Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1255: Bắc Nhạc Hằng Sơn!





Trong phạm vi ức vạn dặm, vô số bùn đất cát đá điên cuồng tụ tập, cuốn động bay tới, tựa như một vòng xoáy khổng lồ.

Bên ngoài cự đại thạch trụ cũng chồng chất vô số đất đá, một tòa núi lớn cao tới chín trăm vạn trượng dần dần thành hình.

Ước chừng qua bốn ngày bốn đêm, vòng xoáy rốt cục dừng lại, một tòa núi lớn nguy nga đứng sừng sững trong thiên địa mênh mông.

Cùng ba ngọn núi khác khắp bốn hướng cơ hồ ngang hàng, ở bên dưới còn có vô số những dãy núi liên miên trùng điệp kéo dài xa xa.

Là do sau khi địa mạch cùng linh mạch tụ tập nơi này đã tự nhiên thành hình.

Nhạc Vũ lại dời tòa núi trùy hình cực lớn đưa tới nơi này, phiêu phù bên trên đỉnh ba tòa núi lớn, thông suốt cùng linh mạch bên dưới, ngay sau đó bỏ ra vô số hạt giống tiên thảo tiên căn trải rộng cả núi non.

Thế núi kỳ vĩ hiểm trở, giờ phút này tuy còn trụi lủi có chút khó xem, nhưng đến ngày nào những linh thảo linh mộc trưởng thành, tất nhiên sẽ là từng mảng lục ý dạt dào, vạn hoa tranh diễm, tựa như cảnh tiên.

Thậm chí hiện tại ngọn núi này đã không kém hơn Côn Luân Phương Trượng Tiên Linh kia!

Cả ngọn núi, kể cả động thiên thế giới đã toàn bộ bố trí thỏa đáng, trên không trung hiện lên mấy ngàn thất thải quang hoa dâng tràn đến, hội nhập vào trong tử kim khí trụ dâng tận trời.

Sóng lòng khuấy động mãnh liệt trong lòng Lục Áp, thật lâu vẫn chưa thể bình phục. Giờ phút này nhìn thấy Nhạc Vũ rốt cục đã dừng tay, mới mở miệng tán thán:

- Chúc mừng bệ hạ, đã tạo dựng xong phương bắc trụ trời! Mặc dù không thể cứu vãn ba mươi ba thiên phương bắc bị nghiêng ngả, lại có thể giúp bát thiên phương bắc hoàn toàn củng cố. Công đức tu bổ thiên địa này có thể xem là vô cùng tận!

Vừa nói tới đây, trong mắt Lục Áp mang theo vẻ cảm khái, cẩn thận liếc mắt nhìn ngọn núi lớn:

- Có được quyết đoán này, lại thêm thượng cổ Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên hài cốt làm căn cơ tạo dựng trụ trời, thế gian này chỉ e cũng chỉ có một mình bệ hạ…

Ánh mắt Mạnh Chương thần quân cũng chớp lên, cười nói:

- Hiện giờ ta lại cảm thấy hối hận! Sớm biết như thế hẳn là buông tha Yêu Sư Cung mà lựa chọn nơi này mới phải! Chúc Long lưu lại Cực Lạc Thiên, lại liên thông địa mạch phương bắc, muốn xếp vào trong mười đại động thiên cũng là dư dả.

Trong lời nói mang theo ý thổn thức tràn đầy, trên mặt Mạnh Chương chợt lộ ra vài phần tò mò:

- Không biết ngọn núi này tên gì?

Nhạc Vũ nghe vậy cũng như có suy nghĩ, thẳng đến sau một lát mới mỉm cười:

- Bắc Nhạc! Hằng Sơn!

Vừa nói xong, từ phía chân trời lại là một tiếng nổ vang, vô số thụy hà xông lên tận trời, vô số linh quang lại chiếu ngược xuống dưới.

Trong lúc mơ hồ có thể nghe được từng trận tiên âm, long minh phượng lệ.

Nhạc Vũ cũng không có chút nào ngoài ý muốn, hắn có Thiên Đế mệnh cách, một lời có thể xem là thiên địa pháp, một câu có thể định thiên quy.

Lời vừa thốt ra dĩ nhiên đã đặt xong tên cho phương bắc trụ trời.

Mạnh Chương thần quân cùng Lục Áp đều lâm vào trầm tư, sau đó lại nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Bắc Nhạc? Hằng Sơn? Cùng Thanh Đế sở hóa Đông Nhạc Thái Sơn, vừa lúc đối ứng. Luôn có cảm giác tên này có chút cảm giác quen thuộc. Giống như không bàn mà lại hợp ý thiên đạo…

Nhạc Vũ nghe vậy mỉm cười, cũng không lưu ý tới, chỉ hướng theo phù không thiên thành phương nam Các Linh sơn đi tới.

Bắc Nhạc Cực Lạc Thiên mặc dù thật tốt, đủ làm căn cơ cho phương bắc đế đình. Nhưng bên trong lại có thật nhiều cấm chế do Chúc Long lưu lại, một ngày Đằng Huyền còn chưa luyện hóa xong thi hài, động thiên kia cũng không thể sử dụng.

Mười mấy năm kế tiếp còn phải ở lại đế đình hành cung trong phù không thiên thành để quản hạt phương bắc.

Vả lại cung điện tiên đình cũng cần có thời gian để kiến tạo bố trí.

Đi tới bên ngoài Các Linh sơn chừng trăm vạn dặm, Nhạc Vũ khẽ vẫy tay, đem Trấn Thế Chung xa xa nhiếp lên.

Trấn Thế Chung vừa bay lên chốc lát, một đạo bạch ngọc quang hoa cũng từ bên trong thoát ra, đã biến thành một viên ngọc châu hướng phương nam bỏ chạy.

Nhạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, ngũ sắc cự kiếm trong tay bỗng dưng xuyên không bay đi, đem không gian mạnh mẽ gấp khúc, ngay sau đó một kiếm điểm lên trên ngọc châu.

Ngũ hành nguyên từ lực cuồn cuộn điên cuồng dũng mãnh tràn vào, chỉ một chốc liền khiến Linh Châu Tử khí mạch đoạn tuyệt, không còn chút lực phản kháng.

Tiếp theo Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm chợt thu liễm duệ mang, chuyển sang Đại Hỗn Độn Thuật đem ngọc châu chặt chẽ hút nhiếp.

Thu kiếm trở về, Nhạc Vũ đem bạch ngọc linh châu cầm vào trong tay, ngũ hành pháp lực lại trực tiếp chuyển hóa ngưng tụ thành phù văn huyền dị rót vào bên trong.

Hắn đem ngọc châu hoàn toàn phong ấn, lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp theo ngoảnh nhìn về phương nam, có Linh Châu Tử trong tay, Bắc Câu Lô Châu đã rơi vào trong sự khống chế của hắn!

Hiện giờ cũng nên tới thời điểm gặp mặt vị kia một lần. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Bên cạnh bờ Bắc Hải lại là một trận yên lặng tĩnh mịch.

- Bắc Nhạc Hằng Sơn sao?

Trong miệng khẽ thì thầm, Huyền Đô Pháp Sư ngoảnh nhìn về phương nam, chăm chú nhìn vào ngọn núi lớn ở mặt bắc. Trong mắt hắn hiện lên vẻ khác thường tràn đầy, ngoài kinh dị còn có thêm vài phần ngờ vực khó hiểu.

- Ta nhớ rõ sư tôn từng nói qua với ta, sau sát kiếp lần này là lúc lập thiên địa ngũ nhạc. Trong đó tên Bắc Nhạc chính là Hằng Sơn. Nhưng trong dự tính lại không được quy mô tới như vậy. Lấy xương sống lưng của Côn Bằng lập ra trụ trời, hơn nữa cộng thêm lời thương nghị này cũng chỉ nằm trong sự thương thảo của sư tôn cùng hai vị sư thúc. Ngoại trừ ta còn chưa từng nói qua với ai…

Chân mày Vân Trung Tử lập tức nhíu lại, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc:

- Lại có việc này? Như vậy Nhạc Vũ vì sao lại biết được?

- Ta cũng không biết!

Huyền Đô Pháp Sư lắc đầu cười khổ:

- Hoặc là việc do thiên đạo nhất định cũng nói không chừng! Nhưng ngọn núi này dù sao vẫn làm ta có chút bất an. Trụ trời lập, đế đình an. Đợi khi vị Huyền Thánh đại đế kia củng cố xong căn cơ, chỉ sợ bước tiếp theo sẽ là cùng Hạo Thiên tranh đoạt Thiên Đế đại vị! Còn có Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, không đúng! Là Thiên Mệnh kiếm mới đúng…

Trong lời nói rõ ràng tràn đầy kiêng kỵ, khiến Vân Trung Tử cũng chỉ đành im lặng.

Dù biết rõ kiếm quyết kia còn có nhiều loại hạn chế.

Nhưng lấy khí vận lực kháng cự thiên địa cắn trả, tru diệt Chuẩn Thánh như tàn sát con kiến, còn mạnh hơn cả Minh Thư trong tay Hậu Thổ rất nhiều!

Chỉ sợ sau trận đánh này, thiên hạ tu sĩ có can đảm làm kẻ địch của vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia đã ít càng thêm ít.

Đặc biệt là người ngăn trở đại thế của Nhạc Vũ…

Mặc dù là chính hắn cũng thật không có lòng tin ngăn trở được tuyệt kiếm như thế!

Ngẫm nghĩ một lát, Vân Trung Tử chợt cười khẽ một tiếng:

- Bộ kiếm quyết này vừa ra, chắc chắn khiến thiên hạ phải sợ hãi. Nhưng nghĩ tới sư huynh ngươi cũng không gì đáng ngại…

Huyền Đô Pháp Sư cũng không đưa ý kiến, tiếp tục liếc mắt nhìn lên ngọn núi, thu hồi tầm mắt đáp:

- Việc phương bắc lần này đã xem như giải quyết, đã có thể tan cuộc! Nhạc Vũ lại có được công đức vô cùng tận, còn có Thiên Đế mệnh cách trong người, nếu như ta đoán không lầm, trong vòng một năm những nhân vật Chuẩn Thánh về dưới trướng có thể đạt tới tám vị! Vừa giải quyết hậu hoạn Côn Bằng, thanh thế quá lớn, còn vượt hơn Hạo Thiên, thật không thể phục chế! Lần này sư đệ xem như đã thỏa mãn rồi chứ?

Vân Trung Tử chỉ cười không đáp, vẻ mặt thản nhiên hỏi ngược lại:

- Ba mươi năm định phương bắc, mở Bắc Câu Lô Châu. Hai trăm năm khí vận Nhân đạo đạt tới cường thịnh. Chẳng lẽ sư huynh còn chưa thấy đủ?

Huyền Đô Pháp Sư lặng lẽ cười, không nói lời nào bay thẳng lên trời, xuyên vào bên trong chín tầng mây.

Vân Trung Tử khẽ lắc đầu, lại nhìn về phía chân trời.

Chỉ thấy ở mặt bắc, Yêu Sư Tinh Cung từng chiếm lĩnh gần nửa tinh vực bắc phương đã hoàn toàn tán loạn, biến mất vô tung…



- Tru diệt Côn Bằng, lại lập trụ trời sao?

Ngoài mấy trăm ức dặm, bên dưới tinh không, đang có mấy người đứng trên đỉnh Côn Luân sơn, ngắm nhìn về phương bắc, vẻ mặt đều bất đồng, nhưng ai ai cũng vô cùng ngưng trọng.

- Bắc Nhạc Hằng Sơn? Hành động lần này xem như là tu bổ thiên địa, chỉ sợ từ nay về sau càng được thiên ý chung ái…

- Nào chỉ như thế? Lần này một cuộc chiến Đào sơn, Huyết Lục thiên quân kia có thể nói là quét ngang thiên hạ! Lần này Xiển giáo chúng ta thật sự mất hết mặt mũi!

- Côn Bằng tử vong, hàng phục tru yêu Bắc Câu Lô Châu, chỉ trong mười ngày. Bá nghiệp của người này đã thành, mệnh cách đã định. Từ nay về sau chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải buông tha huyết cừu của ba trăm vạn đệ tử không báo…

Từ Hàng chỉ cảm thấy trong đầu co rút đau đớn, quay đầu nhìn vào huyền sam đạo nhân đại khí trầm ổn thanh tao đứng bên cạnh, hỏi:

- Quảng Thành sư huynh, không biết bên sư tôn có pháp chỉ dặn dò?

- Từ sau khi bản thể của Ngọc Đỉnh sư huynh trở về, sư tôn cũng đã bế quan!

Quảng Thành Tử lạnh lùng đáp, ánh mắt nhìn qua Dương Hạo vẻ mặt mờ mịt cô đơn đứng thẳng một bên, thần tình càng thêm trầm lặng:

- Nhưng theo ta thấy, cho dù sư huynh xuất quan tạm thời cũng khó làm gì được Huyết Lục thiên quân kia. Người này đã thành tựu, mở phương bắc, còn lập trụ trời. Công đức quá lớn, đã siêu việt cả Tam Hoàng. Nếu sư tôn ra tay, nhất định phải rơi xuống thánh vị!

Từ Hàng đã sớm đoán được chuyện này, nhưng giờ phút này nghe vậy cũng thầm cảm thấy khổ sáp!

Vài vị thánh nhân đều không thể ra tay, thế gian này người có thể làm tổn thương Nhạc Vũ lại có mấy ai?

Lại nghĩ tới mấy ngày trước người nọ dùng một kiếm giết chết Côn Bằng, ngay cả người có ý chí kiên nghị như hắn cũng cảm thấy rùng mình.

Thế gian này sao có thể có được kiếm thuật bá đạo mạnh mẽ đến như thế? Quảng Lăng Tuyệt Kiếm làm sao có thể tồn tại trên thế gian?

Quảng Thành Tử giống như cũng đang suy nghĩ tới việc này, sắc mặt vô cùng khó xem.

Ngay sau đó khuôn mặt khẽ động, nhìn về phía sau, chỉ thấy có một đạo tử kim phù chiếu bỗng dưng phá không bay tới.

Hắn phẩy nhẹ tay áo, hút nhiếp phù chiếu vào trong tay, chỉ qua một lát trong mắt Quảng Thành Tử đã hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Văn Thù ở bên cạnh thấy thế không khỏi cau mày:

- Sư huynh, là pháp chỉ của sư tôn? Rốt cục có dặn dò gì?

Trên mặt Quảng Thành Tử biến thành xanh tái, hồi lâu sau mới thu phù chiếu vào trong tay áo:

- Sư tôn có chỉ, lệnh các ngươi những người từng có quan hệ ân oán với Huyết Lục thiên quân lập tức xuống núi. Phải đi lo việc cứu khổ phù nguy, trước khi sát kiếp nổi lên, không được lười biếng. Tốt nhất chính là ngàn vạn năm như một ngày!

Từ Hàng cùng Văn Thù không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Trên mặt Từ Hàng ngưng trọng trước nay chưa từng có, ẩn thấu duệ mang:

- Ý của sư tôn là ta cùng Văn Thù có thể thân vẫn bên trong sát kiếp?

- Ta cũng không biết! Trong phù chiếu chưa nói rõ, chỉ nói muốn ứng đối Thiên Mệnh kiếm, chúng ta phải tích lũy cho đủ công đức. Nhưng…

Quảng Thành Tử thoáng chần chờ chốc lát, vẻ mặt thật phức tạp mở miệng lần nữa:

- Ý của sư tôn tuy khó hiểu, nhưng trong lời nói cũng có chút ám chỉ. Thiên ý đã biến, dù là sư tôn cũng khó thể bảo hộ chúng ta được vẹn toàn!