- Sảng khoái lâm li, kinh tâm động phách.
Sau khi ngàn vạn đao quang kiếm ảnh xuất hiện trong khí mây rốt cục nhạt đi thì Lý Trường Canh vẫn đứng chắp tay trong cự điện xa hoa, hai mắt nhắm nghiền dường như muốn ghi lại ba kiếm kinh thế vào đầu, hồi sau mới than nhẹ, thi lễ bồi tội hướng trên cao:
- Lão thần lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua ngự kiếm thuật tinh tuyệt như vậy nên thất thố, kính mong bệ hạ thứ lỗi.
- Không sao! Thái Tể vào thời thượng cổ dựa vào Trường Canh kiếm nổi tiếng hậu thế, kiếm thuật Uyên Minh khiến ta cũng không không nhịn được muốn vỗ án tán dương, Thái Tể say mê cũng là chuyện đương nhiên.
Hạo Thiên mỉm cười, không chút nào để ý rồi lạnh lùng nhìn về phía dưới:
- Xiển giáo áp chế Thiên Đình ta đã lâu, trẫm không ngờ lại đưa tới người này.
Dứt lời hắn phất tay khiến toàn bộ hình ảnh trong mây tan đi, sau đó lại trải ra một bản đồ địa vực nam bắc của Nam Chiêm Bộ Châu.
- Chấp chưởng trong vòng năm tỷ dặm Bắc Hả.
Tâm niệm vừa động, Hạo Thiên phân ra một nửa bản địa đồ, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.
- Một ngàn bảy trăm quốc gia, 120 tỷ nhân tộc.
Lý Trường Canh thấy thế lắc đầu nhắc nhở: - Bệ Hạ chớ để quá mức lạc quan, hôm nay tạm thời bắt tay giảng hòa với đế đình phương bắc cũng chỉ có Vân Lân và Hỏa Nghê, phương bắc còn có mấy chục vị Yêu Hoàng, phía sau còn có Yêu Thánh chống lưng, đế đình nếu muốn triệt để nắm giữ sợ là còn phải khổ tâm một phen.
- Trẫm hiểu được! Nhưng chỉ cần một nửa trong đó chuyển thành tín đồ thì Thiên Đình ta cũng đã có uy danh chấn động.
Hạo Thiên bật cười lớn, nhìn về Các Linh sơn trong bản đồ lộ dị sắc:
- Ta nhớ trong Vạn Tượng Tham Huyền tháp còn mấy môn đại thần thông thủy hệ, ngoài ra còn có bản sao Cửu Chuyển Huyền Công, đều cấp cho hắn đi! Ngoài ra tăng cường cho đế đình phương bắc mười thần tướng, bốn trăm vạn thiên binh.
Nguồn truyện: Truyện FULLLý Trường Canh khẽ nhíu mày, nhìn về phía trên thì từ ánh mắt tràn đầy hưng phấn đã lộ ra một tia kiêng kị nhưng vẫn không nói một lời cúi đầu nhận lệnh.
Cùng một thời gian, tại một đám mây cách chỗ vừa đại chiến chưa đầy ba trăm triệu dặm.
Một nữ tử có dung mạo hiền hòa đoan trang, khí độ ung dung đang nhắm mắt tĩnh tọa.
- Quả nhiên là hảo kiếm! Đổi lại vào bảy vạn năm trước, khi ta vừa vừa lên đỉnh Đại La thì chưa hẳn có thể tiếp được.
Tán thưởng mấy tiếng rồi nữ tử lại nhẹ nhàng mở mắt, không còn thấy dị sắc:
- Lần này lại nhờ đồng bào các ngươi nếu không ta khong biết vị Thủy Kiếm tiên, tân nhiệm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế lại là anh hùng hào kiệt như vậy! Ánh mắt hai người các ngươi quả thực không kém.
Một cặp nữ tu dung mạo xinh đẹp đứng sau nàng nghe vậy đều cúi người hành lễ nói:
- Thánh mẫu quá khen, chỉ vì trong thân thể người này dường như cũng có một đôi tịnh đế liên này nên có chút cảm ứng với khí vận của hắn!
, - Tịnh đế liên?
Nữ tử kia không nói gì thêm, yên lặng nhìn ra xa vẻ ý vị thâm trường:
-, Ta xem kẻ này quả thật là anh hùng! Chỉ không biết thân thể có tính gì, hai người các ngươi lại có cảm ứng với hắn thật khéo để xem hắn với Tiệt Giáo ta là địch hay là bạn.
Lúc ngoài liễn xa vang lên vô số tiếng gào khóc thì sáu Yêu Hoàng vừa hàng phục còn không muốn động thủ, muốn che chở cho thuộc hạ. Song khi trong liễn xa truyền ra tiếng hừ lạnh bất mãn chấn động thần hồn thì biến sắc không dám ngăn trở, ngược lại dùng pháp lực cưỡng ép khống chế Yêu tộc không thể nào thoát đi.
- Sát tính Cái Văn cũng thật lớn.
Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn ra bên ngoài thấy trong khoảnh khắc đã có gần trăm vạn yêu tu bị tru sát tại chỗ. Mặt đất bị cày xới qua trận đại chiến với Yêu Thánh Độc Cô Già Thiên giờ lại nhuộm đỏ máu của yêu tộc.
Nhạc Vũ cũng không để ý, đợi đến lúc khí tức của Độc Cô Già Thiên triệt để biến mất về phía bắc thì thu hồi hồn niệm nội thị vào cơ thể, thấy ngoại trừ hơn ngàn vết ngoại thương không đáng lo thì bên trong có vô số ám thương, lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, cơ bắp tứ chi cũng nhiều chỗ đứt gãy.
Cho dù có Thủy Vân Kiếm tăng lên đến siêu phẩm trợ giúp, lại đã dùng đến rất nhiều át chủ bài nhưng lực lượng của Độc Cô Già Thiên cũng vượt lên gấp đôi hắn, thương thế như vậy thật ra đã rất nhẹ!
Nhạc Vũ than khẽ rồi dồn sức điều trị khí cơ, dẫn động Tiên Thiên cực linh hóa chân dịch từ đan điền quán chú toàn thân, chỉ một lát sau thương thế đã bắt đầu giảm. Ưu tiên phục nguyên của hắn là ngoài kinh mạch còn có nội tạng, không để dị lực chạm vào thương thế bên ngoài, cũng không biết có phải lần này bởi vì thương thế quá nặng hay không mà nội thương chỉ giảm non nửa.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, mở mắt, vẫn giữ Thủy Vân Kiếm đã khôi phục thủy lam sắc trong tay, khiến người ta chú ý chính là Long Hoàng An Thiên Tỉ vào lúc Yêu Thánh Độc Cô Già Thiên bị đánh lui thì lực khí vận lại tăng vọt, dù không sinh ra biến đổi về chất như lúc Giáp Thiên Không hàng phục nhưng khí tức tử kim bên trong càng thêm vững chắc, chân chính là khí vận trầm ngưng, căn cơ thâm hậu, người ngoài khó lay động mảy may, dù phù chiếu đạo tổ cũng có lực khạng cự.
Nhạc Vũ đem một ấn một kiếm thu hồi rồi đổi qua một bộ bào phục hắc sắc, sau đó liền thấy tu sĩ lam bào ngoài xa liễn lộ vẻ cung kính tiến đến hành lễ:
- Hiên Viên Thu bái kiến Bệ Hạ!
- Hiên Viên Thu?
Nhạc Vũ nhíu mày, nhìn lại người này, từ thời điểm Thượng Cổ Hoàng Đế Hiên Viên, đánh chết Xi Vưu thì có địa vị cực cao trong nhân tộc. Họ Hiên Viên chỉ có huyết mạch đích hệ mới có thể sử dụng, nghe nói hiện giờ cũng không còn nhiều lắm.
Bất quá trong mắt người khác thì dòng họ này cao quý nhưng hắn đến từ dị thế nên biết nguyên nhân chân chính của đại chiến nên không hề có cảm giác, chỉ thản nhiên hỏi:
- Ngươi là sư huynh Cái Văn? Sao lại tới đây?
Hiên Viên Thu vẫn cúi đầu, trầm giọng đáp: - Hồi Bệ Hạ, ta cùng với sư đệ Cái Văn xác thực chính là sư huynh đệ, được hắn mời tới hiệu lực cho đế đình, mong Bệ Hạ ân chuẩn.
Nhạc Vũ từ chối cho ý kiến, lâm vào trầm ngâm. Một vị Thái Thanh Huyền Tiên, lại là Nhân tộc tu sĩ, nếu có thể nhập vào dưới trướng sẽ là trợ giúp không nhỏ với căn cơ còn bất ổn, nhưng thân phận người này lại khác, ngay cả hắn cũng không nhìn rõ thiên cơ che đậy bên sau.
Bên kia Cái Văn dẫn mấy vạn chiến xa trảm sát gần như toàn bộ số yêu tộc không phục, riêng đối với bộ hạ của bốn người Thác Bạt Vân Hạo, Xa Lôi Âm, Âm Cửu Lệ và Xa Xương thì đều đồ tuyệt. Sau khi hoàn thành thì thở dài một hơi, ác khí uất ức tích lũy mấy tháng nay coi như đã hết. Đưa mắt nhìn bốn phía nhìn chư yêu bốn phía đang câm lặng, hừ lạnh một tiếng cuối cùng đè lại sát niệm. Hắn quay sang thấy Hiên Viên Thu đang đứng cung kính trước liễn xa thì khu động chiến xa chạy lại:
- Bệ hạ, vị sư huynh này có huyết hải thâm cừu với Yêu tộc, chỉ là pháp lực không bằng người nên không thể hoàn thành tâm nguyện, suốt đời chỉ cầu có thể đánh với người kia một trận, tận tay tru sát. Sư huynh có dị bảo không sợ vu lực, tu luyện Huyễn Nguyệt Ngưng Chân đại pháp đã tới tầng hai mươi mốt sắp viên mãn, là nhân tài khó được mong bệ hạ hoàn thành.
- Huyễn Nguyệt ngưng chân pháp? Nghe qua mấy câu trước là nói về cân cước của Hiên Viên Thu, mấy câu sau là đề cập đến tài năng.
Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, địch nhân của đế đình là yêu loại nhưng trong lòng hắn cũng không đến nỗi mù quáng ghét bỏ tất cả. Trong Nhân tộc đồng dạng cũng có kẻ cùng hung cực ác, dù là Yêu tộc cũng không thiếu kẻ thiện tâm, Cái Văn không lên tiếng thì thôi, nói ra càng khiến hắn chần chừ.
Hiên Viên Thu thấy trong xe yên lặng một hồi thì lập tức biết được ý của Nhạc Vũ nên thần sắc ảm đạm, đang muốn thi lễ cáo lui thì lại nghe Nhạc Vũ mở miệng:
- Cũng thế! Đồng ý thỉnh cầu của ngươi, với tu vi của ngươi thì ngay cả Tể Chấp cũng có thể làm được, chẳng qua hiện nay Tam công đều người khác mà ngươi chưa có công nên khó có thể phục chúng, vậy tạm thời đảm nhiệm Binh bộ Thượng thư tham gia chính sự.
Tiếng nói vừa dứt, trong thiên địa liền có một dị lực bao phủ mà đến. Quanh người Hiên Viên Thu hiện ra ngàn vạn ngân quang, tiếp đó là phân lực từ Huyền Minh an thiên khuê cũng dũng mãnh lao tới.
Hiên Viên Thu không khỏi nhíu mày, Binh bộ Thượng thư dưới tả hữu thừ tướng cũng là chức vụ quan trọng, tuy thấp hơn kỳ vọng nhưng cũng không có ý bất mãn cúi đầu thi lễ thật sâu.
Hôm nay đế đình phương bắc đã không còn suy tàn như trước mà đã lộ ra thế đại hưng, với tu vi Huyền Tiên như hắn thì với năng lực của vị bệ hạ này cũng không phải không thể mời chào, có muốn oán cũng chỉ có thể oán bản thân đầu nhập muộn, chỉ hiếu kỳ không biết Tam công là người nào.
Sau một khắc, trong liễn xa lại truyền ra thanh âm lạnh lùng:
- Đã ở dưới trướng thì phải giải ưu cho ta, cho ngươi mười vạn binh tướng tới thủ đô Bắc Hàn quốc thay ta bắt giữ vương thất phản bộ, do ngươi tự mình động thủ tận tru toàn tộc.
Trong vòng mấy trăm trượng quanh xe đều tĩnh mịch, kể cả Cự Linh Cái Văn đều rét lạnh, còn tứ long liễn xa đã đằng không bay vút lên!