Ở trong mắt tu sĩ áo trắng, giờ phút này thanh kiếm kia lại hóa thành khổng lồ, vô cùng trầm trọng, lấy xu thế như thái sơn áp đỉnh hướng hắn đè ép tới. Lại phảng phất giống như dòng sông lớn tầng tầng mãnh liệt sóng triều không ngừng tuôn về phía trước, không ngừng chém xuống chung quanh.
Còn có một chuỗi liên kết tương hợp cùng kiếm thế, phảng phất vĩnh cửu không thay đổi, kiếm ý mang đầy vẻ nặng nề như mưa gió. Dù thần hồn của tu sĩ áo trắng cũng cảm giác được một áp lực khiến hắn gần như muốn hỏng mất.
Phảng phất như một kiếm kia có thể đem bất kỳ vật chướng ngại nào chắn phía trước áp thành bột phấn!
- Đây chính là thức thứ ba trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm Đái Lệ Sơn Hà? Quả nhiên lợi hại, người này mặc dù không thể hoàn toàn đánh ra đầy đủ uy lực của nó, nhưng kiếm thế xem như đã không kém rồi. Bực tài hoa tuyệt thế này, chính là lần đầu tiên ta mới nhìn thấy! Lần này Quảng Lăng Tông thật đúng là lấy được đại tiện nghi của Phù Sơn Tông, chẳng qua thật đáng tiếc…
Thần sắc Vân Vĩnh Chân dần dần chuyển thành trầm ngưng, chỉ bằng chiêu kiếm thức này, Nhạc Vũ đã có đủ tư cách chống đỡ cùng hắn.
Nhưng càng là như thế, cỗ sát ý trong lòng hắn cũng càng khó thể khắc chế.
- Tốt! Tốt! Tốt! Không trách được lại bừa bãi như vậy, thì ra đích xác cũng có mấy phần bản lĩnh! Trữ sư điệt, hôm nay chỉ sợ không đạt được như ý nguyện của ngươi rồi. Nếu người này hôm nay có thể chạy thoát từ tay ta và ngươi, tương lai thì thế nào?
Tiếng nói vừa rơi xuống, Vân Vĩnh Chân thật sự động, một thanh kiếm màu bích lam từ trong tay áo hắn bay thẳng ra. Sau đó biến ảo thành một đạo kiếm quang ngất trời, thẳng nghênh lên trước người.
Đúng lúc này, trong lòng hắn phát sinh báo động, cảm giác sát lực bên chỗ Nhạc Vũ vốn làm hắn thật để ý chợt mạnh thêm mấy cấp bậc. Trong phạm vi tầm nhìn, hắn chợt nhìn thấy được một bàn tay trắng nõn đột ngột vươn ra từ trong hư không bên cạnh Nhạc Vũ.
- Quả nhiên là bàng môn tả đạo, hẳn là không có gì hơn chính là pháp quyết luyện thi. Nhưng theo tình hình này không phải thường giấu thi trong tàng thi đại hay sao? Đây là chuyện gì xảy ra?
Phía trên hai bóng kiếm màu bích lam cùng màu xanh lục thật nhanh va chạm vào nhau, kiếm thế hồn lực giao kích, Vân Vĩnh Chân lần đầu tiên cảm giác được ý thức của mình choáng váng một trận, cho đến khi hắn hô hấp thêm vài lần lúc này mới từ từ thích ứng. Nhưng giờ phút này trong lòng của hắn lại khiếp sợ khó tả.
- Thì ra ta còn đánh giá thấp uy lực của kiếm quyết kia. Tiểu tử này dùng non nửa lực lượng bảo vệ thân kiếm, kháng cự thanh Bích Lôi kiếm huyền binh tứ phẩm của ta. Nhưng lại có thể thừa nhận được kiếm uy lớn như vậy vẫn không bị vỡ tan tành. Thanh kiếm lục phẩm kia thật bất phàm! Còn kỹ xảo ngự kiếm, sao có thể xuất từ tay một tu sĩ Linh Hư cảnh?
Làm Vân Vĩnh Chân cảm giác ngạc nhiên nhất chính là hắn biết mỗi một chiêu kiếm của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm càng về phía sau uy năng càng lớn. Vì vậy hắn vốn có ý nghĩ thừa dịp một chiêu kiếm thức này còn chưa xong, liền cắt đứt sự nối tiếp, ngăn chặn trước. Nhưng ngự kiếm thuật của Nhạc Vũ thật mạnh mẽ, đã vượt ngoài dự liệu của hắn, cũng làm tính toán của hắn hoàn toàn thất bại!
Thanh phi kiếm màu xanh tuy hết sức tránh né va chạm với Bích Lôi kiếm, nhưng mỗi khi cần va chạm, lại không chút nào sợ hãi! Hơn nữa mỗi một biến hóa kiếm thức, cũng lại vô cùng tinh chuẩn!
Vân Vĩnh Chân cảm giác Bích Lôi kiếm của mình phảng phất như lâm vào trong vũng bùn, chẳng những mưu đồ không thể đạt thành, ngược lại kiếm của mình còn bị đánh văng tả tơi, Bích Lôi kiếm đỡ trái hở phải!
- Nhớ tới vài chục năm trước có người nói Quảng Lăng Tông được gọi là Kiếm Tông. Đặc biệt là Tiểu Quan Phong nhất mạch không kém hơn bất cứ môn phái kiếm tu nào. Nhưng một tu sĩ Linh Hư Thần Tịch kỳ liền có được ngự kiếm thuật bậc này, làm sao có thể? Ngự kiếm thuật kia phảng phất còn cao hơn Vân Vĩnh Chân ta! Thiếu niên này hôm nay nhất định phải cho hắn thần hồn câu diệt!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Vân Vĩnh Chân, liền có một cảm giác vô cùng hồi hộp lan tràn toàn thân hắn. Cùng lúc linh giác của hắn cũng đã bị một cỗ hồn sát lực làm người ta run rẩy đang dâng trào bên kia.
Giương mắt nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng đôi mắt tràn ngập huyết sắc nồng đậm đang từ trong hư không bước ra. Sau đó cả thân hình biến ảo thành một đoàn bóng trắng, tay mang theo thanh đao, đột nhiên xông tới!
- Đây không phải luyện thi, đây là người sống! Nhưng tu vi của nàng rõ ràng còn chưa tới Nguyên Anh cảnh, làm sao có thể xuyên qua hư không? Hắc! Bất kể ngươi có gốc rễ gì, hôm nay ta đều diệt ngươi là được!
Vân Vĩnh Chân cười lạnh, Bích Lôi kiếm bỗng dưng tuôn ra từng đoàn lôi quang thật lớn, thanh thế chấn hưng, cùng lúc trong tay của hắn cũng lấy ra một cây quạt nhỏ làm từ lông vũ điểu thú màu xanh, hướng thân ảnh nữ tử vẫy vẫy, sau đó nhất thời trong đáy biển dấy lên một cỗ mạch nước ngầm khổng lồ, hướng Chiến Tuyết mạnh mẽ cuốn tới.
Nhìn mạch nước ngầm đang cuốn tới thật nhanh, tâm tình Vân Vĩnh Chân khẽ buông lỏng, sau đó trong nháy mắt chân mày hắn liền cau lại.
Chỉ thấy một ánh đao như dải lụa không hề có chút dấu hiệu nghịch lưu đột nhiên chém tới, mà nữ tử tuyệt mỹ kia cũng dễ dàng tránh thoát.
- Làm sao có thể? Nơi này tuy không phải trên mặt đất, nhưng Lục Vũ Thần Phong Phiến của ta lẽ ra càng tăng thêm uy năng hơn dưới nước mới đúng. Cho dù là Kim Đan tu sĩ, cũng cần cẩn thận ứng phó. Mà dưới Kim Đan, mặc dù may mắn không bị sóng lưu cuốn thành bột phấn, cũng nên bị cuốn văng xa mới đúng!
Trong lòng hắn không còn kịp kinh ngạc, lại tiện tay lấy ra một thanh huyền binh hình tròn chắn ngay trước người. Bi Âm đao cùng cự thuẫn va chạm vào nhau, nhất thời vang ra từng đợt rung chuyển làm người ta cơ hồ choáng váng. Lấy âm thanh chấn động mà người thường cơ hồ không cách nào nghe thấy được, làm tan ra kết cấu của tấm chắn, cũng may cự thuẫn này được Vân Vĩnh Chân xem trọng cất giấu, phẩm cấp bản thân cũng không thấp, miễn cưỡng tiến vào ngũ phẩm.
Thanh Bi Âm đao tuy được Nhạc Vũ cẩn thận tỉ mỉ khống chế, nhưng cự thuẫn kia cũng có thể nỗ lực chống đỡ.
Ngay sau đó, Chiến Tuyết lại đánh tới một quyền thật trầm trọng!
Trong thời gian ngắn Vân Vĩnh Chân sử dụng tới ba loại bí pháp, tuy nhiên đều bị bạch y nữ tử dễ dàng đánh nát, tiếp theo hắn lại ném ra thêm một pháp bảo, tuy không thích hợp nhưng cũng xem như có thể chống đỡ, đôi bên chạm vào nhau, pháp bảo kia cũng đồng dạng là ngũ phẩm liền bị chấn nát bấy từng mảnh.
Nhìn cảnh này, trong nội tâm Vân Vĩnh Chân mới cảm giác sợ hãi.
- Ít nhất phải có một trăm sáu mươi thạch sức mạnh! Nữ tử này rốt cục lại có lai lịch gì, vì sao có thể mạnh mẽ đến như thế.
Pháp bảo không giống như huyền binh, đối với độ bền bỉ cũng không có quá nhiều yêu cầu, nhưng chất liệu của pháp bảo đặc dị, không kém hơn lục phẩm hạ vị huyền binh! Nữ tử kia lại chỉ dùng một quyền đánh vỡ, thân thể cường độ mạnh mẽ tuyệt không kém hơn một tu sĩ Kim Đan trung kỳ!
Dù là Vân Vĩnh Chân, lực lượng thân thể hôm nay cũng chỉ mới đạt tới một trăm ba mươi hoặc bốn mươi thạch mà thôi!
Đánh nát pháp bảo, thân hình Chiến Tuyết không dừng lại, bộ bạch y trên người nàng biến thành Ngân Nguyệt Thôn Long Giáp, dung họp Long Huyết Lực bên trong, khí thế lao tới không giảm mà lại tăng.
Vân Vĩnh Chân thấy thế tay chân thất thố, nhất thời nghĩ không ra còn có pháp bảo gì có thể ngăn cản.
Chất liệu của Lục Vũ Thần Phong Phiến quá mức yếu ớt, hắn không nỡ sử dụng, bên trong giới chỉ cũng có bảy tám pháp bảo huyền binh, nhưng ở trước mặt nữ tử này đồng dạng không chịu nổi một kích.
Trong lúc gấp gáp, Vân Vĩnh Chân dứt khoát cắn răng toàn lực mở ra lực lượng hộ thân của ngũ phẩm đạo bào trên người, sau đó liền sử dụng một quyền đón nhận.
Khi hai quyền giao kích, không gian ngàn thước dưới đáy biển kịch liệt chấn động, khí kình quyền cương nhấc lên cơn sóng xung kích, một vòng sóng gợn khuếch tán khắp bốn phía. Trăm dặm phương viên cơ hồ toàn bộ yêu ngư còn chưa kịp thoát đi đều bị đánh rách nội tạng mà chết!
Vân Vĩnh Chân bật lui ra sau trăm trượng, khóe môi bật ra vài phần máu tươi.
Trên người nữ tử này lúc ban đầu chỉ dùng một trăm sáu mươi thạch lực, nhưng khi quyền phong giao nhau, lực lượng lại bạo tăng lần nữa, không còn là một trăm sáu mươi thạch, đã tăng gần hai trăm hai mươi thạch!
Vân Vĩnh Chân chỉ biết, Kim Đan tu sĩ khi đạt tới Hóa Đan kỳ, giai đoạn chuẩn bị toái đan thành anh cũng chỉ bất quá đạt tới hai trăm bốn mươi thạch! Được xưng lực bạt sơn hà!
Cũng may nhờ vào chân khí của hắn hùng hồn hơn so với đối phương, mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn.
- Nữ tử này hoàn toàn đem thân thể mình xem thành pháp bảo. Thật không biết thân thể mạnh mẽ của nàng rốt cục làm sao luyện tới? Chỉ một quyền vừa rồi, chính nàng cũng không chịu nổi! Nhưng nói đi nói lại, hiện tại ở đâu lại sinh ra sát lực, tựa hồ còn có khí tức của chiến sát?
Vân Vĩnh Chân chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, hồn sát lực trên người nữ tử kia thật sự quá mạnh mẽ, tuy hồn lực hắn mạnh hơn đối phương gấp đôi, nhưng vẫn bị hạ phong trong lúc va chạm, mấy lần đều bị toàn diện áp chế.
Sát lực chính là khó dây dưa nhất, cứng rắn hơn người thường gấp mười lần, hơn nữa hồn lực va chạm quá năm lần sẽ làm thần hồn bị thương nặng. Nếu cuộc chiến kéo dài quá lâu, cũng sẽ bị sát lực xâm nhập.
Hắn lập tức lấy ra một viên Tam Chuyển Tĩnh Thần đan, nuốt nhanh vào.
Vân Vĩnh Chân vừa cảm giác thần hồn của mình có chút khôi phục, trong con ngươi chợt co rụt lại, chỉ thấy nữ tử mặc chiến giáp màu bạc vừa bị lực phản chấn đánh lui trăm trượng lại một lần nữa nhanh như điện chớp bổ nhào đến.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnQuyền thế của nàng lần này càng hơn lúc trước, hơn nữa toàn thân không chút nào tổn hại.
Ngoài ra trên đỉnh đầu nàng, thanh thế của bóng đao màu xanh càng tăng lên, dù là lôi võng của Bích Lôi kiếm giăng đầy trời cũng không cách nào áp chế.
Vân Vĩnh Chân cau chặt mày, lúc này thật sự rõ ràng cảm giác được câu nói của Nhạc Vũ khi nãy "Hôm nay sau khi hai ngươi vẫn lạc, ta nhất định tìm một nơi phong thủy thanh tú làm nơi táng thân cho nhị vị"! Ngữ điệu của hắn tuyệt không phải giống như lời nói cuồng vọng!
Hôm nay nếu khinh thường, nói không chừng Vân Vĩnh Chân hắn thật sự sẽ bị thiếu niên thanh tú kia tru diệt!
Một nam một nữ này hợp lực, thật có đủ tiền vốn giết chết hai người bọn hắn!
Cùng lúc đó, Nhạc Vũ đang nhìn Trữ Vân cười, nụ cười tràn đầy vẻ tà mị vô cùng.