Cơ hồ không hề tiếc nuối chân nguyên, bên trong hư không Nhạc Vũ xuyên qua vô số mảnh nhỏ thời không, trong một mảnh hỗn độn lại càng không biết bay mất bao lâu.
Thẳng đến khi Nhạc Vũ dùng Thanh Lộ Linh Tuyền của Bồng Lai Đảo lần thứ ba, hồn niệm mới lờ mờ bắt giữ được hồn thức ấn ký hắn lưu lại tại Quảng Lăng Tông trong Thiên Nguyên Giới.
Nhưng khi hồn niệm xa xa tìm kiếm trong lòng Nhạc Vũ càng thêm kinh hoàng, không hề ngừng lại, hắn tiếp tục điên cuồng bay nhanh.
Lại càng thêm cẩn thận liên tục đánh ra vài trương đạo phù che giấu hành tung, hắn đã giao Hi Hoàng Tàn Kính Cho Tử Hàm, về Bạch Già Thiên Lệnh đã để lại cho hóa thân của hắn.
Cũng may mấy năm nay hắn mạo hiểm dùng thân phận của Uyên Minh, huyễn thuật thủy hệ đã dùng thuận buồm xuôi gió. Dùng để che lấp hành tung cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không dễ dàng phát hiện.
Càng đến gần Thiên Nguyên Giới, Nhạc Vũ càng có thể cảm giác được tia khí tức quen thuộc. Nhưng hắn cũng chưa trực tiếp tiến vào, thân hình biến hóa nhỏ như hạt bụi, ẩn vào trong một bọt khí thời không tùy thời có thể vỡ tan, lạnh lùng nhìn về hướng Thiên Nguyên Giới thật chăm chú.
Mở ra hoàng kim long nhãn, Vô Vọng Chân Thủy cùng Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch đều được truyền vào trong mắt.
Ngay sau đó không gian bích lũy liền bị thần nhãn xuyên thấu, trực tiếp chiếu thẳng về Thiên Nguyên Giới, ngay phương vị Quảng Lăng Tông.
Ngọn núi lớn quen thuộc đến cực điểm hiện ra trong mắt hắn, đồng tử trong mắt Nhạc Vũ co rút lại, nắm chặt hai tay!
Bên ngoài Quảng Lăng Tông đang có mấy trăm vạn tu sĩ chặt chẽ bao vây, một tòa đại trận khổng lồ đem trọn Quảng Lăng sơn vây kín như nêm cối.
Mà bên trong Quảng Lăng sơn, chỉ thấy bên trên Thủy Hàn Phong, Quan Vân Điện đã bị tổn hại, chỉ còn lại một tòa đại đại bị tàn phá vỡ nát.
Thần sắc Liễu Nguyệt Như đạm nhiên ngồi ngay ngắn bên trong điện, mà bên trong Quảng Lăng Tông biến thành một tòa kiếm trận vô cùng khổng lồ.
Ngay trung ương chính là Thập Ngự Phục Ma kiếm trận, mười thanh kiếm tiên màu sắc khác nhau không ngừng xoay quanh chuyển động bên ngoài đại điện.
Mười phương vị đều có một tu sĩ Đại Thừa chủ trì, trận đồ kiếm trận nằm dưới ghế ngồi của Liễu Nguyệt Như.
Ở bên ngoài còn có vô số linh binh, phân ra phương vị cửu cung, ngoại trừ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận ngay trung ương, còn lại tám phương hướng đều có hai vị tu sĩ Đại Thừa chủ trì, trấn áp một phương, tiên binh gần trăm, siêu giai gần ngàn.
Hàng vạn hàng ngàn binh khí xoay quanh vũ động, kiếm khí quang mang cùng đại trận vây ngoài núi không ngừng va chạm xung kích.
Nguồn: http://truyenfull.vnLấy Quảng Lăng sơn phiêu phù làm cơ sở, cả Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận do ba mươi vạn Quảng Lăng tu sĩ điều khiển lù lù bất động!
Bỗng dưng phía chân trời hiện ra một chùm hồng quang kích tới, từ rất xa chỉ thấy ba cây phượng linh phi lên trên không Quảng Lăng sơn, hóa thành ba hỏa phượng thật lớn xoay quanh giáng xuống.
Cơ hồ bóng kiếm vừa tiếp xúc tới ba hỏa phượng liền vỡ, những tu sĩ Linh Hư cảnh không chịu nổi áp lực liền nứt toác mà chết, ngay khi phượng ảnh hướng bên sườn Quảng Lăng sơn ngay Vân Thiên Cung mạnh mẽ đập xuống, bên trong Quan Vân Điện Liễu Nguyệt Như chợt mở mắt ra, trong con ngươi thanh lệ tinh mang sáng lên, tinh quang rạng rỡ.
Ngay sau đó một bộ phi kiếm ngũ sắc liền theo trong tay áo xuyên ra, sau đó nháy mắt hợp lại thành một.
Liễu Nguyệt Như trên tay cầm kiếm, mạnh mẽ chém lên bầu trời, ngay lập tức ngũ sắc kiếm quang ngưng tụ tới mức tận cùng, từ trong ngón tay nàng bắn mạnh ra.
Ngũ sắc kiếm mang nhỏ như châm nhọn nhưng phảng phất mang theo oai lực diệt thế, ngũ hành lực khuấy động không ngớt. Chỉ một kiếm liền đem một cây phượng linh chém vỡ, ngay sau đó ngũ sắc kiếm quang tiếp tục càn quét phía chân trời, đem hai hỏa hoàng còn lại toàn bộ càn quét, sau đó hiện thành hai cây phượng linh không trọn vẹn xa xa bỏ chạy, lúc này mới xem như biến mất.
Nhưng bên trong Quan Vân Điện, toàn thân Liễu Nguyệt Như cũng đẫm máu, vô số vết thương vỡ ra.
Liễu Nguyệt Như lại không chút nào để ý lau đi máu tươi tràn ra khóe miệng, thần sắc bình tĩnh tự nhiên ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Mà xa xa phía chân trời, truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Lấy thân Đại Thừa kháng cự Thiên Tiên lực! Quảng Lăng nhất mạch các ngươi xác thực được lắm. Thú vị! Bản thân ta thực muốn nhìn ngươi dưới đạo pháp của ta rốt cục còn có thể chịu đựng tới lúc nào!
Lời tuy như thế nhưng bên kia vẫn tạm thời chưa có cử động. Chỉ có bên ngoài Quảng Lăng sơn gần ba trăm vạn tu sĩ đang thay phiên nhau, cả tòa đại trận vẫn vận chuyển không ngừng, vô số quang hoa không ngừng đập thẳng vào Quảng Lăng sơn.
- Nhất đồng giáo Thiên Tiên!
Nhạc Vũ vận chuyển long nhãn hướng thanh âm kia nhìn lại. Chỉ thấy nơi trận nhãn kia có một trung niên mặt trắng với chòm râu dài ba tấc chừng ba mươi tuổi đang phiêu phù giữa hư không, trong mắt lộ ra vẻ lãnh lệ.
Quanh người hắn còn có hơn mười tu sĩ Đại Thừa đều là nhất tông chưởng giáo. Lúc Nhạc Vũ phi thăng đều từng gặp qua, lúc này thần sắc vô cùng kính cẩn, đứng ngay bên cạnh trung niên kia. Một người bên trong còn lên tiếng:
- Quảng Lăng từ sau khi Nhạc Vũ đạt tới Đại Thừa xưng hùng Thiên Nguyên Giới, cũng hơn trăm năm. Vốn nói sau khi người này phi thăng chúng ta còn có thể đỡ hơn một chút. Thật không ngờ sau Nhạc Vũ còn có Liễu Nguyệt Như, quả nhiên là thiên tư mạnh mẽ tuyệt đối. Gần trăm năm cũng đã tu luyện tới Đại Thừa đỉnh phong! Nếu không có thượng giới tiên trưởng buông xuống, chúng ta thật sự không có người nào có thể chế phục!
Trung niên mặt trắng kia trên mặt tuy hờ hững, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng. Nhưng những tu sĩ Đại Thừa khác lại sôi nổi phụ họa:
- Mấy năm nay Quảng Lăng Tông uy thế quá thịnh, chư tông mấy năm nay ai không bị ức hiếp? Nên tiêu diệt, không để bọn hắn làm hại Thiên Nguyên Giới!
- Tông ta cùng Quảng Lăng Tông có mối hận diệt môn, thậm chí còn bị bức rời khỏi thế giới này! Lần này diệt vong Quảng Lang, xin thượng tiên làm chủ, đem Nhạc thị hậu nhân ban cho chúng ta xử trí! Trăm năm thời gian chúng ta thật sự chỉ hận không được ăn thịt uống máu bọn hắn. Phải làm cho hậu nhân của hắn, nam tử chết hết, nữ tử làm xướng, đời đời kiếp kiếp đều là kỹ nữ!
Hai mắt Nhạc Vũ híp lại, sát ý trong con ngươi vô cùng thâm trầm, ẩn sâu tận đáy mắt, giống như u đàm, vô cùng thâm thúy, một tia lệ khí ẩn chứa cháy rực.
- Hay cho câu nam tử chết hết, nữ tử làm xướng! Tốt! Tốt! Tốt! Hạo Dương Môn, Bắc Hải tán tiên, Đông Dương Tông, Tử Nghiễn Tông, Thiên Đạo Minh, cư nhiên còn Thanh Châu Vân gia! Lúc trước một niệm nhân từ, không muốn vô cớ giết người, chỉ mong Quảng Lăng cùng các ngươi đồng tâm hiệp lực bảo vệ vận khí Thiên Nguyên Giới. Lưu lại mạng chó cho các ngươi, cũng không ngờ hôm nay lại làm cho Quảng Lăng Tông trêu chọc tai vạ như thế! Sớm biết hôm nay, trước khi phi thăng nên đem các ngươi diệt sạch mới phải!
- Muốn tiêu diệt tông ta dựa vào Lan giáo, nghĩ ta không làm gì được các ngươi?
Lạnh giọng cười, Nhạc Vũ đè nén nỗi hận trong lồng ngực, dùng Khuy Thiên Châu phụ trợ đem long nhãn thúc giục lên tới mức tận cùng, tra xét chung quanh Thiên Nguyên Giới, thần hồn xa xa tản ra, thật cẩn thận dò tìm chung quanh.
Hắn chỉ cảm thấy vô số thời không loạn lưu chợt sinh chợt diệt, chỉ trong chốc lát sản sinh vô số tiểu thiên thế giới, lại lập tức hỏng mất tan rã.
Dần dần, cả ngoại tầng Thiên Nguyên Giới đều nằm bên trong sự thôi diễn suy tính của Thông Thiên Nghi.
- Quả nhiên! Là cạm bẫy sao?
Cảm giác được không gian vũ trụ vây quanh mấy tòa đại trận mơ hồ đem cả Thiên Nguyên Giới bao phủ bên trong.
Chung quanh nhất phương thế giới này rõ ràng có tới mấy vạn Thiên Tiên, gần ngàn Ngọc Tiên đều đang náu thân bên trong bọt khí thời không, không hề hiện thân. Do vài Thái Ất Chân Tiên chủ trì, lại không biết sử dụng pháp môn gì lấy thân Chân Tiên còn có thể náu thân bên ngoài chư giới.
Tận sâu trong hư không xa xôi, cũng có mấy đạo thần thức Đại La Kim Tiên đang bao phủ nơi đây.
Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh, tiếp theo không chút do dự xoay người phi độn rời đi.
Dùng thanh y của Âm Linh Đảo, lưu lại Thanh Lộ Linh Tuyền chống đỡ, chỉ nửa ngày thời gian đã xuyên qua vô số thời không, rời xa Thiên Nguyên Giới.
Đợi đến khi Nhạc Vũ dừng lại thân hình, hiện thân ngay bên ngoài một tiểu thiên thế giới có quy mô như Thiên Nguyên Giới.
Thần Long Nhãn tra xét chung quanh, không bao lâu chân mày thoáng nhíu lại, chặt chẽ nhìn xuống phía tây thế giới kia.
Phương vị kia là một tòa hùng sơn cao tới ngoài ba mươi vạn trượng, đứng sừng sững phía tây, vô số tu sĩ ra vào bên trong.
- Long Toàn Giới, Đạo Diễn Tông sao?
Hai mắt Nhạc Vũ nhẹ nhàng híp lại, sau một lát bỗng dưng mở ra. Bên trong đồng tử màu vàng chỉ còn lại một mảnh băng sương không chút nhân tính, cùng sát khí vô tận, lệ khí khôn cùng!
- Cái gọi là long có nghịch lân, không thể va chạm! Các ngươi muốn diệt truyền thừa đạo thống Quảng Lăng Tông ta, Nhạc Vũ này cũng phải làm chư tông Lan giáo các ngươi, máu nhuộm thế gian!
Tay trái triệu ra Nghịch Thiên Đao, bay vút lên trong tay Nhạc Vũ. Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực trong cơ thể cơ hồ thúc giục tới mức tận cùng, ngay sau đó tiên tay chém ra một đao xuyên thẳng tiểu thiên thế giới trước mắt!
Đao ý lạnh thấu xương, nháy mắt phá khai trở chướng trùng điệp, đem hàng rào không gian của Long Toàn Giới phá vỡ vết rách thật lớn, tựa như thiên nhãn xuất hiện ngay trên bầu trời Long Toàn Giới.
Hắc sắc đao mang đen nhánh không chút âm thanh từ ngay vết rách không gian thẳng hàng xuống dưới, sau đó thoáng chốc nứt toác, một đao diệt thế phá hủy toàn bộ thiên địa pháp tắc, hộ sơn đại trận nháy mắt hỏng mất.
Mà cả tòa hùng sơn, hơn mười vạn tu sĩ cơ hồ không hề có chút đường phản kháng, hắc sắc đao mang đập xuống, thần hồn câu diệt!
Chỉ có những Tán Tiên Đại Thừa tập trung trên đỉnh núi đều tự tế ra tiên bảo, chống đỡ chốc lát bỏ chạy tứ tán.
Tu sĩ Đại Thừa cầm đầu thần hồn thân thể đã tổn hại hơn phân nửa, trong miệng phun ra ngụm máu bầm, ngửa mặt lên trời quát to:
- Là đại tiên phương nào ra tay? Muốn diệt Đạo Diễn Tông ta? Hay là không biết tổ sư tông ta chính là Từ Hàng đạo tôn? Lan giáo chính thống truyền thừa?
- Từ Hàng chính thống truyền thừa?
Nhạc Vũ cười lạnh, Nghịch Thiên Đao trong tay lại tụ tập hắc quang, vô số thời không toái nhận tầng tầng bao vây.
Thanh thế không hiện nhưng bên trong Long Toàn Giới cũng đã theo hắc quang thành hình, phát ra trận trận gào thét.
Vẻ mặt Nhạc Vũ thoáng giật mình, tiếp theo ngay sau đó liền cầm thanh đao trong tay ném vào trong khe hở không gian.
Trên thanh đao vang lên một tiếng long ngâm, một cự long dài năm vạn trượng xoay quanh trên thân đao.
Toàn bộ pháp tắc nháy mắt băng diệt, cả nhất phương thế giới đều đang tiêu vong tan rã.
Một đạo hắc quang thế như chẻ tre xuyên toa bên trong, chỉ một lần lượn vòng đã đem vài tên Tán Tiên Đại Thừa toàn bộ chém giết, thời không toái nhận từ khắp bốn phương tám hướng đập vào, đem những đệ tử còn lại của Đạo Diễn Tông toàn bộ chém rụng đầu!