Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 9: Ăn tết




Giao thừa, tuyết lớn bay tán loạn. Trên mái nhà, trên nhánh cây trong viện đều phủ một tầng tuyết thật dày. Chỉ qua một đêm khắp nơi đã trở thành thế giới trắng xóa.

Tề Hàm ngơ ngác ngồi trên bậc thang dọc hành lang, mặc áo bông mang giày ấm, hai tay luồn trong ống tay áo, ánh mắt thẳng tắp nhìn tiểu viện trắng xóa.

Tề Hàm đã ở biệt viện được hơn một tháng, ngoại trừ mấy ngày vừa mới tới có chút lo lắng đề phòng, từ sau khi bái tiên sinh, cuộc sống hằng ngày của nó mới chân chính giống người khác. Nó hiểu được hóa ra cảm giác có trưởng bối yêu thương là như thế này, dù trên người mặc loại quần áo gì đi chăng nữa trong lòng đều sẽ ấm áp.

Tiên sinh... Tề Hàm thậm chí không dám đánh giá thầm trong lòng người nó kính sợ nhất. Chỉ là tuổi tác y rõ ràng còn không lớn bằng Phong ca ca, sao có thể uy nghiêm như vậy? Thậm chí y chưa bao giờ nổi giận phát hỏa! Một ánh mắt nhàn nhạt cũng đủ khiến nó sợ đến thấu xương!


Ngược lại Sở gia nhìn tuy cường tráng hung hãn... Tề Hàm vĩnh viễn không quên được lần Phong ca ca phải chịu trách phạt... nhưng chăm sóc nó cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, thường hay cười với nó, sờ sờ đầu gọi nó là "Hàm nhi".

"Hàm nhi"! Nghe tốt bao nhiêu!

Tề Hàm trộm chôn khuôn mặt lạnh lẽo nhưng đang cười tươi kia giữa hai đầu gối, trong lòng vui vẻ nhảy nhót. Chỉ tiếc, từ sau ngày bái sư, tiên sinh không còn gọi nó như vậy. Tề Hàm ngẩng đầu thu liễm ý cười, một đóa bông tuyết to đáp xuống mu bàn tay nó, lành lạnh nhưng rất đẹp.

Tề Hàm dù không nguyện ý nhớ lại những việc từng xảy ra trước đây nhưng hàn khí vẫn âm thầm chui vào đầu ngón tay, dưới gối thậm chí toàn thân, lạnh đến nỗi trong lòng nó dường như sắp đóng thành băng. Tuy rằng chỉ cách hơn một tháng ngắn ngủi nhưng tất cả đã xa xôi đến tưởng như đã qua mấy đời. Người tự xưng là mẫu thân lại mang đến cho nó thống khổ tận cùng, đến chết cũng phải hung hăng hãm hại hoàng hậu ôn nhu, đẩy nó rơi vào vực sâu khốn cùng.


Nó vào biệt viện, đã đến được nơi ấm áp nhất thiên hạ...

"Thiếu gia," một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của Tề Hàm, "Thiếu gia sao lại ngồi ở chỗ này? Lạnh hay không?" Tần Phong bước nhanh về phía trước, hai bàn tay to ấm áp hữu lực xoa xoa một đôi tay nhỏ, quan tâm hỏi.

Tề Hàm hàm súc cười cười, "Không lạnh. Phong ca ca, thương thế của ngươi còn đau không?"

"Thiếu gia, qua gần một tháng đã sớm không còn đau." Tần Phong tính tình vốn là rộng rãi, chỉ là lúc trước gặp phải việc liên quan đến sống chết mới toan toan tính tính, hiện giờ mọi việc đã yên ổn hắn cũng dần dần lộ rõ bản tính. Tần Phong nắm tay Tề Hàm cảm nhận được độ ấm trên tay, hắn mới yên lòng sau đó cũng song song ngồi xuống bậc thang, hỏi, "Sao lại ngồi phát ngốc ở chỗ này? Chủ tử không giao bài vở sao?"


Tề Hàm đột nhiên nghiêm túc lên, đáp, "Bài vở hôm qua đều hoàn thành, hôm nay tiên sinh không giao."

"Vậy là tốt rồi," Tần Phong thoải mái nói, "Chủ tử quy củ thật nghiêm, thiếu gia phải nghiêm túc cẩn thận mới được."

Tề Hàm trịnh trọng gật đầu, "Ta biết Phong ca ca." Nó quả thật không thông minh, từ lúc bái sư đến nay đã phải chịu phạt ba lần, mỗi lần tuy chỉ hai mươi thước vào lòng bàn tay nhưng nó đã cảm thấy đau đến thấu xương. Còn có, nó càng sợ ánh mắt thất vọng của tiên sinh, dù chỉ chợt lóe rồi biến mất nó cũng chịu không nổi.

"Ai nha, ngươi xem ta thật mau quên," Tần Phong đột nhiên vỗ đầu, kéo Tề Hàm đứng dậy giúp nó phủi bụi trên quần áo, nói, "Sở gia đã trở lại, mang về thật nhiều đồ vật mừng năm mới, chủ tử bảo ta mang thiếu gia đi xem?"

Tề Hàm nghi hoặc bị Tần Phong kéo đi.
Trên bãi đất trống ở hậu viện đặt hai xe đẩy đầy ắp hàng hóa, Sở đại hán đang cẩn thận kiểm tra cũng như chỉ huy mọi người dọn xuống, mà Quân tam công tử Quân đại gia lại đang nhàn nhã ngồi trên lan can ở hành lang, câu được câu không nói chuyện phiếm với Sở Hán Sinh.

"Tiên sinh..." Tề Hàm đi nhanh vài bước, cách Quân Mặc Ninh ba bước chân đứng lại hành lễ.

Quân Mặc Ninh xoay đầu, đối với việc Tề Hàm co rúm trong lòng y vẫn bất mãn như cũ, nhưng chính y cũng biết "băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh". Tề Hàm có bộ dáng hôm nay chính là vì trải qua cuộc sống hơn mười năm trước đó, nếu muốn thay đổi tất nhiên phải tốn thời gian cùng sức lực.

Trong lòng bất mãn, giọng nói tự nhiên cũng phai nhạt vài phần, "Đi gặp Sở gia, hắn mang về vài món đồ cho ngươi."
Tề Hàm dĩ nhiên nhận thấy được Quân Mặc Ninh lãnh đạm, trong lòng đang lo sợ lại nghe được y nói như vậy nhất thời nó có chút không hiểu kịp.

"Nghe không hiểu ta nói gì sao?" Giọng Quân Mặc Ninh cao thêm một bậc.

Tề Hàm cả kinh, vội khom người nói, "Nghe hiểu được, vâng, tiên sinh.", sau đó lập tức đi vào trong viện chào hỏi Sở Hán Sinh.

Tần Phong có chút khẩn trương mà nhìn chủ tử thu lại cảm xúc tiếp tục uống trà.

Sở Hán Sinh nhìn thấy Tề Hàm liền cao hứng, vẫy tay với nó nói, "Hàm nhi tới đây, nửa tháng không gặp có nhớ ta không?" Thấy Tề Hàm chỉ ngượng ngùng cười hắn cũng không để bụng, bước tới ôm bả vai gầy ốm của đứa nhỏ, chỉ vào một cái rương không lớn không nhỏ nói, "Cái này đều là cho ngươi! Tần Phong, đem cái rương qua một bên mở ra cho Hàm nhi nhìn xem!"
Tần Phong vội vàng vâng một tiếng.

"Đi, đi xem một chút." Sở Hán Sinh nhẹ nhàng đẩy Tề Hàm.

Trong lòng Tề Hàm cực kỳ vui mừng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng. Lần đầu tiên có người nhớ tới nó, mang quà về cho nó! Nó mơ mơ hồ hồ xoay người theo lực đạo Sở Hán Sinh, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì liền một lần nữa xoay người thi lễ với Sở Hán Sinh nói, "Hàm nhi cảm tạ Sở gia."

Sở gia sang sảng cười ha ha, Tề Hàm lúc này mới dám xoay người, nhìn thấy tiên sinh nhà nó thu liễm ánh mắt nâng chén uống trà liền tức khắc ra một thân mồ hôi lạnh. Kỳ thật mấy ngày nay Tề Hàm học được rất nhiều lễ nghi và quy củ, tình huống giống vừa rồi nếu nó thật sự quên nói lời cảm tạ, tiên sinh tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng buông tha.

Nhìn bộ dạng Tề Hàm im như ve sầu mùa đông Sở Hán Sinh có chút buồn cười nhưng cũng không để ý quá, hắn sẽ không dạy dỗ đứa nhỏ, đó là việc của gia nhà hắn.
"Gia, ta thu được tin từ nhị công tử, y nói tối hôm nay sẽ đến biệt viện, muốn ngài chuẩn bị thức ăn ngon, mấy thứ này đều là hai vị công tử chuẩn bị bảo ta mang về đây." Sở Hán Sinh và Tần Phong dọn cái rương to tiếp theo, vừa mở ra đã thấy đều là thức ăn, gà vịt thịt cá, rau quả tươi, trách không được nặng như vậy.

Quân Mặc Ninh quét mắt liếc cái rương một cái, ngữ khí nhẹ nhàng chứa đầy chán ghét, "Trong phủ bỏ đói hai vị công tử sao? Vội vàng chuẩn bị đồ vật muốn ta làm cho bọn họ ăn?"

Sở Hán Sinh cười nói, "Một năm cũng chỉ có cơ hội một lần, ai bảo gia lười biếng không ra tay, vừa ra tay lại chính là nhân gian mỹ vị?"

Quân Mặc Ninh không cho là đúng, "Kinh thành phồn hoa như vậy, còn không vừa miệng hai vị đại gia sao?" Tuy y nói như vậy nhưng người đã đứng lên dạo quanh cái rương một vòng, chọn lựa vài thứ cần phải xử lý trước, ý bảo Tần Phong mang vào phòng bếp.
"Hán Sinh, ngươi mang về cho nó cái gì? Nó bao lớn rồi?" Quân Mặc Ninh xoay người nhìn Tề Hàm đang lấy ra mấy cái tiểu nhân bằng gốm xếp thành một hàng chỉnh chỉnh tề tề, tay còn lại cầm cái trống bỏi xoay xoay phát ra âm thanh "thịch thịch thịch".

Nghe thấy Quân Mặc Ninh chất vấn, Tề Hàm sợ tới mức ngơ ngác đứng tại chỗ.

Sở Hán Sinh vò đầu nói, "Gia, ta cũng không biết mấy đứa bé nên chơi cái gì, ngài biết không? Ta lần tới đổi."

Hắn vốn là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng những lời này như đao kiếm chui vào tim phổi, Quân Mặc Ninh cường ngạnh thu cảm xúc trả lời, "Đúng vậy, ta cũng không biết... mấy đứa bé nên chơi cái gì."

Sở Hán Sinh đột ngột quỳ xuống thỉnh tội,"Gia, Hán Sinh không phải..." Hắn không cố ý muốn nhắc tới những chuyện xa xưa kia, hắn làm sao không biết mặc dù đã qua hai đời, đoạn chuyện cũ đó vẫn là nỗi đau lớn nhất trong lòng gia nhà hắn như cũ.
"Không có gì, ngươi đứng lên." Quân Mặc Ninh bình tĩnh phất tay, tựa hồ đã hoàn toàn không thèm để ý. Y quay đầu nói với Tề Hàm đã bị dọa ngốc đứng ở một bên, "Không việc gì, Sở gia mang về cho ngươi, chơi đi. Hán Sinh, chúng ta vào bếp."

Sở Hán Sinh đứng dậy, khuôn mặt vẫn áy náy vô cùng.

Chiều giao thừa năm đó, phòng bếp biệt viện vang vọng âm thanh xắt rau chặt thịt rõ rõ ràng ràng, âm thanh chiên cá xào rau lèo xèo, âm thanh củi cháy lách tách, cùng với mùi hương thức ăn và khói mịt mù bốn phía cấu thành một bức tranh dân gian thân thiết mà ấm áp.

Tần Phong nhóm lửa, Quân Mặc Ninh nấu ăn, Sở Hán Sinh xắt rau, Tề Hàm xoay cái trống bỏi trong tay phát ra tiếng vang thịch thịch thịch, cái mũi nho nhỏ tham lam ngửi ngửi. Hương vị thơm quá, thật sự rất thơm! Tiên sinh của nó học vấn cực giỏi, không ngờ tới nấu ăn cũng giỏi! Khi nào nó mới có thể giống như tiên sinh? Tề Hàm ngồi ở ngạch cửa, trộm nhìn tiên sinh nhà nó một tay cầm sạn một tay cầm măng mùa đông, bỏ vào từng cái nồi. Bỗng nhiên một trận lửa lớn bùng lên khiến nó sợ tới mức suýt lăn quay! Khó khăn trấn an trái tim nhỏ đập loạn, nó mới nhìn thấy ngọn lửa đã bị tiên sinh khống chế!
Tiểu Tề Hàm sùng bái mà quỳ rồi.

Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, Tề Hàm ngồi ở nơi cao nhất mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hôm nay, đều cảm thấy đó là một trong những ký ức đáng giá nhất đời nó, hơn nữa còn có thể giúp nó vực dậy tinh thần mỗi khi trải qua thế sự gian nan. Trời đất rộng lớn chung quy vẫn luôn công bằng, luôn ban cho cuộc sống mỗi người một hai lần ấm áp, nhưng chừng đó đã đủ để sưởi ấm cả quãng đời còn lại.