắn hạn cũng không xung đột lợi ích, cộng thêm hôm nay thời gian không đủ thì có thể thuận tay chém giết.
Bất quá lúc này này ra tay là giúp mình đại ân!
Thân hình lão cực nhanh tránh được thanh bạch sắc trường kiếm, thuận tay đánh tan kiếm khí màu hồng truy đuổi. Tiếp đó khí thế lại bùng phát đánh ra một kiếm. Bất quá khi lão nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, ẩn ước chế giễu của Nhạc Vũ thì hơi sững lại, đối phương dường như không hề có chút sợ hãi đối với sát cơ băng hàn đang lao tới.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao đến tuyệt cảnh như vậy mà tiểu tử này vẫn có thể tỉnh táo đến thế? Chẳng lẽ hắn cho là bản thân có thể tránh thoát hợp công của Băng Phách thần quang và một kiếm của mình? Hắc hắc! Nếu như lần này để hắn tránh được thì thật xấu hổ cho Diêm Chí đạt tới Nguyên Anh"
Diêm Chí vừa nghĩ đến đây thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Chỉ thấy Nhạc Vũ nhếch miệng rồi một đạo ngũ sắc quang mang từ trên người hắn phát ra đánh tan mấy chục đạo Băng Phách thần quang.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại thả bi âm đao ra, tay trái nhẹ nhàng vạch lên.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn"Là Ngũ Sắc Thần Quang! Trách không được kẻ này bình tĩnh như thế. Như vậy tiếp theo chắc sẽ là đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ diệt tuyệt Thần Châm, không tốt"
Tâm trạng của Diêm Chí lập tức trầm xuống tới cực điểm. Không chờ lão kịp phản ứng, hơn mười luồng kình khí hình châm có hai màu đỏ vàng đã hóa thành mấy chục đạo quang cầu vồng như mưa đánh tới.
Kiếm thế của lão đang lúc phát huy tới cực điểm nên không thể nào né tránh, chỉ đành lựa chọn phương cách liều mạng đánh tan hơn phân nửa đại Ngũ Hành diệt tuyệt Thần Châm.
Bất quá mười mấy mũi quang châm còn lại lập tức xuyên qua thân thể Diêm Chí rồi nổ bung tứ tán. Tuy lão đã tránh được những chỗ hiểm yếu nhưng vẫn tránh không khỏi một thân huyết nhục đầm đìa, không thể khống chế pháp lực khí huyết.
Trong chốc lát, chấn động linh lực trong cơ thể bạo tăng gấp trăm lần có hơn. Trong lòng Diêm Chí biết không ổn, cũng không còn cố gắng đánh chết Nhạc Vũ, xoay người chạy về bên phía Hoa Tập Nhân.
Nhìn qua bóng lưng của lão, Nhạc Vũ nhẹ giọng cười lạnh. Hắn mạo hiểm bố trí cục diện này vốn là để trừ khử Lam Chương Tuệ và Hoa Tập Nhân, thuận tiện lấy luôn siêu phẩm pháp bảo kia.
Nếu thật sự để bị ngươi mượn bảo vật này đào thoát, vậy ta còn như thế nào cướp đoạt ?
Tu sĩ Nguyên Anh , hắc! Một khi vẫn còn trong đại trận hộ phủ thì không thể nào phóng thích pháp lực quá Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ như thế mà thôi!
Vô luận thực lực ngươi cường hoành như thế nào thì cũng vẫn lạc cho ta!
Theo tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, Chiến Tuyết sau lưng triệt để phá không mà ra. Thiên Ti Tuyết Kiếm trong tay nàng lập tức hóa thành một cây trường thương đâm thẳng vào lưng Diêm Chí. Nhạc Vũ đánh ra một thủ ấn khu sử linh lực linh trận dưới chân đến mức cao nhất, ngưng kết thành hai không gian nhận ngăn cản đường đi của đối phương.
Sắc mặt Diêm Chí lập tức lại biến, lúc này lão cũng không thể kiềm chế chân khí, dứt khoát đánh ra một đạo kiếm quang phá tan hai không gian nhận. Ngay sau đó phất tay chặn lại một kích của Chiến Tuyết.
Bất quá vào lúc thân hình Diêm Chí thoáng ngưng trệ thì linh lực hội tụ bên ngoài lại càng cường hoành. Đang lúc lão còn đang hoảng hốt thì từ đầu ngón tay của Nhạc Vũ tiếp tục mấy chục đạo đại Ngũ Hành diệt tuyệt Thần Châm lặng yên ngưng tụ, trong nháy mắt kích phát.
Diêm Chí không quan tâm, xông đến trước người Hoa Tập Nhân, đầu tiên là đoạt lấy Thập Phương Môn rồi trong ánh mắt kinh hoàng của đồ tôn tóm lấy hắn vất về sau ngăn cản quang châm ngũ sắc.
Bản thân Diêm Chí vào lúc bắt đầu dùng linh thức tỏa định thời không loạn lưu để cưỡng ép phá vỡ không gian, chuẩn bị bước vào trong môn thì linh lực lôi hệ cuồn cuộn đã hóa thành một lôi thương cực lớn đâm xuyên qua lưng lão.