Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1177: Hậu duệ Thủy Long





Phương Trượng Tiên Thành, bên trên tầng mây trăm vạn trượng. Nhạc Vũ cùng Cửu Hoa đứng thẳng, trên mặt hai người đều ẩn chứa nụ cười.

Sau khi trao đổi Thiên Phủ Thần Bi, ngoại trừ Lục Áp đạo nhân khẩn trương rời đi, các vị Kim Tiên cũng không vội vã rời khỏi, thừa dịp chúng tiên hội tụ liền lấy vật đổi vật, giao dịch kỳ trân bù đắp lẫn nhau.

Nhân vật tới cấp độ như bọn họ, đồ vật đưa ra đều là thế gian linh vật kỳ bảo tuyệt đỉnh.

Không chỉ là Nhạc Vũ đổi được không ít siêu phẩm mộc linh tiên thạch cùng một ít tài liệu chuẩn bị sử dụng luyện chế trận đồ Tứ Ngạo Tuyệt Kiếm, tâm tình hắn thật vui vẻ nhẹ nhõm, ngay cả Cửu Hoa tán nhân cũng thu hoạch phong phú, tươi cười rạng rỡ.

Chỉ riêng hóa thân Thanh Long Thương Mạc thần quân cùng Cửu Thiên Huyền Nữ vẻ mặt đầy thất ý, là người cuối cùng rời khỏi nơi giao dịch.

Chỉ có Lý Trường Canh từ đầu tới đuôi vẫn kiên trì giao dịch, nhưng vẻ mặt cũng có chút khó xem.

- Từ mấy chục năm trước được Trấn Nguyên đại tiên khai ân cho mượn dùng Ngũ Trang Quan tìm hiểu Địa Thư, trẫm luôn luôn mưu cầu có được động thiên thế giới của riêng mình. Vốn nghĩ có được một động thiên sánh vai cùng ba mươi sáu động thiên đã cảm thấy thỏa mãn, thật không ngờ được đến cuối cùng lại đổi được vật này. Thần bi có tác dụng đối với ta lớn tới mức khó thể hình dung.

Trong tay nâng thất thải linh bi cỡ ba xích, cẩn thận quan sát, trên mặt Nhạc Vũ tràn đầy cảm khái thổn thức.

Cửu Hoa tán nhân thấy thế cũng cười:

- Nương nương cũng từng nói đến, Thiên Phủ Thần Bi rơi vào tay ai cũng thật sự đáng tiếc! Chỉ riêng nằm trong tay bệ hạ mới có thể thi triển hết khả năng của vật ấy.

Nhạc Vũ không khỏi gật nhẹ đầu, lời nói của Hậu Thổ rất đúng, như vậy hơn phân nửa nàng cũng biết trong tay mình có Diễn Thiên Châu nên mới nói lời này.

Ngoài ra bên trong còn có động thiên Thiên Ý Phủ. Có được thần bi trấn áp tuyệt đối đều có thể so sánh với bất cứ động thiên nào trên thế gian, thậm chí còn vượt hơn cũng không phải không thể nào.

Thời gian chênh lệch gấp mười lần cũng đủ cho hắn trong trăm năm thậm chí là mấy chục năm đem vô thượng ma điển cùng tinh hoa truyền thừa Tổ Long hấp thu toàn bộ, tiến vào tầng thứ bảy, hồn ấn Chuẩn Thánh!

Đối với hắn mà nói, Thiên Phủ Thần Bi giá trị thực sự không thua kém gì tiên thiên chí thánh linh bi.

- Lần này tán nhân trở về xin hãy thay ta tạ ơn nương nương! Nếu không phải lần này được nương nương lập trước kế hoạch chuẩn bị giúp Uyên Minh, suýt nữa đã bỏ qua vật trân quý như thế.

Cầm thất thải linh bi bỏ vào bên trong Diễn Thiên Châu, vẻ mặt Nhạc Vũ cũng chuyển thành ngưng trọng nói:

- Còn có tán nhân giúp trẫm thân nhập Nam Cực Diễm Hải Tuyệt Địa, đại ân này Uyên Minh sẽ không dám quên!

Cửu Hoa tán nhân không khỏi bật cười thành tiếng, hồi lâu không dứt:

- Từ sau cuộc chiến tại địa phủ, bên trong hồng hoang những thái cổ đại năng ai ai cũng ngày nhớ đêm mong có thể tạo thật nhiều nhân tình cho người khác. Lời này nếu để cho người ngoài nghe được, nhất định sẽ ghen tỵ với ta không ít. Lẽ ra Cửu Hoa nên tha thiết ước mơ mới phải, nhưng bệ hạ nhắc tới đại ân thì ta thật không dám. Gọi là mạo hiểm tính mạng, chỉ là lời nói khoa trương mà thôi. Cầm linh bảo do nương nương ban tặng hộ thân làm gì gặp phải nửa điểm phiêu lưu?

Cười tự giễu, Cửu Hoa tán nhân lại nói tiếp:

- Lời nói vừa rồi của bệ hạ ta sẽ chuyển lời thay ngài. Nhưng thứ cho Cửu Hoa nói thẳng, nương nương sau khi nhập thánh, luôn luôn xem ngài như chí thân. Lời cảm tạ kia nói ra thật có chút khách khí xa lạ. Nếu nương nương nghe được nhất định sẽ không vui…

Nhạc Vũ nhíu mày, tiếp theo thần sắc lại thản nhiên nói:

- Nếu là như thế thì thôi đi! Những lời đó đừng chuyển lại là được!

Ngay sau đó hắn nhìn vào bầu trời xa xa, nơi đó có đông đảo tiên tu đang đứng trên không trung nhưng lại bị Nhạc Vũ trực tiếp bỏ qua, ánh mắt hắn liền xuyên thấu qua trăm vạn dặm, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy được có hai nhân vật mạnh mẽ tuyệt đỉnh đang bay về hướng xa xa.

- Từ khi mới bắt đầu, ta vẫn luôn cảm thấy thật kỳ quái! Long tộc từ khi dời khỏi Phương Trượng Sơn Long Thai động thiên, liền tản lạc khắp nơi, thanh thế suy yếu. Hơn mười vạn năm nay luôn luôn mưu cầu một nơi có thể thay thế Long Thai động thiên. Thanh Long ra mặt muốn trao đổi Thiên Phủ Thần Bi cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng vì sao Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Lý Trường Canh lại cũng mưu cầu vật ấy? Thiên Đình đã có Diệu Pháp Đại La Thiên thiên cảnh thế giới, thế gian ngoại trừ Thái Thanh Đại Xích Thiên, Thượng Thanh Vũ Dư Thiên, Ngọc Thanh Thanh Vi Thiên ra, bất cứ thế giới động thiên nào cũng không sánh được. Lại cần lấy Thiên Phủ Thần Bi để làm gì? Chẳng lẽ lại có mưu tính gì hay sao?

Nói tới chuyện này, trên mặt Cửu Hoa cũng hiện lên vẻ kỳ dị. Hắn kháp tay suy tính, ước chừng nửa khắc sau cũng không có kết quả, chỉ đành lắc đầu nói:

- Ta nghe nói Diệu Pháp Đại La Thiên gần năm vạn năm nay khí cơ càng ngày càng rối loạn. Hàng năm có thể cất chứa người còn chưa tới trăm vạn. Thế giới bên trong Thiên Kính gần chín thành thời gian chênh lệch đều bị áp chế gấp hai mươi lần, chỉ có thể dùng phương pháp thay phiên thay đổi binh mã Thiên Đình, tình trạng lại càng ngày càng sa sút. Có lẽ Thiên Đế cần vật ấy để trấn áp Đại La Thiên cũng nói không chuẩn! Vật này ngoại trừ tụ tập thiên địa linh lực, không phải còn khả năng tu bổ chỉnh lý linh mạch hay sao?

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, theo cảm giác bản năng tình hình không chắc là như thế, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể suy đoán như thế.

Hai người lại trò chuyện một lát, Cửu Hoa liền đề nghị rời đi nhưng vẫn khăng khăng yêu cầu hộ tống Nhạc Vũ bình yên quay về phương bắc đế đình.

Nhạc Vũ cũng không có ý từ chối, nhưng hiện tại hắn đã thực sự có giao tình cùng Lục Áp, lẫn nhau chính là đồng minh, không từ biệt một tiếng mà rời đi có chút không giữ cấp bậc lễ nghĩa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đi vào Long Thai động thiên từ biệt, vừa nhìn thấy Lục Áp đang dùng Thanh Nguyên Chân Dịch đào tạo tàn chi tiên thiên Phù Tang Mộc thời thượng cổ.

Nhưng hắn cũng không tùy tiện lãng phí, lại bày linh trận bên ngoài khiến dị lực mộc linh tinh thuần của Thanh Nguyên Chân Dịch từ từ rót vào bên trong.

Chỉ một thoáng thời gian từ nhánh cây đã khôi phục sinh cơ không ít, còn có dấu hiệu như mọc rễ nẩy mầm, ở bên dưới còn đâm ra bộ rễ tua tủa.

Nguyên bản chỉ có hai mươi bốn phiến hỏa diệp, nhưng hiện tại đã gia tăng hai mươi tám lá.

Nhạc Vũ nhìn thấy vẻ mặt Lục Áp ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng một bên, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp lẫn vui sướng còn có hồi ức, thỉnh thoảng trong mắt còn phát ra hàn ý lạnh lẽo, phảng phất như không hề hay biết Nhạc Vũ đã đến, Nhạc Vũ không khỏi lắc nhẹ đầu, cũng không tiếp tục quấy rầy chỉ để lại một trương tín phù liền rời đi.

Giờ phút này hắn có trọng bảo trong người, mặc dù được Hậu Thổ bảo hộ cùng Cửu Hoa tán nhân bảo vệ trên đường, nhưng thật khó đảm bảo ở Phương Trượng Tiên Thành lâu hơn một khắc sẽ không nảy sinh hung hiểm.

Nhưng hắn cũng phải đợi mấy người Giáp Thiên Không xử lý xong mọi việc của phân nhánh Hồng Vân nhất mạch tại Khuynh Vân Đảo, thẳng đến khi an bài thỏa đáng mọi việc hắn mới từ biệt Duệ Vân rời khỏi Phương Trượng Tiên Sơn.

Hai người bay về hướng bắc chừng hai mươi ức dặm, rời xa Phương Trượng sơn địa vực mới rời khỏi thần niệm truy tung của mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên.

Ngay khi Nhạc Vũ tuyển chọn một nơi bí ẩn, chuẩn bị nhờ Cửu Hoa hộ pháp dùng hồn niệm quay về Diễn Thiên Châu xử lý Thiên Phủ Thần Bi, một đoàn kim quang từ xa xa lơ lửng giữa không trung ngăn cản trước mặt hai người.

Ban đầu Nhạc Vũ chỉ cho rằng ngẫu nhiên gặp phải, nhưng sau một lát Tổ Long lực ngưng tụ trong cơ thể bỗng dưng xao động, máu huyết toàn thân lại mơ hồ sôi trào.

Thẳng đến một lúc sau mới bị Nhạc Vũ mạnh mẽ áp chế, khí tức chợt cứng lại.

- Chính là Thủy Long máu huyết!

Long nhãn mở ra, xa xa nhìn tới chính là thân ảnh thiếu niên tuấn mỹ Long tộc từng bị giam cấm bên trong Long mộ.

Khác với một năm trước, hồng mang trong mắt người này đã thối lui không ít. Tuy lệ ý vẫn còn nhưng không đến mức lạnh lẽo như lần đầu tiên mới gặp.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt nghĩ lại, liền hiểu được người này vì mình mà đến. Theo bản năng hắn muốn tránh mặt nhưng suy khi tinh tế suy ngẫm lại, trên mặt chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Cửu Hoa tán nhân thấy thế cũng cảm thấy ngạc nhiên, thanh âm lạnh lẽo nói:

- Chẳng lẽ bệ hạ nhận biết người này? Không biết là địch hay bằng hữu?

Khí tức nghiêm túc, lộ ra vài phần sát ý. Nhạc Vũ lắc đầu, sau đó lắc mình đến trước người thiếu niên kia, hờ hững nói:

- Ngươi ở đây là vì chờ ta? Ta tự hỏi huyễn thuật thật tinh diệu, ngươi làm sao có thể cảm giác đến?

Thiếu niên kia bị ngữ khí lạnh lùng của Nhạc Vũ làm cả kinh, vẻ mặt thoáng do dự, đáp:

- Ngày ấy sau khi ta chạy thoát khỏi Long mộ, luôn luôn tránh né ở gần Phương Trượng Tiên Sơn. Thẳng đến vài ngày trước cảm giác được khí tức của ngươi. Ta không biết huyễn thuật của ngươi như thế nào, nhưng ta có máu huyết Thủy Long, trời sinh có thể cảm ứng được toàn bộ Long tộc.

Nhạc Vũ không khỏi kinh ngạc, hắn cũng không biết Thủy Long còn có thần thông bực này. Tìm tòi trong trí nhớ truyền thừa, không lâu sau sắc mặt hắn chợt cương cứng, sau đó trong lòng than nhỏ, sớm biết như thế trước kia cũng không cần cứu người này.

Cuộc chiến tại Long mộ chỉ vì một chút nhân tâm đã lưu lại một cái đuôi như thế.

Trong lòng xẹt qua một tia sát ý, nhưng sau giây lát hắn lại áp chế.

Bất kể như thế nào, đối với người vô tội hạ thủ đoạn độc ác thật là quá phận. Nếu thật sự bất đắc dĩ hắn đành đem người này giao cho Hậu Thổ quản thúc cũng là một phương pháp.

Đánh giá thiếu niên một lát, trong lòng hắn càng thêm kinh dị, xem tình hình của thiếu niên rõ ràng đã khống chế được khí tức bản thân, thu hồi được long giác.

Mới vừa rồi ngay cả hắn cũng phải đi tới gần bên mới có cảm ứng huyết mạch. Chỉ sợ thiếu niên này không chỉ đơn giản chạy thoát khỏi Long mộ mà thôi, lấy máu huyết Thủy Long e rằng cũng đã đạt được không ít ưu đãi bên trong.

Chỉ thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ lại lạnh lùng hỏi:

- Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta là vì chuyện gì?

Chẳng biết tại sao thiếu niên hiện lên sắc mặt vui mừng nói:

- Ta không chỗ nào để đi, nên mới muốn tìm ngươi! Từ khi ra đời tới nay, liền bị người nọ giam giữ, chém giết cùng đồng tộc. Ta vẫn luôn muốn báo thù hắn, nhưng hôm nay hắn đã chết. Trong cuộc đời của ta chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất! Cứu tính mạng của ta, còn giúp ta cởi bỏ cấm chế…

Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn lạnh lùng, nhưng thiếu niên lại không chút nào tức giận:

- Ta vốn định đi tìm ngươi ngay lúc ấy, nhưng sau ngẫm lại cảm thấy không ổn. Ngươi đặc biệt cố ý dùng huyễn thuật che giấu tướng mạo, nhất định phải có nỗi khổ gì đó, nên ta đành đợi tới hôm nay. Ta ở tiên đảo nghe người khác nói ngươi là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương, tuy là bá chủ phương bắc nhưng thủ hạ ngoại trừ Hiên Viên Thu ra cũng không còn người khác. Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?

Nhất thời vẻ lạnh lùng trên mặt Nhạc Vũ có chút ngại ngùng, lời nói của thiếu niên này thật thẳng thắn, trong ngữ khí đầy thành tâm thành ý. Tâm linh của thiếu niên chẳng khác gì một đứa bé sơ sinh làm trong lòng người khác không khỏi hổ thẹn.