Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 151: Tu tiên chi môn





Mưa vẫn rơi rả rích trên con đường dẫn vào sơn cốc nhỏ hẹp, có mấy người đang đứng trong đó, biểu tình đều lộ vẻ nặng nề.

- Đến bây giờ vẫn chưa tìm được tung tích của Tiên Vu sư đệ sao?

Người hỏi là một vị trung niên tuổi chừng xấp xỉ với Tiên Vu Bình, lúc này y đang dùng tay thăm dò bùn đất bên dưới, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

- Đã là ngày thứ bảy, nếu như Tiên Vu sư đệ còn sống thì lúc này đã ra mặt! Ta thấy chắc là đã gặp bất trắc.

Một lão giả mặc áo bào trắng chắp tay đứng sau người trung niên, ngưng mắt nhìn mặt đất:

- Hô Diên sư đệ, có nhìn ra manh mối gì không?

- Có thể nhìn ra cái gì chứ? Tình huống khó giải quyết như thế là lần đầu tiên mà Hô Diên Hải ta gặp phải qua nhiều năm như vậy.

Hô Diên Hải rụt ngón tay vừa cắm vào bùn đất về nhưng vẫn trắng bóng như ngọc, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng:

- Người nọ rất cẩn thận, cho dù là mùi vị hay dấu vết cũng không để lại mảy may. Ngay cả thi thể sư đệ chắc rằng cũng đã bị vất xuống Vân Sóc Hà. Sợ rằng hắn suy nghĩ nơi này có thể dễ dàng hủy thi diệt tích nên mới ra tay ở đây. Ngoài ra trận mưa này cũng quá không đúng lúc, qua mấy ngày liên tục, đầu mối đã rất ít rồi.

Lão giả nhìn bầu trời rồi lại nhìn con sông lớn bên cạnh. Đối với cường giả tiên thiên như bọn họ, một khi vào nước thì lực chiến đấu cũng giảm đi bảy phần, lão cũng đã nghĩ thăm dò dưới Vân Sóc Hà này nhưng lại không thể xâm nhập.

- Diêm sư huynh! Bây giờ ta cũng chỉ có thể biết, thực lực hung thủ kia cực mạnh. Ngươi nhìn mặt đất này tuy đã bị lấp lại nhưng vẫn bị xốp tới đáy. Ta nghĩ là xác thú của sư đệ đã bị ép vào trong đất. Thực lực như thế thì nếu không phải là cường giả tiên thiên vũ tông thì không thể làm! Ngoài ra có thể xác định, đối phương đã nắm giữ một loại đằng mạn thất phẩm.

Nói tới đây, Hô Diên Hải rồi lại mỉm cười:

- Bất quá những thứ này cũng không có chút ý nghĩa nào! Thật ra thì bây giờ ta muốn nhất là tìm được thi thể của Tiên Vu sư huynh. Đối phương đem xác thú của sư đệ phá hủy chắc rằng trong đó có ẩn chứa bí mật về thân phận của hắn.

Lão giả họ Diêm bất giác lườm một cái, nghĩ thầm sao bản thân có thể không biết điều này? Nếu thi thể của Tiên Vu Bình không khó tìm thì sao bây giờ bọn họ có thể dừng ở đây, trực tiếp tìm tới cừu gia là xong việc.

- Bây giờ đầu mối duy nhất, chính là hai nữ hài của hai nhà Trương Lý còn may mắn còn sống sót!

Hô Diên Hải hỏi:

- Tình hình bên Lê thành rốt cuộc như thế nào?

- Rt khó! Người nọ sau khi đem người trả về thì đồng thời có lưu thư. Trong thư có nói nếu như nhị nữ rời vào trong tay Thừa Vân Môn chúng ta thì sẽ tru sát hai tộc! Nếu bọn họ lấy cớ này thì chỉ sợ là chúng ta không có biện pháp tìm người.

Lão giả họ Diêm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ thất vọng:

- Bây giờ ta hoài nghi có phải người nọ muốn cố ý dẫn dắt Thừa Vân Môn chúng ta đối địch với hai nhà đó hay không. Hai nhà Trương Lý trung lập nhiều năm, khắp nơi đều có hôn nhân, lực ảnh hưởng rất lớn, bản thân cũng có người là môn hạ trong các đại tông môn. Nếu chúng ta kết thù thì đúng là không khôn ngoan.

Hô Diên Hải lộ vẻ ngưng trọng, người lưu phong thư này quả thật bắt được điểm yếu của mọi người. Hai đại gia tộc này của Lê thành tuy có cường giả ở, nhưng không thể nào thời thời khắc khắc ở lại Lê thành. Nếu như nói trước kia còn có khả năng yêu cầu giao người nhưng bây giờ nửa phần cũng không có thể. Nếu người kia đã lưu lại tính mạng nhị nữ thì đã biểu lộ không muốn là địch với hai nhà, dĩ nhiên hai nhà cũng sẽ lựa chọn đối xử tương ứng. Tóm lại với bản lĩnh biết thời biết thế của hai đại gia tộc này của Lê thành, y sớm đã lĩnh hội sâu sắc.

- Bên sư môn sau khi nhận được tin tức đã mời một vị hồn sư sở trường về truy tung tới đây, bất quá chắc cũng không có tác dụng gì!

Nói tới đây, lão giả họ Diêm lại cười khổ một tiếng, bên chỗ Lê thành cũng có hồn sư. Nói vậy trước khi bọn hắn tới đó thì hai nhà Trương Lý khẳng định là đã có biện pháp.

- Chứng bệnh thất hồn này, trừ phi là có người tinh thông y đạo có cảnh giới trên Trúc Cơ xuất thủ thì còn có khả năng. Nhưng người bậc này thì sao chúng ta có thể mời tới? Cũng không biết Tiên Vu sư đệ rốt cuộc là người phương nào giết chết. Xem ra thì kẻ kia có quan hệ với hai nhà Trương Lý, nhưng người có giao tình với hai nhà bọn họ tại Bắc Mã Nguyên này, lai có thù hận với Thừa Vân Môn ta đâu chỉ là mấy trăm nhà?

Hô Diên Hải căn bản không có nghe mấy câu sau, chẳng qua nhìn về đỉnh núi kia, lâm vào trầm tư. Nếu như đã không thể dựa vào hai nữ hài kia vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân.

Cho dù là có thất phẩm linh đằng, nếu như không có tu vi trên tiên thiên thì cũng khó có thể thôi động bí pháp đại quy mô như thế. Nhưng nếu thật sự là như thế, giết Thừa Vân Môn bọn họ lại càng thêm thống khoái?

Vấn đề là chung quanh đây cũng không tìm được dấu vết của Cơ Quan Khôi Lỗi. Ngay cả đỉnh núi mà y hoài nghi nhất cũng không còn đầu mối gì, chắc là đã bị xóa đi. Bất quá cũng không thể loại bỏ khả năng là khôi lỗi này có thể lợi dụng xuôi sông rồi mấy chục dặm mới lên bờ, sau đó mới từ đỉnh núi rời đi, như vậy hẳn là đủ để không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Nghĩ đến đây, Hô Diên Hải nhìn về phía Nhạc gia thành. Nói ra thì Nhạc gia có oán hận sâu nhất với Hồng gia nhưng với hiện trạng bây giờ của gia tộc này cũng không có nhiều khả năng là bọn họ.

Ngoài ra y còn nghe nói tới đứa trẻ có thiên tư kinh người kia. Thậm chí vào hai ngày trước đã chuẩn bị tru diệt. Đáng tiếc là phù sư họ Tịch kia vẫn còn lại trong thành, quả thật càng khiến cho người ta buồn bực!

Chắc Tiên Vu sư đệ cũng vì thế mà lo ngại, không cố kỵ hạ thủ đoạn độc ác. Một thiếu niên có thiên tư như vậy sao có thể để hắn tồn tại?

Nhạc Vũ mất hơn mười ngày mới xử lý tốt thương thế của Lâm Trác. Nhờ sự giúp đỡ của dược vật, nhiều lắm là trong vòng năm ngày nữa, tất cả vết thương có thể khép miệng.

Bất quá đây chỉ là mặt ngoài, với trạng thái hiện giờ của Lâm Trác đã không thể hồi phục, đừng nói tới chữa khỏi những ám thương kia.

Biện pháp duy nhất chính là Tam Huyết Đoạn Tục Đan. Đan dược này máu kỳ lân máu, máu rồng xanh, máu khổng tước và vô số phụ dược mới có thể chân chính tái tạo lại cốt tủy.

Dĩ nhiên cũng có thể không cần chân chánh cần tới đến ba máu ba loại thần thú như vậy. Đối với tất cả yêu thú có huyết mạch thần thú, chỉ cần thức tỉnh hai ba phần trong đó cũng đủ để đạt tới yêu cầu. Ví dụ như Kim Hoàng Tước của hắn đã có thể cung cấp máu của khổng tước.

Mặc dù đan dược này cũng không có quá nhiều tác dụng với kinh mạch, nhưng chỉ cần xương cốt kiện toàn, vậy thì hắn sẽ có biện pháp để cho Lâm Trác tự mình khôi phục.

Hắn cũng rất động tâm đối với đề nghị của vị Tịch Phù Sư kia nói muốn dẫn hắn đi Lê thành. Ban đầu không biết đến manh mối cũng là thôi, giờ đã thấy được hy vọng rồi thì cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua!

Thật ra tính toán của những trưởng bối bên trong tộc vốn là muốn hắn ở yên trong Nhạc gia thành thêm một năm sau bốn tháng. Chờ cho sau khi một vị lão tổ tông trong tộc là môn hạ của tông môn tu tiên Phù Sơn Tông tới đón người, tham gia đại tuyển khai sơn tông môn gì đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lần này hắn coi như đã xác thực là thế giới này vẫn có người tu tiên tồn tại. Cũng là lần đầu tiên biết bên trong tộc có trưởng bối là môn hạ của tông môn tu tiên. Mặc dù trước đó hắn đã mơ hồ suy đoán nhưng cho đến khi nghe mấy vị trưởng bối chứng thực thì vẫn cảm thấy khổ não. Trong lòng nghĩ thầm bản thân phấn đấu lâu như vậy mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình nhưng hóa ra vẫn là ở tầng lực lượng dưới cùng trong thế giới này.

Bất quá cũng vì vậy mà hắn càng kiên định ý nghĩ đi theo Tịch Phù Sư tới Lê thành xem một chút. Trong thời gian một năm bốn tháng này không thể cứ vậy nằm nhà chờ đợi. Ngoại trừ vấn đề thuốc trị thương cho Lâm Trác thì thế giới tán tu mà Tịch Phù Sư nói tới cũng khiến cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Lắc đầu, Nhạc Vũ trở lại phòng ngủ của mình, sau đó lấy ra cây ngân trâm mà Tịch Nhược Tĩnh đưa cho. Mấy ngày vừa rồi vì bận chăm sóc cho Lâm Trác, vừa liên tục trải qua hai lần giải phẫu nên không có thời gian động đến những thứ này. Đến hôm nay hắn mới có thể yên tĩnh nghiên cứu.

Sau khi hoàn thành việc phân tích cây ngân trâm bố trí đầy bí phù này, Nhạc Vũ cảm thấy cực kỳ kinh dị. Trong cây ngân trâm này còn có vô số viên Hồn thạch nho nhỏ bên trong. Hơn nữa trong hạch tâm là mười mấy đạo bùa hợp thành một hồn trận tương tự Cơ Quan Khôi Lỗi, song kích thước nhỏ hơn mấy chục lần phù trận.

Điều làm hắn kinh dị là một pháp trận phức tạp như thế lại có thể khắc được vào một chiếc ngân trâm nho nhỏ!

Điều này cố nhiên là vì chất liệu đặc thù của ngân châm, sau khi kết hợp vài loại kim loại thì cho dù là cường độ hay sự hòa hợp với linh lực thiên đại đều vượt xa những kim loại độc lập, thậm chí vượt xa xương cốt của yêu thú cấp năm. Song thủ đoạn của người khắc các đạo bùa kia có thể nói là quỷ phủ thần công. Trong một chiếc ngân trâm nho nhỏ nhưng lại không hề có một chút dấu hiệu xung đột linh lực. Mặc dù còn chưa có phương pháp đem chất liệu tối ưu hóa nhưng đối với người không có năng lực phân tích mà nói đã là cực kỳ khó khăn.

Tiếp đó Nhạc Vũ án theo phương pháp sử dụng hồn trận, đem hồn lực của mình vào bên trong Hồn thạch thì quả nhiên cảm thấy thần thức và linh giác của mình tăng vọt. Hiện giờ về phương diện linh giác đã tăng rõ rệt trong phương viên trăm trượng, trong vài chục dặm cũng ẩn ước có cảm giác. Còn cảm giác linh lực quanh thân lại càng vượt xa so với trước!

Cho đến một lúc lâu sau, Nhạc Vũ mới bớt kinh ngạc để cây ngân trâm xuống.

Theo như vị Tịch Phù Sư kia nói, loại vật phẩm này gọi chung gọi là pháp khí, thuộc về đẳng cấp thấp nhất trong tu tiên giới.

Pháp khí ngũ phẩm, pháp bảo cửu phẩm, còn cây ngân trâm được gọi là Khiên hồn trâm này chỉ thuộc về tứ phẩm hạ vị pháp khí mà thôi!