Nhạc Vũ vừa nói xong thì hiện trường đều im lặng. Nhị nữ nhìn Tiên Vu Bình đang nằm ngửa đằng xa, trên mặt hiện lên vẻ bàng hoàng chần chừ. Hai người bọn nàng cũng không phải là hạng người ngu xuẩn, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu ý tứ Nhạc Vũ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch.
Bản thân Tiên Vu Bình bên kia cũng không kìm được giận dữ:
- Sĩ khả sát bất khả nhục! Nhạc Vũ ngươi muốn lấy tính mạng của ta thì cứ tự mình đến lấy đi, cớ sao phải sai khiến tiểu nha đầu tới nhục nhã ta!
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới, chỉ nắm chặt đao kiếm trong tay nhìn vào hai tỷ muội, sát ý trong mắt từ từ tràn đầy.
Nguồn truyện: Truyện FULLBàn về cơ mẫn, Trương Kim Phượng không bằng biểu tỷ, nhưng về phương diện quyết đoán thì mạnh hơn Lý Phỉ Nhứ không chỉ một bậc. Nàng lập tức cắn răng rút kiếm của mình chạy thẳng tới chỗ của Tiên Vu Bình. Nhưng nàng còn chưa từng nhích tới gần, liền thấy Tiên Vu Bình bỗng dưng ngẩng đầu lên, trợn mắt trừng mắt, râu tóc dựng ngược:
- Nhóc con! Ngươi dám!
Một tiếng gầm này hội tụ tất cả nội tức của Tiên Vu Bình, đột nhiên bùng lên như lôi âm, quanh quẩn trong không gian không dứt. Trương Kim Phượng nghe tiếng biến sắc, kiếm trong tay rơi tuột xuống đất, không chỉ bởi vì uy thế lúc này của Tiên Vu Bình mà ảnh hưởng của tiên thiên cường giả và Thừa Vân Môn mấy trăm năm nay quả thật không thể nói vượt qua là có thể vượt qua.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày bước tới, đang lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì chân hắn đã dẫm lên mặt Tiên Vu Bình! Đầu của Tiên Vu Bình dưới áp lực bị chân Nhạc Vũ đạp sâu xuống đất gần một thước!
Vẻ mặt bốn người tại chỗ đều hiện lên vẻ kinh sợ, Nhiễm Lực lại càng không đành lòng tốt quay mặt đi, trong lòng thở dài một tiếng, đây cũng là tiên thiên cường giả a! Một người cũng đủ để làm nguyên khí Nhạc gia thành tổn thương nặng nề! Nhưng bây giờ không có chút nào tôn nghiêm bị tiểu chủ nhân nhà mình dẫm ở dưới chân.
Nhạc Vũ lạnh lùng lần nữa nhìn sang nhị nữ. Tuy là không nói lời nào, song hàm nghĩa của ánh mắt băng lạnh kia không nói cũng biết. Lần này ngay cả Lý Phỉ Nhứ, cũng không chút do dự cầm kiếm đâm vào người Tiên Vu Bình mấy kiếm. Tiên Vu Bình đầu tiên là ra sức giãy dụa, đến cuối cùng thì bất động nằm yên.
Thấy chiếc đầu dưới chân đã không còn dãy giụa, chết không thể chết hơn, Nhạc Vũ lúc này mới mới nhấc chân phải lên, mắt của Tiên Vu Bình vẫn mở trừng trừng, dường như là chết không nhắm mắt.
Sắc mặt của Nhạc Vũ vẫn lạnh băng:
- Các người cũng nghe được lời vừa rồi của lão. Nến để lộ tin tức, Thừa Vân môn tất diệt toàn tộc ta! Những lời này ta cũng dâng tặng hai người các ngươi, nếu nhà ta bởi vì bọn ngươi mà có biến cố gì, Nhạc Vũ ta tất cũng diệt Lý Trương hai nhà các người, , vô luận lão ấu nam nữ, nhất định chém tận giết tuyệt. Những lời này, ta nói là làm được!
Lý Phỉ Nhứ nhất thời run rẩy, cả người lạnh lẽo thấu xương. Nàng không hề những lời này của Nhạc Vũ. Mười ba tuổi đã đạt đến tiên thiên. Ai có thể dự liệu, Nhạc Vũ trong tương lai sẽ là như thế nào? Đồ diệt Lý Trương hai nhà, cho dù là bây giờ không cách nào làm được nhưng tương lai nhất định không phải là việc khó.
Trừ phi là Thừa Vân môn có thể một lần vây sát Nhạc Vũ, nếu không ngày sau nhất định sẽ có họa lớn . Nhưng thử nghĩ xem với với một người có tam trọng bí pháp khôi lỗi có thể đủ đối kháng với linh thú cấp năm thì điều này có dễ dàng không. Hơn nữa với tư chất mà Nhạc Vũ biểu hiện, chỉ sợ tùy tùy tiện tiện, cũng có thể tìm được một sư môn tốt làm chỗ dựa.
Hôm nay người trước hoặc là còn có thể áp chế Nhạc Vũ nhưng tương lai như thế nào thực khó đoán trước. Nhìn vào ba ngàn nhân mạng chết đi vô cớ hôm nay, biểu huynh này của nàng chắc sẽ không thiếu hụt thủ đoạn lôi đình.
Quang mang kỳ lạ lóe lên trong mắt Trương Kim Phượng cũng không hề giảm đi. Bỏ qua cho tính mạng của các nàng là có tình có nghĩa. Uy hiếp hai nàng là trong tình có nghĩa. Nếu Nhạc Vũ không như thế, ngược lại nàng còn cho rằng tâm địa của biểu ca thật sự quá mềm yếu.
Cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có tư cách khiến nàng sinh lòng sùng bái.
Để mặc nhị nữ có tâm tư khác nhau, Nhạc Vũ rồi lại búng tay xuất ra mấy cây ngân châm đánh vào yếu huyệt trên đầu các nàng, Lý Phỉ Nhứ Trương Kim Phượng lại tiếp tục lâm vào hôn mê.
Vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn còn đậm sát ý, cánh tay nắm chuôi kiếm cũng chưa từng buông lỏng. Mấy kiếm mà nhị nữ đâm Tiên Vu Bình thật ra thì cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Chân chính khiến các nàng hơi kiêng kỵ chẳng qua mấy câu uy hiếp sau này mà thôi. Nhưng nếu như chỉ như vậy vẫn khó thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, hắn cũng không có thể đem tính mạng tộc nhân cùng mẫu thân muội muội ký thác vào hy vọng hai tiểu nha đầu sẽ thủ khẩu như bình. Thừa Vân môn nếu như muốn muốn miễn cưỡng thì biết đâu sẽ có biện pháp bắt hai nàng mở miệng. Trương gia cùng Lý gia cũng rất khó khăn sẽ vì hai nữ hài này mà chính diện va chạm với Thừa Vân môn uy chấn Bắc Mã Nguyên.
Trong lúc đang suy tư, dư quang của hắn thấy muội muội đang do dự. Nắm tay nhỏ bé của nàng hết co vào rồi lại duỗi ra, muốn nói gì cuối cùng lại thôi.
Nhạc Vũ thấy thế nhất thời cười khẽ:
- Băng Thiến, sao không dám cầu tình cho các nàng?
Nhạc Băng Thiến vội lắc lắc đầu, mãi mới dám mở miệng:
- Tiểu Vũ ca, cho dù huynh làm thế nào cũng không thể để hai nàng trở về. Nếu không người trong nhà sẽ chết đấy! Hay là dứt khoát đem các nàng giữ lại, đợi đến sau này hãy nói?
Nói mấy câu nói trước, trên mặt Nhạc Băng Thiến lộ rõ vẻ áy náy, đến câu sau cùng thì lại nhìn Nhạc Vũ tràn đầy hi vọng,
Nhạc Vũ cười một tiếng, phía sau Tiên Vu Bình có Thừa Vân môn, mà Thừa Vân môn kia tựa hồ cũng có núi dựa. Hắn vốn không thể nào đem hai người này giấu cả đời.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ lặng lẽ thở dài:
- Đúng là phải đem chém tận giết tuyệt mới thỏa đáng!
- Hắn thầm nghĩ ân oán này cũng chỉ có thể giải quyết từ căn nguyên mới được, chỉ là bây giờ hắn căn bản cũng không có năng lực này.
Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến cho là hắn đang nói Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng. Nhiễm Lực thì cười hắc hắc còn Nhạc Băng Thiến mặt mày thảm đạm, bất quá cũng không mở miệng khuyên giải.
Bất quá động tác kế tiếp của Nhạc Vũ lại khiến hai người bất ngờ. Lần này hắn cũng lấy ra mười mấy cây ngân châm dài chừng hai đốt ngón tay rồi nhất nhất đâm thật sâu vào trong đầu nhị nữ, sau đó không ngừng nhu động. Nhạc Băng Thiến đang lo lắng không ngừng thì Nhạc Vũ đã rút những cây ngân châm ra, hô hấp của Lý Phỉ Nhứ Trương Kim Phượng lúc này đã bình ổn trở lại, nước da xanh trắng cũng khôi phục chút huyết sắc, tựa hồ là thần hồn bị thương nặng lúc trước đã hoàn toàn chữa khỏi.
Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nếu ngay cả như vậy cũng sẽ bị người truy ra thì coi như là số mệnh. Mới vừa rồi hắn đã dùng năng lực giải tích và phương pháp châm cứu để làm lệch đi một chút ký ức của hai người bằng cách tạo thành xung huyết. Điều này có nghĩa là hai người sẽ mất đi ký ức trong vòng mười đến hai mươi năm.Sau này cho dù cả hai có khôi phục thì hắn cũng có đầy đủ năng lực ứng đối.
Biện pháp như thế vào kiếp trước của hắn vô cùng dễ dàng giải quyết. Sau khi dùng nghi khí kiểm tra đo lường, thậm chí không cần giải phẩu là có thể hoàn toàn thanh trừ. Bất quá ở nơi này cho dù là có các loại năng lực kỳ dị nhưng vẫn chưa có đủ các nhận thức và biện pháp với đại não.
Đem hai nữ hài đang hôn mê tiện tay ném vào trong căn phòng nhỏ của Cơ Quan Khôi Lỗi, sau đó tiến hành dọn dẹp chiến trường. Nhìn sơn cốc ngổn ngang, không chỉ Nhạc Vũ mà ngay cả Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực cũng nhăn nhó.
Hai người cũng không tính toán thu nhặt thi thể và xác thú. Xác thú thì còn nguyên vẹn, còn thi thể người thì hầu hết đều biến dạng, muốn nhặt xác cũng không thể. Nhưng vấn đề là số lượng lớn Huyền Huyêt Đằng thì Triền Ti Chú của hắn cũng không thể thu, còn để lại thì cũng không ổn.
Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải vận dụng Cơ Quan Khôi Lỗi nhổ hết Huyền Huyêt Đằng rồi tiêu hủy. Huyền Huyêt Đằng rất dễ bén lửa nên không thành vấn đề. Còn những thi thể thì dọn đi rồi đem vất vào Vân Sóc Hà để cho đám cá ăn thịt người dưới đó phi tang.
Bản thân Nhạc Vũ thì cố gắng áp chế mùi máu tươi xông vào chiến trường tìm kiếm chiến lợi phẩm. Hắn cũng không quá quan tâm những thương phẩm cùng vàng bạc tài bảo các loại trong xác thú, hắn là không có quá nhiều hứng thú, chỉ lấy những thứ quý giá nhất vừa không bại lộ lai lịch . Thứ có giá trị nhất là con Thập Sắc Tích đã bị Huyền Huyêt Đằng xiết đến nghẹt thở. Nhạc Vũ sau khi rút xương sống ra thì có thể tăng cường cho ba đường long cốt cấp năm trong khôi lỗi khiến nó bây giờ có thể chân chính đối kháng với yêu thú cấp sáu.
Thanh Ánh Nhật Kiếm của Tiên Vu Bình đã bị gãy vụn, trong đó có một chút kim loại quý hiếm không có trong Nhạc gia thành cũng được Nhạc Vũ thu thập, ngoài ra cơ hồ là không thu hoạch được gì.
Nguyên Nhạc Vũ định xem vị cao nhân tiên thiên này của Thừa Vân môn có thứ đồ trân quý nào chẳng hạn như bí pháp của bản môn, đáng tiếc cho dù là trên thân hay trong xác giáp cũng không tìm được gì. Chỉ có trên người Đồ Thành Hiên tìm được một số sách về Trú thú thuật, một số thủ đoạn trong đó có thể áp dụng cho Sơ Tam, coi như là có chút thu hoạch.