Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1240: Thời không nghịch chuyển!





- Là Phách Hạ?

Chỉ thấy trong mây mù ngoài mấy ngàn vạn trượng, có một đầu dã thú như ẩn như hiện, cặp mắt lam sắc ẩn chứa băng hàn vô tận, đâm thẳng vào sâu trong thần hồn của hắn.

Ánh mắt Nhạc Vũ co rút nhanh, trong lòng khẽ sinh báo động, cự thú này dù chưa chính thức ra tay nhưng đã kiềm chế hắn gắt gao.

Trong một sát na, hắn còn cho cự quy long đầu quy thân trước mắt này là Phách Hạ, một trong chín đứa con của rồng!

Sau một khắc, ánh mắt Nhạc Vũ lại lóe lên duệ quang nghiêm nghị.

-- Tồn tại trước mắt này tuy có hình Phách Hạ nhưng Tổ Long chi huyết của hắn lại không phản ứng chút nào. Huyền Vũ bên kia, cũng không có nửa điểm dị trạng.

Long nhãn đột nhiên khai mở, thêm vào Côn Luân Kính gia trì, thẳng thấu mà đi, chỉ trong chốc lát đã khiến cự thú hiện nguyên hình trong mắt.

- Ngọc Đỉnh chân nhân! Huyền công, bảy mươi hai loại biến hóa!

Lặng lẽ cười cười, trên mặt Nhạc Vũ hơi lộ vẻ giễu cợt, cuối cùng ngưng kiếm không phát. Vô số liệt văn hắc sắc tràn ngập thiên địa, cũng đồng dạng ẩn hàm uy hiếp, dường như tùy thời có thể khiến thiên băng địa liệt.

Cũng không để ý thêm Ngọc Đỉnh trong tầng mây, Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn bao quát Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận phía dưới.

Chỉ thấy Dương Hạo tả xung hữu đột bên trong, ý đồ đột phá. Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao dệt nên đao ảnh đầy trời, quấy lấy thủy khí vân vụ trong trận, tuy ảo giác trùng điệp khiến hắn mất phương hướng nhưng thường chỉ qua một lát lại giãy dụa đi ra, tiếp tục xông về phía trước, thần sắc vặn vẹo, vô cùng gian nan nhưng mau lẹ trùng kích hướng Đào sơn.

Chỉ chốc lát, Dương Hạo đã tới được chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, chiến ý dạt dào trong mắt như hỏa diễm thiêu đốt. Sau một khắc, thân hình Dương Hạo đột nhiên đằng không, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ảnh vô cùng vô tận như Ngân Hà ngược dòng, lại phảng phất cự triều vỗ bờ dấy lên quang ảnh đầy trời, cơ hồ bao phủ cả Đào sơn!

Nhạc Vũ không chút nào để ý, đứng yên hư không chờ cho quang nhận kia đến gần thì lại phất tay một cái khiến không gian lần nữa đảo ngược!

Phản ứng lần này của Dương Hạo càng nhanh chóng, thiên địa vặn vẹo chốc lát đã không chế được thân hình, nhận quang tiếp tục bạo cuốn như nước thủy triều.

Ngay sau đó hắn lại biến sắc, cảm giác Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay chỉ cách thiếu niên hoàng bào tuấn mỹ trong gang tấc nhưng nháy mắt lại bị khai mở ngàn vạn dặm, phảng phất vĩnh viễn cũng không cách nào tiếp cận!

Lưu tốc thời gian Đào sơn trong khoảnh khắc cũng ít nhất lùi lại bốn lần!

Rõ ràng nhận quang chém tới với tốc độ lôi đình nhưng lúc này lại cực kỳ chậm chạp.

Tòa đại trận dưới chân chẳng hiểu sao vẫn chỉ cách hắn một chút, vân khí biến ảo ra một cự thú cổ vân lân, một ngụm nuốt chửng thân hình hắn.

Dương Hạo không cam lòng gầm lên giận dữ, dốc sức liều mạng giãy dụa nhưng vẫn bị phép tắc không gian cưỡng ép cuốn vào Côn Luân cửu liên đại trận, chỉ có thể đứng trong nhìn về thân ảnh cao lớn trên đỉnh núi.

Chỉ thấy trên mặt thiếu niên tuấn tú kia nét cười mà không phải cười, ánh mắt lạnh lùng như sương như đến từ Cửu Uyên, lạnh thấu xương tủy, từ đầu đến cuối chưa nhìn qua hắn một lần, đứng sừng sững trên đỉnh núi như không thể với tới.

Trong lồng ngực Dương Hạo uất ức đến cực điểm, lúc này hắn không thể vận dụng pháp tắc thời không dù sở ngộ về nó không dưới Đại La Kim Tiên! Tựa như đứa trẻ lên ba mặc tình bị đối phương đùa giỡn, không cách nào phá giải thuật đảo điên thiên địa, dịch chuển thời không.

Nhạc Vũ lúc này lại lạnh lùng ngắm Ngọc Đỉnh chân nhân phía xa.

Ở bên kiềm chế thì như thế nào? Cho dù là cột một tay, chỉ có thể vận dụng một thành pháp lực cũng dư sức áp chế Dương Hạo!

Trên Kim Tiên, pháp lực cao thấp chỉ là phụ! Nắm giữ đại đạo pháp tắc mới thật sự quyết định mạnh yếu.

Cho dù Dương Hạo được bí pháp gia trì, chiến lực có thể đạt tới Thái Sơ đỉnh phong cảnh giới, thậm chí có thể trực tiếp vận dụng Nhân Quả chi đạo của Hỗn Độn Kim Tiên nắm giữ nhưng căn nguyên cũng chỉ là một Thái Ất Chân Tiên chứng nhận tầng hồn ấn thứ sáu chưa lâu.

Sau một lát, từ trong vân chướng trùng trùng điệp điệp dưới núi lại truyền ra tiếng rít gào của Dương Hạo.

Chỉ thấy mấy đạo phù lục kim sắc từ trong trận xuyên ra, trong lúc mơ hồ có thể thấy được mấy chữ Chuẩn Đề khâm chế, hóa thành một kim kiều cực lớn bắt lên đỉnh Đào sơn.

Dương Hạo mắt hàm lửa giận, chân đạp kim mang, từ trong trận bay vút lên mà ra, từ chỗ mi tâm đột nhiên nứt ra rồi một luồng bạch quang từ đó trào xuất.

Nhạc Vũ nhướng mày, vẫn như cũ là không tránh không né, chỉ một đạo ý niệm đã khiến cho không gian trước trận vặn vẹo, trong một sát na biến thành vô số nếp gấp không gian , tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.

Đạo đô thiên Càn Nguyên phá pháp thần quang tuy phá vỡ vô số không gian nhưng khi tiếp cận Nhạc Vũ lại bị uốn sang bên cạnh biến mất ở phía xa.

Theo sát phía sau là một cự phủ được bao trong quang hà thất thải, đột nhiên hóa lớn 300 vạn trượng, thế phủ trầm hùng như cự sơn chém thẳng xuống, thân hình Nhạc Vũ bên dưới nhỏ như con sâu cái kiến!

Nhạc Vũ vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt tự nhiên, hừ nhẹ một tiếng khiến phiến hư không hắc sắc sau lưng bỗng dưng mở rộng, bao phủ tới sáu phần phạm vi ngàn vạn trượng quanh đỉnh núi, quét một cái khiến cự phủ chìm vào hư không, dẫn khởi diễm lực bên trong bạo tuôn không ngừng hàn gắn lại không gian nứt vỡ bên trong, không thể nào thoát ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhạc Vũ lại nhìn về Dương Hạo, thấy chiến ý hắn vẫn dâng trào, nhận ảnh ngàn trượng liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng xóa, tay áo vung lên khiến cửu thiên thập địa lại lần nữa đảo ngược!

Thiên bên trái, địa bên phải!

Côn Luân Cửu Liên Tỏa Tâm đại trận dưới núi lại tuôn ra vô số vân vụ, ốc lên quay quanh tựa như Cự Long, bao trùm thân thể Dương Hạo!

Thân ảnh Nhạc Vũ vẫn như một ngọn thương thẳng tắp ngạo nghễ trên đỉnh Đào sơn.