Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 277: Thu hoạch ngoài ý muốn





Bên trong Xuyên Vân Toa, con ngươi Nhạc Vũ thoáng co rụt lại, hắn ngăn Chiến Tuyết đang định sử dụng Thiên Ti Tuyết kiếm đã đem Tân định vững vàng trói lại, chuẩn bị phân thây.

Sau đó hắn thu hồi Xuyên Vân Toa, đứng trên lưng Sơ Tam, bay tới trước mặt Tân Định.

Tân Minh thấy vậy trong lòng vui mừng, nỗi sợ hãi thối lui, hai mắt trợn trừng nhìn Nhạc Vũ:

- Ngươi còn nhớ được lời thề lúc tế sư đại điển? Tàn sát đồng môn, tội thật lớn lao! Tội của Tân Định ta, chẳng qua chỉ là thấy đồng môn gặp nạn, thấy chết không cứu mà thôi! Bởi vì uy thế kẻ địch quá lớn, tình có thể nguyên! Tối đa cộng thêm một tội, vô ý lỡ lời, vùi lấp đồng môn lâm vào nguy hiểm. Hôm nay ngươi giết ta, mặc dù Chấp Luật Điện không biết, ngày sau độ kiếp ắt gặp báo ứng! Hắc! Bản thân ta muốn nhìn ngươi làm sao sống qua được tâm ma cắn trả! Khi ngươi lên tới Tâm Động kỳ, cũng là lúc ngươi phải chết!

Ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn Tân Minh, qua hồi lâu cũng không nói chuyện. Tân Minh càng thêm an lòng, còn cười to ầm ĩ điên cuồng:

- Nhạc Vũ a Nhạc Vũ, bản thân ta thật không ngờ tới, ngươi còn có lá bài tẩy mạnh mẽ như thế hộ thân. Bất quá dù là vậy ngươi còn làm khó dễ được ta? Ta thật muốn hỏi ngươi, lai lịch của nữ nhân này rốt cục ra sao? Ngươi có biết mấy chục năm trước, tông môn đã có lệnh cấm, lệnh đệ tử không được tu tập công pháp tà đạo, cũng không được kết giao với tán tu tà đạo sao? Hôm nay ta và ngươi xem như bỏ qua thế nào? Ta thề không vạch trần bí mật của ngươi, ngươi cũng phải làm như chuyện vừa rồi chưa từng…

Thanh âm đột nhiên ngừng lại, lời phía sau liền nuốt vào cổ họng. Tân Minh kinh nghi bất định nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Nhạc Vũ, Nhạc Vũ đang rút ra một thanh đường đao dài chừng ba xích bên trong giới chỉ.

Trên mặt của hắn cũng hiện ra vẻ hoảng sợ:

- Nhạc Vũ, chẳng lẽ ngươi đã điên rồi? Có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng…

- Quá lắm điều!

Theo thanh âm thốt ra, ánh đao mát lạnh nhất thời vẽ ra một vòng tròn thê mỹ, đem đầu của Tân Định chém xuống!

Khi vùng cổ Tân Minh tuôn ra máu tươi, khí cơ trong lồng ngực Nhạc Vũ cũng thư sướng chưa từng có!

Vốn theo tính toán của hắn, chẳng qua để cho Chiến Tuyết phân thây, hoặc chế trụ ném Tân Minh vào trong thú triều cho xong việc. Xem như làm như vậy cũng không vi phạm lời thề không tàn sát đồng môn ngày đó.

Nhưng một câu vừa rồi của Tân Minh, lại làm cho hắn phải thay đổi chủ ý.

Tuy nội tâm đã sớm quyết định phải tru diệt tên này, nhưng nếu nhờ vào tay Chiến Tuyết hoặc yêu thú, ngược lại lộ ra vẻ Nhạc Vũ đã chột dạ!

Một người chưa từng xem mình là đồng môn, như vậy vì sao hắn phải xem tên kia là đồng môn?

Mặc dù tâm ma cắn trả thì thế nào? Nhạc Vũ thật sự không tin bao nhiêu kiếp nạn mình đều đã xông qua, kết quả lại gặp khó khăn ở tâm kiếp nho nhỏ kia!

Những hành động của hắn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm! Nếu hôm nay bỏ qua cho người ngày, chỉ sợ tâm linh bản thân ngược lại mang theo tỳ vết.

Hắn hét lớn một tiếng, Nhạc Vũ phát tiết cỗ lửa giận trong nội tâm cùng sát cơ đối với Tân gia. Sau đó hắn chợt cảm thấy ý niệm của mình đột nhiên trở nên thật rõ ràng sảng khoái.

Ngay sau đó hắn thuận tay hấp thanh huyền binh tới, lại cắt lấy giới chỉ trên tay người kia, lúc này mới bảo Chiến Tuyết phân thây tên này, ném vào trong rừng rậm.

Nơi này mặc dù không có yêu thú cao cấp, nhưng vẫn là địa phương bị các loại mãnh thú chiếm cứ. Thi thể của Tân Định, tự nhiên sẽ có những loài thú dữ chuyên ăn thịt giải quyết.

Trong nháy mắt lực chú ý của Nhạc Vũ đã chuyển hướng những gì mình thu hoạch được trong tay.

- Tân thị quả nhiên thế lực mạnh mẽ, một tộc nhân chỉ đạt tới Linh hư tâm động kỳ, cũng không phải đệ tử chân truyền, thế nhưng cũng có được thất phẩm huyền binh! Thanh kiếm này tuy kém hơn Thiên Ti Tuyết kiếm rất nhiều, nhưng cũng xem như trung đẳng, mình dùng xem như thích hợp. chỉ tiếc là vật này không thể công khai trước mặt mọi người.

Hơi cảm thấy tiếc nuối thở dài, Nhạc Vũ tiện tay ném vào trong giới chỉ của mình. Sau đó hắn lại tiếp tục mở giới chỉ trong tay Tân Minh, trong lòng chợt nhảy lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng!

Cũng không biết Tân Minh có phải là người chịu trách nhiệm giao dịch cho Tân gia bên trong Quảng Lăng thị trấn hay không, bên trong giới chỉ chẳng những có được không gian lớn hơn giới chỉ của hắn gấp mười lần, tài phú bên trong cũng nhiều tới mức làm cho người ta giật mình.

Tuy không được khoa trương như Nghiêm Hạo ném ra một lần cả trăm vạn linh thạch, nhưng tổng giá trị đồ vật bên trong cũng không kém hơn năm mươi vạn linh thạch.

Nhưng càng làm cho hắn cảm giác vui mừng chính là bên trong giới chỉ có được ba thùng kim chúc lớn.

Phẩm cấp tuy kém hơn kim chúc hắc văn hai phẩm cấp, trên giá trị cũng thua xa. Nhưng so với tình trạng trước mắt của hắn mà nói, tác dụng hoàn toàn không kém hơn chút nào!

Kể từ khi từ trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông đi ra, hắn đã cảm thấy bộ đao kiếm mình luyện chế trước kia tựa hồ không còn thích hợp sử dụng. Ở phàm tục đương nhiên có thể tung hoành vô địch, nhưng nếu so với huyền binh bảo khố của tu sĩ, cũng thật kém quá nhiều.

Nhưng cho tới nay hắn cũng không tìm thấy được tài liệu thích hợp, huyền binh cấp thấp hắn lại xem không thuận mắt, cho nên vẫn luôn gác lại.

Lúc trước bên trong Vạn Bảo Lâu tuy lấy được một khối kim chúc hắc văn, chẳng qua là vì gộp cho đủ tài liệu luyện kiếm mà thôi. Hôm nay tuy hắn đang nghiên cứu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, nhưng hắn cũng không muốn buông lỏng đao pháp. Ngày sau hắn vẫn muốn sử dụng một lần hai thanh huyền binh.

Nhưng hắn suy nghĩ ngày sau hi vọng tìm được linh tài luyện khí, không ngờ hôm nay lại lấy được trong tay Tân Minh. Tuy không phải những loại lý tưởng nhất trong lòng hắn, nhưng cũng có thể xem như thượng giai.

- Những tài liệu này đừng nói là luyện chế hai thanh huyền binh, bốn năm thanh cũng là dư dả! Như vậy dùng kim chúc hắc văn để chế kiếm, thật sự có chút đáng tiếc!

Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ đem toàn bộ đồ đạc bên trong giới chỉ bên kia bỏ vào trong giới chỉ của mình, sau đó thu dọn chiến trường một phen, nhưng lần này Nhạc Vũ lại vô cùng thất vọng.

- Không ngờ toàn bộ đồ vật của mười mấy người này mang theo còn không bằng một người của Tân gia.

Dùng thần niệm điều tra một lúc, người có tiền nhất bất quá chỉ có khoảng ba bốn vạn linh thạch, Nhạc Vũ không khỏi cười tự giễu.

Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, những tán tu nếu có tiền tài, cũng không cần mạo hiểm đắc tội Quảng Lăng Tông, chạy theo đuổi giết hắn.

Hơi lắc đầu, Nhạc Vũ đem toàn bộ đồ vật hắn không để mắt tới bỏ vào trong giới chỉ của Tân Định, sau đó đưa cho Chiến Tuyết.

Chiến Tuyết thoáng mơ hồ, nhưng sau đó chợt hiểu Nhạc Vũ muốn đem giới chỉ đặt lên người nàng, xem nàng như một thương khố di động.

Tuy trong lòng nàng hiểu đây không phải vật tặng cho mình, nhưng vẫn vui vẻ đem giới chỉ đeo lên tay. Sau đó lại từ trong tay áo của mình lấy ra viên yêu đan cùng xà đảm của con cự mãng bỏ vào bên trong.

Nhạc Vũ thấy thế nhất thời hai mắt híp lại. Hắn nhớ được mấy tháng trước Chiến Tuyết có đề cập qua về thế giới bên kia, nàng từng gặp được một con cự mãng gần đạt tới bát cấp.

Bất quá tuy hiện tại trong lòng hắn vạn phần kỳ quái, không biết yêu đan cùng xà đảm kia từ đâu mà có, nhưng cũng không dự định hỏi ngay lúc này.

Nếu nói khách quan một chút, hắn chỉ lo lắng về thế giới bên kia nhiều hơn.

Quay đầu nhìn về phương hướng Quảng Lăng sơn, trong mắt Nhạc Vũ xẹt qua thần sắc lo lắng.

- Mang ta đi bên kia, nhanh lên!

Trong lòng Chiến Tuyết còn đang lo lắng, nhưng thời khắc này cũng chợt nghiêm túc, nàng cảm giác được chủ nhân của mình đang khẩn trương.

Nàng không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung, chỉ mang theo Nhạc Vũ cùng sơ Tam bay nhanh về hướng Quảng Lăng sơn, nàng ngự kiếm mặc dù không nhanh bằng Đoan Mộc Hàn, nhưng lại nhanh hơn Xuyên Vân Toa không ít. Lúc này toàn lực thúc đẩy, còn chưa tới nửa canh giờ đã đi tới bên ngoài Quảng Lăng sơn.

Ước chừng còn cách khoảng hai trăm dặm, Nhạc Vũ gọi Chiến Tuyết ngừng lại, nhìn quanh xa xa, cũng không dám đi tới gần.

Sau đó chợt thấy phương hướng kia thỉnh thoảng có quang mang mạnh mẽ sáng lên, lóng lánh chiếu sáng cả bầu trời. Nhưng linh trận hộ sơn vẫn vững chắc khó hiểu. Ngược lại thanh thế của thú triều cùng yêu cầm vây kín như mây đen lại yếu đi rất nhiều.

- Tiểu sư phụ của ta đoán thật không sai, tông môn quả nhiên có điều chuẩn bị. Chẳng qua tình hình vẫn còn đáng lo lắng một chút!

Nhạc Vũ thấy thế, trong nội tâm nhất thời thở ra. Đại trận hộ sơn còn hoàn hảo, ý nghĩa tổn thất của Quảng Lăng Tông còn chưa tới nỗi nào.

Nhưng tim của hắn còn chưa thể thả lỏng xuống. Trận chiến này đến tột cùng thắng bại như thế nào, vẫn phải xem những tu sĩ cao cấp trong tông môn có được thủ đoạn hậu chiêu ra sao.

Hai mắt hắn nhìn lên bầu trời bao la không mây, sau đó thoáng tiếc nuối thu hồi tầm mắt. Hắn cũng có lòng muốn lên xem một chút, lấy thực lực của Chiến Tuyết bảo vệ, hắn tiến lên chỗ cao ba vạn trượng tuyệt không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng bên trong cuồng phong phần phật, lôi quang tàn sát bừa bãi, tầm nhìn còn không bằng bên dưới. Dưới tình huống hồn thức không cách nào mở ra, chỉ sợ cũng không nhìn thấy được gì.

- Trận chiến này phân nửa cao thủ tông môn không có mặt, hoặc là toàn thắng, hoặc là thảm bại. Thật không biết chưởng giáo cùng mấy người Xương sư thúc tổ an bài như thế nào?

Hơi lắc đầu, Nhạc Vũ tạm thời bỏ qua nỗi lo lắng, hồi phục lại tâm tình, liền xoay người qua, ánh mắt gắt gao ngó chừng Chiến Tuyết. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hôm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đi đâu vậy? Yêu đan từ đâu mà đến?

Chiến Tuyết lúc này đang bất an bối rối, hiện tại lại miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng chuyện Nhạc Vũ yêu cầu nàng không dám không đáp.

Ngay khi nàng còn đang ngập ngừng chuẩn bị nói mình thông qua Định Minh Châu liên lạc với những sợi tơ thần hồn kia, Nhạc Vũ chợt giật mình cả kinh, quay phắt về phương hướng Quảng Lăng sơn.

Một cỗ thiên địa linh khí lớn tới mức chính hắn ở hơn trăm dặm bên ngoài cũng có thể cảm giác được, đang hướng bên kia điên cuồng lao tới. Phảng phất như có cỗ hắc động không đáy đang điên cuồng hấp thu linh lực.

Cùng lúc, Nhạc Vũ cũng cảm giác được một cỗ tinh thần uy áp quen thuộc xông lên, chẳng qua mạnh hơn những yêu thú cấp năm cấp sáu cũng không biết bao nhiêu lần. Thậm chí hắn từng uống qua Băng Ngọc Hồn Thủy cũng cảm giác được nặng nề tới mức khó thể thừa nhận.

- Chẳng lẽ có người hay yêu thú cần độ kiếp ngay Quảng Lăng sơn?