Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 173: Thanh linh ngọc dịch





Đến trước mặt yêu thú đang lồng lộn nhào tới, Nhạc Vũ cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Thân thể yêu thú kia cực kỳ kinh khủng, chiếc miệng rộng mở ra như chậu máu, rộng gần đến một mẫu. Nhưng toàn thân của nó gầy đét, cả người phảng phất như da bọc xương, trên cổ có một chiếc vòng sắt bóp chặt. Hai sợi xích to tướng từ đáy hồ dòng theo người nó, không cho đi quá xa.

Sau khi ngạc nhiên thì Nhạc Vũ cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn biết trong con sông ngầm này Tĩnh Hải Tông thế nào cũng bố trí hộ vệ. Ước chừng con yêu thú màu trắng này là bị Tĩnh Hải Tông bắt lại làm linh thú trấn giữ. Chẳng qua là hàng năm không người nào cho ăn, cộng thêm linh lực trong hồ ngày càng ít đi nên linh thú bị bỏ đói thành ra bộ dạng như vậy. Những vết roi do nó gây nên tại cửa động của biệt phủ chứng tỏ nó đã thật sự đói đến điên lên.

Đồng thời Nhạc Vũ cũng cảm thấy kinh hãi. Hắn biết thân thể yêu thú đến trình độ nhất định sẽ sinh trưởng chậm dần, ngược lại tăng cường về phương diện cường độ. Giống như yêu thú có huyết mạch thần thú như Kim Hoàng Tước, lúc ban đầu thì sinh trưởng chậm chạp nhưng chiến lực vô cùng cường hãn, bất quá sau mười mấy năm thì thân thể mới dần tăng trưởng.

Con yêu thú trước mặt hắn chắc cũng có được mấy phần huyết mạch Long tộc huyết mạch. Bắc hoang vốn có rồng sinh sống, sở trường ngự nước khống băng, con li giao có được sáu phần huyết mạch của rồng coi như là hạ cấp thần thú.

Nhìn lại kia tuổi thọ của nó chắc rằng đã hơn ngàn năm, hơn nữa cấp bậc cũng phải cấp bảy trở lên, thậm chí cấp chín cũng có thể. Cho dù mới chỉ là nguyên thú cấp bảy thì thực lực thần thông cũng đã tương đương với tu sĩ mới vừa tiến vào Linh Hư Tích Cốc kỳ.

Có thể bắt được thần thú thực lực cấp bậc này rồi dùng khóa sắt xiềng lại, Tĩnh Hải Tông không chỉ là trân quý hùng hậu, thực lực cũng cực kỳ bất phàm!

Bất quá ngoài yêu thú, Nhạc Vũ vẫn có chút nghi ngờ. Nếu chỉ có một con yêu thú như vậy thì sợ rằng còn chưa đủ đảm bảo hoàn toàn lối đi này. Nếu như đổi lại là hắn, chắc chắn cũng sẽ dùng một pháp trận cấm chế phong tỏa không gian của mạch nước ngầm này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lúc ở trên đỉnh núi quan sát thì thấy xu thế của dãy núi lân cận còn có rừng cây phân bố rất thích hợp để dùng bố trận. Hiện giờ nhìn lại tình hình bên trong động phủ thì thấy hơn một nửa ảo trận ngoài kia đã mất đi đại hình linh trận. Chẳng qua là không biết nguyên do vì sao mất đi tác dụng mà thôi. Ta xem đáy sông này cũng có tám phần như thế, đáng tiếc.

Những ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu Nhạc Vũ, gần như đồng thời, hắn điều khiển cơ quan khôi lỗi bắt đầu phản ứng.

- Bí pháp xích lực!

Hai chân Côn Bằng đột nhiên nhảy lên, ngay sau đó một lực đẩy đột nhiên phóng ra khiến cho cơ quan khôi lỗi lại bay vọt lên gấp đôi. Tiếp đó cánh tay phải của Côn Bằng huơ lên chụp lấy một tảng đá lớn phía trước.

Tiếp tục Côn Bằng lao đầu xuống lấy đà phóng thẳng qua cửa động đã bị yêu thú tinh thông băng hệ đông cứng toàn bộ rồi chui vào bên trong.

Cho đến lúc này, trong lòng ba người mới dâng lên cảm xúc sợ hãi. Mặc dù chỉ là một thần thú cấp bảy vô cùng suy yếu nhưng cũng không phải lấy thực lực của bọn họ có thể đối kháng. Tình huống vừa rồi rất rõ ràng chỉ cần chậm nửa bước đã có thể tai hoạ ngập đầu.

Lúc mấy người từ cửa động đi lên thì hoàn toàn không gặp phải phiền toái gì nữa, cảm giác may mắn trong lồng ngực thật khó có thể hình dung!

Côn Bằng vừa lọt vào trong cửa động, Nhạc Vũ vẫn không yên lòng một mạch xông thẳng vào phía trước ước chừng hơn bốn trăm trượng mới dừng lại. Lúc nghe tiếng rồng ngâm giận dữ bên ngoài, trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ.

Lúc này cửa động đã hoàn toàn bị đóng băng, có thêm con li giao này ngăn trở ngay miệng hồ, coi như đường lui của hắn đã hoàn toàn bị chặt đứt.

Nếu suy đoán của hắn lúc trước chính xác thì là may mắn, nhưng nếu có chỗ sai lầm thì chỉ sợ mấy người đành chôn thân ở đây. Xem lối đi phía trước con sông càng ngày càng hẹp, hướng lên chính là sông băng, hai bên là quáng mạch tử cương, với năng lực của hắn và Côn Bằng hầu như không thể thoát ra.

Hơn nữa cho dù hắn đoán là sự thật thì phiền toái sau này càng làm cho người ta đau đầu

Nhiễm Lực lúc này cũng đã bớt sợ hãi, trong lòng lại vừa động:

- Kỳ quái! Thiếu gia mạo hiểm lớn như vậy bơi đi lên làm cái gì.Chẳng lẽ bên này cũng có lối ra? Không đúng! Chắc là có huyền cơ khác.

Nghĩ tới hành động xem ra cực kỳ quái dị của Nhạc Vũ, Nhiễm Lực không khỏi sáng mắt. Hắn nhìn về phía đối diện thì thấy cặp mắt của Nhạc Băng Thiến cũng vừa nhìn sang.

Lý do duy nhất mà Nhạc Vũ đến đây chính là muốn tìm cửa vào dòng suối kia.

Tình hình kế tiếp đúng như ba người dự đoán. Nhạc Vũ điều khiển Côn Bằng một đường đi chậm, cẩn thận tìm kiếm bên phải thành động. Sau khi đi chừng hai trăm trượng thì ba người cùng lúc lộ ra vẻ chờ mong.

Con sông trước mặt bọn họ phân ra một nhánh suối, nhìn lại chỗ phân nhánh có thể thấy rõ ràng dấu vết con người.

Nhạc Vũ trực tiếp dùng hệ thống phụ trợ trí năng cảm ứng thì thấy dao động linh lực giống như chỗ bến tàu và bậc thang bên dưới. Tình huống như vậy chắc chắn không có ảo trận cấm chế tồn tại, hoặc nếu có thì đã mất đi hiệu lực rồi.

Sơ Tam đang nằm phơi bụng thì bị Nhạc Vũ dựng dậy, sau đó xuất ra mấy đạo Ngũ Sắc Thần Quang. Đoàn người lần này xuôi gió xuôi nước ra khỏi cơ quan khôi lỗi tiến vào trong lối đi nhỏ bé.

Lối đi bên dưới do con người mở ra này thật ra thì rất lớn, chẳng qua phần lớn đều ẩn dưới mặt nước. Ba người dìu băng ca của Lâm Trác xuôi theo dòng nước chảy rất lâu mới nhìn thấy phía trước có một luồng sáng cùng với mùi thuốc xông vào mũi.

Lúc mọi người vừa lên bờ thì đều kinh ngạc nhìn Dược Viên đã từng nhìn thấy lần trước. Cho đến khi bị nước cuốn trôi một đoạn mới sực tỉnh vội vàng bò lên. Bất quá cả đám bao gồm cả Nhạc Vũ vẫn tròn mắt không dám tin là thật.

- Thật sự là tiến vào?

Nhiễm Lực hoảng hốt, cố gắng bước tới chạm vào một linh mộc. Bất quá tay mới vừa đưa được một nửa thì chợt tỉnh nhớ ra đây là linh dược thất phẩm cực kỳ trân quý liền rụt ngay lại.

Sơ Tam lúc này kêu lên mấy tiếng the thé bất mãn. Mấy người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Kim Hoàng Tước đang lặc lè bước đi, nhìn đám thảo mộc trong dược viên đầy vẻ ủy khuất. Hiển nhiên nó còn rất muốn ăn nhưng đã không thể nuốt thêm vào vì lúc trước đã ăn quá no ở quảng trường.

Ba người thấy thế thì đều bật cười. Nhạc Vũ sau khi cười xong thì chạy tới bên chỗ thạch nhũ màu xanh kia. Còn chưa tới gần, hắn đã hít sâu một hơi. Linh lực ở đây còn dày đặc hơn ngoài kia mấy lần. Trong hoàn cảnh này cho dù là không tu hành chắc hẳn cũng có thể kéo dài hơn hai trăm năm tuổi thọ. Còn nếu ở lâu dài thì linh lực ở đây còn có tác dụng cải tạo thể chất, khác hẳn thường nhân.

Tịch Nhược Tĩnh nói đạo tu chân cần đầy đủ tài địa pháp lữ, không thể thiếu một chữ nào. Câu này quả nhiên có chút đạo lý, mặc dù sắp xếp có chút thiên lệch. Về phần Nhạc Vũ cho là chữ "lữ" phải để trên chữ "tài", song nếu có một linh địa tu hành như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ phải gấp mấy lần thườn nhân.

Như thế xem ra đúng là hắn nên nhanh chóng đến bái nhập Phù Sơn Tông, chỉ có đại phái tu chân như vậy mới có thể chiếm cứ nơi tràn đầy linh lực như trước mắt hắn.

Sau khi đến bên thạch nhũ màu xanh kia, Nhạc Vũ chuẩn bị như lúc phục dụng Hỗn Nguyên đan, cắm vào trên người mười mấy cây ngân châm. Sau đó không chút do dự . lấy chân khí của mình ngưng tụ thành đoàn, từ đó lấy ra một tương dịch phục dụng. Sau khi giọt thanh linh ngọc dịch mát lạnh lọt qua cổ hắn thì một luồng nhiệt như nước thủy triều bao trùm lấy thân thể hắn.

Nhạc Vũ cảm giác bản thân như đang ở trong một lò lửa, gân cốt và khí huyết toàn thân phảng phất đều bị hoàn toàn hòa tan. Nguyên lực từ cốt tủy của hắn cuộn ra xông vào kinh mạch. Hắn bây giờ có thể dung hợp Hỗn Nguyên chân lực vào đến những chỗ chân nguyên nội tức không thể đồng hóa hay tới để cường hóa những chỗ kinh lạc khẩn yếu.

Cũng may là linh lực tụ tập ở đây cực kỳ dày đặc, cho dù là Hỗn Nguyên chân lực của hắn tăng trưởng nhanh đến đâu thì đều có đủ chân khí cho hắn thu nạp. Nếu không thì ở lần này cũng đành trơ mắt nhìn thanh linh ngọc dịch lãng phí khuếch trương kinh mạch, không thể tăng tu vi bản thân.

Nhạc Vũ đầu tiên là chuẩn bị lợi dụng hệ thống phụ trợ trí năng phân tích nguyên lý dược vật của thanh linh ngọc dịch, sau đó cũng đành hoàn toàn buông bỏ bởi vì khối lượng tính toán quá nhiều. Những thành phần của ngọc dịch cũng không có tác dụng với cơ thể hắn nhưng hàm chưa trong đó linh lực tinh thuần mênh mông vô cùng.

Một chút linh lực sau khi đi vào thân thể thì tiếp tục đi vào cốt tủy và huyết mạch, không ngừng sinh ra nguyên lực có thể sử dụng ngay.

Từ phân tích chuyển thành trí nhớ, Nhạc Vũ cảm giác gánh nặng trong đầu quả nhiên ít đi rất nhiều, đúng lúc này thì đáy lòng của hắn hơi trầm xuống.

- Trong Sơn Hải Tàng Trân có nói dùng thanh linh ngọc dịch này vô hại sợ là có chút không đúng. Nếu không có đầy đủ tu vi chắc là đã bị nổ tung tại chỗ. Bất quá toàn thân cũng không đau đớn, thua xa lúc phục dụng Dịch Nguyên Đan. Chẳng qua trong nội tức đã xảy ra chuyện gì? Chân lực không hề có dấu hiệu ngưng tụ thành dịch, chẳng lẽ chờ lúc chân lực của mình tràn đầy rồi mới bắt đầu.

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ cảm giác trong cơ thể của mình giống như lúc đột phá tiên thiên, kinh mạch lại lần nữa dao động. Căn nguyên của việc này đến từ Cầu hình ngũ sắc phù trận.