Nhạc Vũ hừ lạnh, nghĩ thầm nếu quả thật là Hồng gia hạ thủ thì mười mấy tên võ sư cũng đâu có tác dụng gì?
- Ngươi cũng đã biết nguyên nhân Băng Thiến ra khỏi thành?.
Mặc dù trong lòng có chút căm tức với sự bất cẩn của Nhạc Băng Thiến nhưng nghĩ là thì tiểu nha đầu ít nhiều cũng kế thừa mấy phần khôn khéo của mẫu thân. Nếu không có đầy đủ lý do, tuyệt đối không thể vào lúc này chạy ra khỏi thành.
- Cái này…
Hoàng Phàm có chút chần chừ đáp:
- Thiếu gia, ta tới vội vàng nên cũng không kịp hỏi thăm mấy hạ nhân. Chẳng qua là nghe nói là đang ở trước đó không lâu tiểu thư nhận được một phong thơ, ta đoán chắc có liên quan đến chuyện này.
- Thư? Làm sao thứ đồ không có lai lịch rõ ràng này lại có thể tùy tùy tiện tiện đưa đến tay Băng Thiến? Sau khi ngươi trở về điều tra thêm người đưa thư, nếu có vấn đề phải trực tiếp đánh chết.
Trong mắt Nhạc Vũ lóe lên sự tức giận rồi lập tức khôi phục bình tĩnh:
- Như vậy cha con Tấn thị đi đâu, bên kia có tin tức không?.
- Tại nhà của hắn ngoại trừ một số người hầu thì cha con hắn đều biến mất.
Vẻ mặt Hoàng Phàm chuyển làm ngưng trọng:
- Ngoài ra còn có bốn vị võ sư khác trong tộc trông chừng hắn cũng bị mất tích, hiện giờ không rõ sống chết.
Nhạc Vũ lần này ngược lại không giận lại cười, nhìn sâu vào trong điện, sát cơ lóe lên trong mắt hồi lâu mới từ từ thu lại.
Có Côn Bằng ở đây, hắn nắm chắc có thể đối phó Tiên Vu Bình, nhưng không cách nào ứng phó cả Thừa Vân môn.
Chẳng lẽ nói tới giờ vẫn còn muốn ẩn nhẫn sao?
Song thủ Nhạc Vũ đột nhiên nắm chặt, sau đó cũng không quay đầu lại phiên thân lên ngựa, chạy về phía ngoài thành. Cùng lúc tâm thần hắn liên lạc với Côn Bằng đang cất dấu ngoài ngàn dặm.
Hai trăm dặm, đây là khoảng cách có thể duy trì liên lạc với Côn Bằng sau khi khắc hơn hai trăm Hồn ấn vào Hồn thạch. Sở dĩ hắn đem an trí ngoài trăm dặm là vì xung quanh Nhạc gia thành quá nhiều người, không dám tin tưởng là để một cự vật cao tới mười lăm trượng mà không bị ai phát hiện.
Bất quá vào lúc này Nhạc Vũ cảm thấy vô cùng bất tiện. Nếu quả thực đã xảy ra chuyện gì thì phải mất cả nửa giờ mới có thể lấy được. Vốn hắn ban đầu tính toán tìm một chỗ an toàn cất giữ rồi đêm vào trong cốc.
Cũng là không nghĩ đến, Hồng gia sẽ hạ thủ sớm như vậy, hơn nữa còn cực kỳ quả quyết.
Sơ Tam hiện giờ đã là thần thú cấp bốn, hình thể không lớn, song về phương diện nhãn lực đã có thể so sánh với dị cầm cấp năm. Nó chỉ vừa quanh quẩn mấy vòng trên cao ngàn trượng đã tìm được hành tung của Nhạc Băng Thiến và hơn mười võ sư kia.
Trong lòng Nhạc Vũ lúc này càng trầm xuống. Sơ Tam sau khi trưởng thành thì thần trí đã tiếp cận với nhân loại, trao đổi ý niệm cực kỳ rõ ràng. Bất quá có phải trùng hợp hay không thì phương hướng mà đám người Nhạc Băng Thiến đang đi vừa lúc ngược lại với chỗ dấu Côn Bằng. Về phần Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đã cưỡi Long Lân Mã đuổi theo. Nhiễm Lực lúc này đã thay một con Long Huyết Mã. Thể trọng hắn không nhẹ, cộng thêm một thanh khai sơn phủ thì khoảng cách với đoàn người trước càng lúc càng xa.
Nhạc Vũ sau khi ra khỏi thành thì một đườn đuổi theo. Nhưng vừa vọt ra được hơn ba mươi dặm thì Sơ Tam đã rít lên trên không trung. Cùng lúc Nhạc Vũ cũng "nhìn" được trước mắt một hình ảnh vô cùng khác lạ, điều này là do Sơ Tam lo lắng, không tiếc hao tổn thần lực để đem hình ảnh này truyền đến ý thức hắn.
Chỉ thấy Nhạc Băng Thiến cùng một đám võ sĩ rốt cuộc bị chặn lại bên lối ra của một sơn cốc. Người chặn đường chính là tên thanh niên mặt vàng Đồ Thành Hiên!
Hình ảnh truyền về vẫn còn có chút mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy Nhạc Băng Thiến và hơn mười võ sư trong nháy mắt, đã bị ba mươi mấy bóng người liên tục ám sát mấy người, duy chỉ có mấy vị võ sư trung cấp do hắn tài bồi mới có thể tạm thời bảo vệ tính mạng. Còn Lâm Trác mặc dù đã ra tay ngăn cản Đồ Thành Hiên nhưng đã nhanh chóng rơi vào hiểm cảnh, bị đối phương chơi trò mèo vờn chuột.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLĐiều ngạc nhiên là mấy trạm cảnh giới do Nhạc gia thiết lập tại đây hoàn toàn không có phản ứng. Cũng không nhìn thấy bất cứ người nào, e là hơn trăm tộc nhân đóng trong đó đã dữ nhiều lành ít.
Sau khi những hình ảnh mà Sơ Tam truyền về biến mất, Nhạc Vũ nhíu mày rút ra mấy cây ngân châm đâm vào thân thể Long Lân Mã. Cơ nhục của kỵ thú dưới thân đột nhiên bạo khởi, tốc độ cũng tăng thêm bảy phần. Đây là phương pháp kích thích tiềm lực thân thể con người mà hắn học được ở kiếp trước, hiệu lự chỉ kém hơn thuốc kích thích một chút, rất thịnh hành trong quân đội. Nhạc Vũ cải tiến thêm một chút, thi triển trên người Long Lân Mã, hiệu quả còn mạnh hơn cả người.
Bất quá loại phương pháp này cũng rất hao tổn nguyên khí, vài chục dặm chạy như điên đủ để một con yêu thú cấp bốn gục ngay tại chỗ. Thớt ngựa Nhạc Vũ đang cưỡi là do Nhạc Duẫn Kiệt đưa cho, cũng có chút tình cảm, song lúc này cũng chẳng quản được nhiều như vậy.
Chẳng qua cho dù ngựa của hắn có nhanh hơn chăng nữa thì từ đây đến chỗ cốc khẩu cũng còn hơn hai mươi dặm. Chờ đến khi hắn tìm được chỉ sợ là đã muộn!
Nỗ lực đè nén bất an trong lòng, Nhạc Vũ nhét vào miệng một viên Hổ Lực tán. Đây là thứ trước kia bản thân chuẩn bị cho việc gặp phải cường địch không thể kháng cự, ai ngờ chỗ đầu tiên sử dụng lại là tọa kỵ của hắn.
Sau mấy phút đồng hồ, Long Lân Mã rốt cuộc kiệt sức té xuống, phía trước đã nhìn thấy cốc khẩu. Ngoài dự tính trong đó vẫn truyền ra tiếng binh khí giao kích, đám người tập kích dường như vẫn bị kháng cự.
Nhạc Vũ cơ hồ không chút nào dừng lại, tung người khỏi ngựa xông tới. Dưới chân sử ra Quỷ Bộ, chỉ mười mấy nhịp thở đã vượt qua hơn trăm trượng. Những hình ảnh thảm liệt nhất nhất đập vào mắt hắn khiến lòng hắn đau như cắt.
Đám người vây công Nhạc Băng Thiến từ hơn ba mươi người đã giảm xuống còn hai mươi. Còn số hơn mười võ sư mà Nhạc Băng Thiến mang đến trong thời gian ngắn nhất cũng đã toàn bộ tử trận. Đặc biệt là mấy vị võ sư trung cấp cơ hồ đều lựa chọn phương pháp đồng đồng quy vu tận, không người nào không có vết thương sau lưng, khiến người ta không thể không bội phục thủ đoạn dùng người của Nhạc Trương Thị.
Lúc này đang hộ vệ bên cạnh Nhạc Băng Thiến chính là Nhiễm Lực. Cả người hắn đang khoác một chiếc thạch giáp thật dày, múa cây Khai sơn phủ, khuôn mặt phủ một tầng lửa xanh lam.
Khai sơn phủ được bao phủ bởi quang diễm hừng hực, trong phương viên hai trượng đều là quang thải xanh lam. Nhiệt độ lại càng tăng vọt, chỉ cần những nơi có sóng nhiệt có thể ập tới thì thiêu đốt hết thảy, những kẻ tập kích muốn tới gần cũng vô cùng khó khăn!
Trong đó tuy có mấy tên lấy cường cung không ngừng bắn ra trong vòng mười trượng. Song thể tích Khai Sơn phủ của Nhiễm Lực cực lớn, cộng thêm cả người hắn mặc thạch giáp, bên trong là một bộ giáp mềm bằng da Sư Ngạc Thú nên cho dù là thập tứ thạch cung cũng không thể bắn thủng.
Đáng tiếc là khi thi triển Thạch giáp thuật thì cả người cố nhiên có lực phòng ngự vững chắc nhưng về phương diện hành động có chút khó khăn. Cộng thêm Nhiễm Lực lại không thể tách rời Nhạc Băng Thiến nếu không thì chỉ sợ mấy tên võ sư vây công đã bị hắn chém giết tại chỗ!
Tình huống của Lâm Trác cũng tương tự với Nhiễm Lực. Toàn thân hắn phủ trong bạch quang của Ánh Thủy Kiếm. Kiếm mang lại càng lăng lệ gào thét, trong nháy mắt đã chém đứt đôi hai tên, chẳng qua là khóe môi và trước ngựa của Lâm Trác đều đã bị nhuộm đỏ.
Về phần Đồ Thành Hiên thì chắp tay đứng đó, cười nhạt nhìn Lâm Trác, trong mắt lóe lên sắc nhọn.
Nhạc Vũ thở phào một hơi, đồng thời trái tim vẫn đập mạnh. Khiến hắn trút được gánh nặng là chuyện vẫn chưa vào trạng thái ác liệt nhất, nhưng tình hình trước mắt vẫn cực kỳ đáng ngại. Hai người Lâm Trác cùng Nhiễm Lực không hẹn mà cùng đồng thời lấy cái giá tổn thương kinh mạch thi triển vài lại bí thuật mà hắn đã dạy. Mặc dù không chết tại chỗ nhưng chỉ sợ sau này cũng có không ít phiền toái. Bản thân hắn có thể phục sinh nhưng về phương diện kinh lạc không có quá nhiều thủ đoạn.
Nhìn thương thế của Lâm Trác, chỉ sợ là đã sử dụng Kim Giáp Thuật và Duệ Phong Thuật, hơn nữa không chỉ một lần. Xem những vết thương trên các thi thể chết trong tay hắn đều hết sức có lực độ. Nếu không phải như thế cũng không đủ sức chống chọi được đến khi hắn tìm đến!
Đang lúc này thì Nhạc Vũ trông thấy vẻ vui mừng trong mắt Đồ Thành Hiên. Cũng không phải là bởi vì bạch quang quanh thân Lâm Trác từ từ ảm đạm mà cuối cùng đã thấy được người cần đến.
Vẻ mặt hắn chẳng những không tức giận vì kế hoạch thất bại mà lộ ra vài phần hưng phấn lẫn vui mừng.
Nhạc Vũ kinh ngạc, song giây lát đối mặt với thanh niên mặt vàng này thì chợt hiểu. Khóe miệng hắn nhếch lên lãnh khốc, trong mắt tràn đầy ý cười.
Người này quả nhiên vì hắn mà đến, cho dù mình bị dụ ra ngoài thì thế nào? Hắn cũng muốn xem một chút, người này rốt cuộc có thủ đoạn gì để có thể dồn hắn vào tử địa!
Đang lúc ý niệm trong đầu Nhạc Vũ thay đổi nhanh chóng thì thân ảnh của hắn trong không gian đã vẽ lên một quỹ tích hình cung. Chỉ trong nháy mắt, cước bộ của Nhạc Vũ tăng vọt lên mấy lần! Thân ảnh Tật Phong trong nháy mắt đã xông đến bên cạnh Lâm Trác. Nhạc Vũ hét lên giận dữ, đao kiếm đồng thời rút ra, tiện tay chém sả xuống đầu hai võ sư!