Chứng kiếm một màn này, trong lòng Công Dương Anh lại càng chấn động.
Vật đầu tiên thì còn có thể giải thích là trưởng bối Quảng Lăng Tông cưng chiều. Phẩm cấp kiếm pháp tuy cao nhưng với giai đoạn này cũng không phải là không thể học xong. Thân là đệ tử chân truyền Quảng Lăng Tông sao lại không thể có chút ngộ tính?
Nhưng chỉ cần một chỉ đã phá xong linh trận này của lão thì nếu không có tạo nghệ cao thâm thì tuyệt đối không thể.
- Không thể nào! Với tuổi này học đâu ra Trận Phù thuật cao thâm như vậy?
Ấn quyết trong tay Công Dương Anh lại một lần nữa biến thành hình chữ thập. Ngay sau đó linh trận trói buộc vừa bị Nhạc Vũ đánh tan hồi phục với tốc độ kinh người, pháp trận thứ hai cũng nhanh chóng tạo thành, chính là trận pháp "Sụp đổ"!
Trận pháp còn chưa hoàn thành, Nhạc Vũ đã cảm giác được một luồng lực lượng cường đại đang xé rách thân thể hắn. Nhạc Vũ nhíu mày, biết muốn chặt đứt những đầu mối linh lực kia là vô cùng khó khăn, cho dù trực tiếp nhắm vào những linh phù kia cũng sẽ bị hồn niệm pháp lực của đối phương cường thế ngăn chặn.
- Cuối cùng vẫn là tu vi không bằng người, bất quá lão gia hỏa này hoàn toàn không tiếc lực, sợ cũng sắp phát điên rồi.
Trong một thoáng, Nhạc Vũ không khỏi hoài niệm Huyền Huyêt Đằng mà hắn thường dùng trước kia. Nếu có một chủng đằng ở đây thì Công Dương Anh có toàn lực ứng phó, hắn cũng có biện pháp ứng đối.
Đáng tiếc trong ba năm này hắn dốc lòng cho kiếm thuật phù trận nên cũng không có cơ hội đem chủng Huyền Huyêt Đằng cải tiến.
Thở dài, thần niệm Nhạc Vũ tiến vào trong nhẫn trữ vật, nhìn tình hình hiện giờ chắc cũng nên xuất một chút tiền vốn rồi.
Lúc này ở ngoài mấy trăm trượng, Trương Tuyết Quyên đang kinh hồn bất định. Hai người đấu pháp đã làm kích khởi kình khí cuồn cuộn san bằng nhà cửa Lý gia. Tu vi của mấy người bọn họ chưa đạt đến Tiên Thiên, chỉ một kích lúc Nhạc Vũ cùng Thạch Lũy giao kích đã bị quyền phong quét bay ra khỏi khách sạn hơn ngàn thước. Bất quá trong họa lại có phúc, nếu không với thực lực của bọn họ còn đứng bên trong thì chỉ cần chạm qua một đòn cũng đã bị hủy diệt.
Trương Tuyết Quyên cũng chẳng quan tâm thương thế của mình, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn cương phong cuộn lên bên kia, cắn răng thấp giọng mắng:
- Cái gì mà đệ nhất anh tài hậu bối Bắc Mã Nguyên, ở trước mặt tiểu tử Nhạc gia chẳng phải giống như Lâm Li, ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi. Sớm biết như thế, chúng ta sao phải đi nịnh bợ hắn, còn tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài.
Huynh đệ Lý gia bên cạnh cũng nín thinh. Những gì chứng kiến hôm nay đã là một sự đả kích nặng nề với bọn họ.
Lúc trước chẳng phải ba hoa hậu bối của Thạch gia chính là "Thạch linh thân thể", trong tu chân giới ngàn người khó gặp? Làm sao ở trước mặt Nhạc Vũ bị bóp chết dễ dàng như một con kiến?
Sớm biết như thế còn không bằng dùng quan hệ thân thích lấy lòng Nhạc Trương Thị.
Kình khí trong trung tâm đấu pháp lại càng cuồng bạo, ngay cả kiến trúc ngoài mấy trăm trượng trước mặt hai người cũng ầm ầm sụp xuống.
Lồng ngực Trương Tuyết Quyên đau như dao cắt, đến khi bụi mù cuốn đi đã có thể thấy rõ tình hình bên trong. Cho dù là tu vi yếu nhất như ả cũng có thể thấy được Nhạc Vũ là đang bị Công Dương Anh toàn diện áp chế,
Trông cảnh này, Trương Tuyết Quyên nhất thời lại có chút hả hê, cười nói:
- Tốt nhất là tiểu tử Nhạc gia kia chết luôn ở đây đi! Có hắn ở đây, nhà chúng ta chắc đến mấy mấy trăm năm sau còn bị chê cười.
Ả vừa nói xong, sắc mặt tộc trưởng Lý gia đã trầm xuống như nước, Lý Vũ Hi lại càng nhíu mày:
- Ngươi điên rồi? Hiện giờ ta đang hận hắn sao không sớm thoát thân đi. Ngươi thử nghĩ xem những cao nhân tán tu kia sao còn dừng ở đây không đi? Còn chẳng phải là sợ tiểu tử kia chết? Ngươi cho rằng Công Dương Anh giết được tiểu tử kia thì Lý gia có thể có chỗ tốt gì hay sao? Quảng Lăng Tông sẽ không bỏ qua Công Dương trưởng lão, càng sẽ không bỏ qua kẻ vén lên tai họa là chúng ta đây!
Thần sắc Trương Tuyết Quyên khẽ biến, nhìn về trên cao thì quả nhiên thấy mấy tu sĩ kia đều lộ thần sắc lo lắng, ả cũng tái nhợt:
- Làm sao bây giờ? Cũng không biết tiểu tử kia rốt cuộc bản lãnh như thế nào? Có thể thắng lão dâm côn Công Dương Anh hay không?
Trương Tuyết Quyên lúc này đột nhiên hiểu rõ, trong lòng những tán tu này có mười Công Dương Anh cũng không trọng yếu bằng một Nhạc Vũ, càng có thể nghĩ ra danh tiếng của Quảng Lăng Tông so với Ngọc Hoàng Tông thế nào.
- Chắc là không thắng, thiên tư của tiểu tử kia mặc dù xuất chúng thế nào cũng không thể địch lại với Công Dương Anh tu luyện mấy trăm năm.
Lý Vũ Hi bất đắc dĩ cười một tiếng, khuôn mặt khổ sở:
- Chuyện hôm nay cũng chỉ xem sao rồi hãy nói. Hy vọng phía sau hắn còn có trưởng bối che chở, những tán tu kia cũng không thể ngồi yên nhìn. Nếu Nhạc Vũ chết ở nơi này, bọn họ cũng không tránh khỏi liên lụy, ai dám đảm bảo Quảng Lăng Tông sẽ không giận chó đánh mèo. So với ba người bọn họ thì tình hình của Nhạc Trương Thị cùng Trương Nguyên Triết tốt hơn nhiều. Lúc Nhạc Vũ và Thạch Lũy đấu quyền thì kình phong không hề ảnh hưởng đến bọn họ. Sau khi Công Dương Anh phá vây thì Nhạc Vũ thủy chung phân ra một phần lực lượng bảo vệ vững vàng hai người.
Chẳng qua Nhạc Trương Thị lo lắng cho an nguy của con mình. Lúc trước một lời không hợp liền động thủ giết người đã ra khỏi dự liệu của bà. Đến khi mở miệng lại khiến cho những cao nhân ỏ đây bao gồm cả Công Dương trưởng lão tránh né càng khiến bà kinh dị.
Nếu nói như thứ này làm bà cực kỳ vui mừng thì chuyện sau này lại khiến bà lạnh toát.
- Hài tử này sao cuồng vọng như thế? Cho dù thực lực mấy năm nay tiến nhanh cũng không nên xem thường người thiên hạ. Công Dương trưởng lão lúc trước chẳng qua là cố kỵ Quảng Lăng Tông nên mới nhẫn nhịn. Lúc này lão đã động sát cơ thì sao còn cơ hội may mắn.
Duy chỉ có làm Nhạc Trương Thị không giải thích được là Nhạc Vũ hình như đang ép Công Dương Anh chủ động động thủ.
Bà đang lo lắng thì đột nhiên có một cơn gió hết sức nhu hòa cuộn đến:
- Nơi đây nguy hiểm, nhị vị trước tạm theo ta thối lui, để tránh Nhạc chấp sự phân tâm.
Thoại âm vừa dứt thì hai huynh muội đột nhiên cảm giác thiên địa trước mắt chuyển đổi. Khi mở mắt thì bản thân đã cách xa hơn ngàn trượng, được một lực lượng giữ trên không trung, bên cạnh là một tu sĩ có đạo bào giống như Nhạc Vũ, chỉ có phục sức hơi chút bất đồng.
Nhạc Trương Thị giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nắm lấy vạt áo người này:
- Tiên trưởng là đồng môn Vũ nhi, không biết hiện giờ Vũ nhi có thể có nguy hiểm?
- Tại hạ Lệ Duy, là sư huynh đệ với Nhạc chấp sự.
Lệ Duy giải thích một câu, sau đó nhíu mày nhìn về phía trước:
- Về phần Nhạc chấp sự có nguy hiểm hay không, bản thân ta cũng không thể phán đoán. Chỉ biết Nhạc chấp sự tựa hồ là chuẩn bị đánh chết Công Dương Anh!
Trương Nguyên Triết đầu tiên cũng chú ý đạo bào trên người Lệ Duy, biến thân phận người này trong Quảng Lăng Tông cực cao, lại nghe được giọng của Lệ Duy đối với Nhạc Trương Thị hết sức kính cẩn nên hết sức ngạc nhiên.
- Thì ra là thân phận Nhạc Vũ trong Quảng Lăng Tông cao như thế? Không trách được Công Dương Anh mới vừa rồi không chú ý mặt mũi né tránh.
Đến khi hắn nghe được câu cuối cùng lại càng chấn động, giương mắt cứng lưỡi nói không ra lời. Nhạc Trương Thị ngược lại đã khôi phục tỉnh táo:
- Ngươi nói hài nhi của ta muốn giết Công Dương Anh? Chẳng phải là nói Vũ nhi có thực lực đối kháng Công Dương trưởng lão?
- Ta cũng không biết, bất quá Nhạc sư đệ có thể đấu với Công Dương Anh đến trình độ như vậy đã vượt xa dự liệu của ta, ít nhất mới rồi đã cân sức ngang tài.
Lệ Duy khẽ lắc đầu, mặt trầm như nước:
- Còn có mấy vị tọa trấn trong tông môn cũng cực kỳ tán thưởng chiến lực của hắn, biết đâu Vũ sư đệ có thể thắng cũng nói không chừng!
Trong miệng hắn tuy là nói như vậy nhưng cũng thầm lo lắng. Đoan Mộc Hàn tuy là bảo đảm với hắn nhưng theo tình hình trước mặt thì Nhạc Vũ chỉ cách bại vong một bước mà thôi, cũng không nhìn ra có cơ xoay chuyển.
Hắn ngầm đề phòng, chỉ đợi tình thế không ổn liền xuất thủ cứu người. Nhạc sư đệ là cơ hội để tông môn hưng khởi, tuyệt không thể để mất, cho dù là liều mạng cũng phải nhất định phải đem người cứu ra.
Đúng lúc này, hắn trông thấy Nhạc Vũ nơi xa lấy ra mấy khối thất phẩm linh thạch ở trong tay, sau đó liên tiếp bắn ra đánh vỡ hai linh trận dưới chân Công Dương Anh.
Nguồn: http://truyenfull.vn- Ta nghe nói Nhạc sư đệ đã học được chút ít trận đạo của Xương sư thúc tổ, thành tựu về linh trận cố nhiên không tệ. Chẳng qua là sư đệ vào Quảng Lăng Tông mới hơn ba năm một chút, sao có thể là đối thủ Công Dương Anh?
Đang nghĩ vậy thì hắn thấy ở ngoài ngàn trượng sắc mặt Công Dương Anh đột nhiên đại biến. Tay áo lão vung lên, nhất thời đem ra một pháp bảo tỏa hào quang lấp lánh, sau đó hai linh trận chẳng những ổn định lại mà càng mạnh hơn.
Có linh trận trói buộc áp chế, Nhạc Vũ cơ hồ thoát không được.
Linh trận sụp đổ lại khiến La thiên nhị thập bát tú đạo bào của hắn chói sáng, cơ hồ đã sử dụng đến cực hạn.
- Ừ? Lão thất phu Công Dương chắc là chân chính xuất toàn lực, sư đệ nguy hiểm rồi.
Lệ Duy thầm nghĩ một tiếng không ổn, biết bộ tứ phẩm huyền kim kì trận, chính là trận chiến thành danh của Công Dương Anh , đã dùng đến vật này sẽ không nương tay.
Hắn đang muốn động thủ, ngự kiếm công tới thì Nhạc Vũ vẫn bình thản lấy ra thêm một viên thất phẩm linh thạch, sau đó trong cái nhìn chăm chú của mọi người nhẹ nhàng ném ra ngoài. Trong một sát na, càn khôn xoay chuyển, tình thế đại biến!