Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 279: Vân mở vụ tán





Khi chạy tới Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ chỉ nhìn thấy mặt đất hiện ra một vết rãnh sâu chừng hơn trăm thước, vây quanh Quảng Lăng sơn tới mười mấy vòng. Nhìn xuống phía dưới, cũng không trông thấy đáy. Có chút địa phương thật sâu, có thể nhìn thấy được cả màu đỏ đậm nổi lên.

- Uy lực bậc này, đừng nói là yêu thú cấp năm sáu, dù là Yêu tộc Hóa Kỳ hình hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Nhạc Vũ thu hồi ánh mắt, trong lòng càng thêm rung động. Hắn không nghĩ tới Quảng Lăng Tuyệt Kiếm lại có thể dùng thành kiếm trận, lại càng không sao ngờ tới bộ kiếm pháp trong tay Nguyên Anh cảnh tu sĩ lại có uy lực kinh khủng đến như thế.

Mà ở bên cạnh hắn, Đoan Mộc Hàn đang mang theo Nhạc Vũ bay về hướng tông môn lại nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn lại.

- Nhạc Vũ, vừa rồi ngươi thật sự không hề gặp phải nguy hiểm gì?

Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời bất đắc dĩ cười:

- Sư phụ muốn đệ tử nói mấy lần mới tin tưởng? Ngài xem ta bây giờ, có bộ dạng nào không ổn hay không? Mới vừa rồi đúng là có một ít người đuổi theo ta, nhưng đã bị đệ tử bỏ rơi phía sau.

Đoan Mộc Hàn ngượng ngùng cười, hơi cảm thấy lúng túng quay đầu đi. Tính cả lần trước, đây là lần thứ ba nàng hỏi về vấn đề này. Nhưng thật khó trách nàng lại khẩn trương như thế, điều này không chỉ là vấn đề giữa sư đồ bọn họ, nếu Nhạc Vũ xảy ra chuyện gì, mấy lão đầu tử bên trong tông môn chỉ sợ nhất định sẽ dựng râu trợn mắt tìm nàng tính sổ.

- Dám đánh chủ ý với đệ tử Quảng Lăng Tông ta, ta xem đám người kia thật sự là phát rồ rồi. Đáng tiếc hôm nay linh giác của ngươi còn kém một chút, sợ chưa phân biệt ra được thần hồn của những người đó. Nếu không phải như vậy, nhất định phải cho đám người kia biết tay!

Nhạc Vũ cười cười không trả lời, hôm nay hắn quan tâm nhất chỉ có ba sự kiện. Một là đến Minh Trụ Phong nhìn xem một chút, hai là khai lò luyện đan mượn lực lượng của Tam Chuyển Trúc Cơ đan đi lên cảnh giới Linh Hư cảnh, ba chính là Chiến Tuyết.

Hôm nay chuyện Chiến Tuyết đột nhiên xuyên qua không gian rời đi, cuối cùng hắn đã hỏi thăm cặn kẽ nguyên do. Nhưng tiếc là hắn còn chưa hỏi tới tột cùng đã bị Đoan Mộc Hàn tìm tới.

Bây giờ chuyện hắn hiếu kỳ nhất chính là những sợi tơ bạc kia là cái gì? Vì sao Chiến Tuyết có thể thông qua những sợi tơ bạc nghe cùng nhìn thấy thanh âm và hình ảnh ở hai không gian khác nhau đang xảy ra? Hơn nữa nàng đã dùng phương thức gì lấy được lực lượng từ những sợi tơ đó?

Bất quá kỳ quái thì kỳ quái, trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng, chỉ sợ dù Chiến Tuyết có nói cho hắn biết sự tồn tại của những sợi tơ này, năng lực phân tích của hắn chỉ sợ cũng không thể cảm nhận ra, càng không cách nào chứng minh lời nói của Chiến Tuyết có phải là sự thật hay không.

Dù sao chuyện kia cũng đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hệ thống trí năng phụ trợ.

Nhạc Vũ chỉ có thể xác định, những sợi tơ kia tựa hồ được sinh ra từ tín ngưỡng sùng bái. Hơn nữa nếu người thờ phụng Chiến Tuyết càng nhiều, lực lượng nàng có thể đạt được càng thêm cường đại.

Những điều đặc thù này cũng có chút tương tự với sự biến mất của thượng cổ Vu Thần trong trí nhớ của hắn.

- Không phải hôm nay Chiến Tuyết xem như đã thành thần rồi?

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạc Vũ chợt cảm thấy buồn cười. Nhưng sau đó ánh mắt hắn thoáng đọng lại.

Khả năng này chưa chắc đã không có!

Dựa theo những tàng thư hắn xem được trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông, ở thời đại bộ lạc viễn cổ, những Vu Thần chính là đồ đằng được các bộ tộc sùng bái mà sinh ra.

Trong đó tứ phương chi linh cùng với Thập Nhị Vu Thần chính là tồn tại cường đại nhất cũng là nổi tiếng nhất.

Hôm nay Chiến Tuyết mặc dù cũng không hoàn toàn sử dụng hết lực lượng tín ngưỡng kia, nhưng nếu ngày sau người sùng bái nàng có tăng trưởng, năm tháng dài tích lũy xuống, ngày sau chưa chắc là không thể thành thần.

Hắn thở nhẹ một hơi, sau đó lại chợt nhớ tới một việc nằm trong trí nhớ của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Danh xưng Câu Trần Tinh Quân, còn là Bắc Cực Tinh Quân chẳng phải chính là một trong bốn vị chấp chưởng bốn phương, còn được gọi là Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế?

Mẹ của Nhạc Vũ ở kiếp trước, trước khi qua đời một trong những lĩnh vực bà nghiên cứu chính là lịch sử đạo giáo thời cổ đại. Vì vậy hắn đối với những danh xưng này mơ hồ còn nhớ được một chút.

Nhưng khi nghĩ tới Câu Trần của thế giới kia cùng đời này cũng không có quá nhiều liên lạc, dù là hình ảnh chư thiên tinh thần cũng có khác nhau thật lớn.

Nhưng tiếp theo sau đó, trong lòng Nhạc Vũ lại có chút ít lo lắng. Trong những điển tịch mà hắn xem qua, đều ghi chép lại những lời chán ghét cùng oán hận về những vị Vu Thần kia.

Lại liên tưởng tới thế giới này, hôm nay cũng không nghe nói về sự tồn tại của các Vu Thần.

Trên căn bản hắn có thể xác định, khi hồng hoang bể tan tành, nhất định là có dính líu tới việc Vu Yêu đại chiến, còn có cuộc chiến của Thập Nhị Vu Thần.

Mà ở thời thượng cổ, tu sĩ cùng những Vu Thần kia hơn phân nửa đã phát sinh ra chuyện gì, lẽ ra đang hòa thuận sống chung nhưng đến cuối cùng lại trở mặt.

Thậm chí hôm nay tại Đông Thắng đại lục đã hoàn toàn tuyệt tích truyền thuyết về Vu Thần, có lẽ cũng có dính líu thật lớn với các vị tu sĩ tiền bối kia.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ hít sâu một hơi, bỏ qua những ý nghĩ miên man này, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần liền phát hiện mình đi theo Đoan Mộc Hàn đã tiến vào phạm vi Quảng Lăng sơn.

Nơi này linh lực vô cùng dư thừa, làm Sơ Tam vô cùng vui mừng. Đầu tiên nó tò mò nhìn chung quanh một chút, sau đó mạnh mẽ vẫy cánh, ngửa mặt lên trời hót nhẹ một tiếng.

Yêu thú giống như bọn chúng, hoan hỉ nhất là chỗ ở có linh lực dư thừa, đối với việc trưởng thành cùng lên cấp ngày sau có trợ giúp thật lớn lao.

Giờ phút này Nhạc Vũ chú ý nhất chính là tổn thất trong tông môn. Nhưng tình huống tựa hồ còn hoàn hảo, ngoại trừ chân núi cùng những kiến trúc không nằm trong phạm vi tác dụng của hộ sơn đại trận, những nơi khác cũng vẫn y nguyên.

Duy chỉ có chút ít tu sĩ trong tông môn, mặc dù nhiều người có vẻ mừng rỡ, nhưng cũng có người mang theo vẻ mặt u sầu. Có lẽ trong lòng họ đang lo lắng cho Xương Băng Hồng vì đã cố sức dẫn dắt lôi kiếp đến sớm hơn dự định.

Mà nghĩ tới chuyện này, trong lòng Nhạc Vũ lại trầm xuống. Hắn với vị sư thúc tổ này tuy không có danh sư đồ, nhưng thực sự đã được dạy dỗ, mặc dù thời gian gần gũi không nhiều lắm, nhưng trong lòng hắn thật sự vô cùng cảm kích.

Trầm mặc một lúc lâu, Nhạc Vũ khẽ quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Hàn.

- Sư phụ, chuyện của Xương chủ tọa chẳng lẽ thực sự không có biện pháp nào sao? Tông môn lại trơ mắt nhìn Xương sư thúc tổ vẫn lạc?

Hôm nay hắn còn bị giới hạn tu vi, chuyện có thể tiếp xúc thật sự còn rất thấp. Thậm chí chuyện mạnh mẽ đột phá cảnh giới, dẫn dắt lôi kiếp sớm thời hạn, có tổn hại tới đạo cơ, làm hao tổn tuổi thọ, hắn cũng chỉ đọc được trong những công pháp tu chân tại Kinh Sóc Các mới biết được.

Trong những công pháp này, khúc dạo đầu thường nói những điều tối kỵ trong tu hành, luôn có kể về phương diện này. Về phần nguyên do, cùng biện pháp giải quyết, Nhạc Vũ vẫn hoàn toàn không biết.

Nhưng hắn nghĩ mình không biết, nhưng vị sư phụ có Kim Đan cảnh giới này có lẽ có biện pháp nào đó.

Mà Đoan Mộc Hàn nghe được câu hỏi này nhất thời chợt ngơ ngẩn, đầu tiên nàng bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ, cuối cùng lắc đầu:

- Nếu còn một cơ hội, tông môn nhất định sẽ không ngồi nhìn Xương sư thúc vẫn lạc! Thật ra muốn giữ được tính mạng của sư thúc, không phải hoàn toàn không có biện pháp. Bất quá cần phải có hai loại linh đan bảo vật vô giá, một loại là nhị phẩm Huyền Đạo đan, có thể giúp sư thúc một lần nữa vững chắc đạo cơ. Một loại khác chính là Diên Thọ đan, đây là loại không quá khắc nghiệt, chỉ cần tam phẩm trở lên thì có thể kéo dài dương thọ thêm mấy trăm năm. Nhưng trong tôn môn chúng ta tuy có Địa Tâm Phế Hỏa cùng Thái Dương Chân Hỏa, nhưng lại không có được tông sư luyện đan chân chính. Luyện chế linh đan tứ phẩm, vô cùng khó khăn, càng không cần nói tới tam phẩm nhị phẩm. Truyền thuyết hai loại đan dược này cho dù trong cả ba mươi ba châu Trung Nguyên cũng là vật cực kỳ hi hữu, dù chúng ta có muốn dùng đồ vật đi trao đổi chỉ sợ cũng không đổi được.

Trong lúc nói chuyện, trong lòng Đoan Mộc Hàn chợt cười khổ. Thật ra không chỉ có Xương Băng Hồng, dù là sư phụ của nàng, không phải cũng đang cần có hai loại linh đan này cứu mạng hay sao?

Nhưng những năm qua, tông môn phái La Trân Điện hỏi thăm khắp nơi, nhưng làm gì tìm được tin tức nào có giá trị?

Nhưng lòng hiếu tâm của đồ đệ quả thật đáng khen ngợi.

Nhạc Vũ trầm mặc, nhưng trong mắt hắn chợt nổi lên một tia sáng bóng. Hắn biết vô luận là Diên Thọ đan hay Huyền Đạo đan, đều vượt ngoài phạm vi năng lực của hắn, nhưng với hắn mà nói cũng chưa chắc hoàn toàn mất hết hi vọng.

Vào lúc này Đoan Mộc Hàn hoàn toàn không còn tâm tư mang theo Sơ Tam đi một vòng tới Vân Thanh Phong huyền diệu một phen.

Bất quá dù nàng không còn ý tứ đó, nhưng khi hai người một cầm vừa tiến vào trong núi không lâu, liền dẫn tới ánh mắt của các đồng môn tập trung nhìn vào Sơ Tam đầy vẻ kinh nghi bất định.

Không bao lâu, liền có mấy vị tu sĩ mặc đạo bào có dấu hiệu của Vân Thanh Phong đột nhiên huýt sáo vang vọng, làm bên Vân Thanh Phong lại có vô số đạo quang đoàn bay nhanh về hướng bên này.

Lúc đầu đại đa số mọi người có chút không hiểu được ý tứ của họ, nhưng ngay sau đó khi phát hiện Sơ Tam tồn tại, vẻ mặt mọi người chợt ngạc nhiên ngây ra.

Cũng may trong những người này, đều hiểu rõ thân phận của Đoan Mộc Hàn cùng Nhạc Vũ. Vì vậy mặc dù trong mắt lộ vẻ hâm mộ, nhưng cũng không có cử chỉ gì quá mức.

Về sau, ngay cả tu sĩ của mấy ngọn núi khác cũng đều bị kinh động, rối rít ngự kiếm chạy tới vây xem.

Sơ Tam lần đầu tiên hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy, vừa kêu lên một tiếng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hiển thị rõ vẻ khí phái cao quý của thần thú.

Giờ phút này Đoan Mộc Hàn cũng tạm thời buông xuống nỗi buồn trong lòng, loáng thoáng cảm thấy đắc ý, liền bỏ luôn Chu Lệ kiếm, cùng Nhạc Vũ đứng trên lưng Sơ Tam. Ánh mắt nàng tuy giả vờ nghiêm túc quét nhìn mọi người, nhưng trong tận cùng ánh mắt cũng dương dương đắc ý.

Chỉ một lúc sau, từ phương hướng Vân Thanh Phong đột nhiên có một đạo lam mang thanh thế kinh người hướng bên này bay nhanh tới đây.

Nhạc Vũ xa xa nhìn lại, nguyên lai là một con chim màu xanh khổng lồ. Mà trên lưng nó đang đứng một vị lão đầu chừng sáu mươi tuổi vô cùng gầy yếu.

Người còn chưa tới, liền nghe tiếng gầm lên thật lớn:

- Rốt cục là con chim gì lại vội vàng kêu lão tử chạy gấp xuống đây?

Đoan Mộc Hàn vừa nghe lời này, nhất thời khóe môi lại nhếch lên.