Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 89: Bái thầy




"Vút! Chát!" "Vút! Chát!"

"Hưʍ... khụ khụ khụ..."

Sau hai cái liên tiếp, trên mông Tề Hàm chỉnh tề xếp song song ba vết máu. Thân thể hắn có chút run rẩy, nín thở nhịn đau rồi lại kéo theo tim phổi tổn thương, không nhịn được mà ho khan!

Hai tháng nay hắn được cẩn thận che chở như châu như bảo, đừng nói hình cụ lên thân, ngay cả gió cũng chưa từng thổi qua. Hôm nay vừa khóc vừa quỳ, còn lo lắng tiên sinh không cần hắn, buồn buồn vui vui, rốt cuộc vẫn có chút gánh không được rồi.

Tình huống không tính là nghiêm trọng, hắn kiềm nén ho khan vài tiếng sau đó liền bình thường trở lại, thế nhưng hình cụ sau lưng rốt cuộc không rơi xuống nữa. Tề Hàm có chút nghi hoặc ghé mắt nhìn sang, đang định nhận sai, đã thấy tiên sinh nhà hắn đặt roi mây trên giường la hán.

Quân Mặc Ninh thẳng người dậy nói rằng, "Đứng lên đi, suy cho cùng ngươi trọng thương chưa lành, trận đòn này cho ngươi ghi nợ, nếu sau này còn phạm phải, liền phạt chung hai tội."


Tề Hàm cảm động trong lòng, đương nhiên biết đây là tiên sinh thương tiếc mình. Sư phụ nói rất đúng, tiên sinh nhìn như đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, nhưng hai chữ "không nỡ" từ đầu đến cuối vẫn khắc trong lòng tiên sinh. Chỉ là bản thân hắn thật sự quá ngu ngốc, thế mà chưa từng phát hiện. Vừa nghĩ tới đây, Tề Hàm gom góp dũng khí cả đời, ngay cả quần cũng chưa mặc liền xoay người ôm lấy tiên sinh hắn vĩnh viễn kính trọng trong lòng!

Ngược lại, Quân Mặc Ninh bị hành động của hắn dọa sợ!

"Tiên sinh!" Tề Hàm quỳ thẳng, vạt áo rũ xuống vừa vặn che ba vết máu in trên mông, "Đều là Hàm nhi sai, không tin tiên sinh, tự chủ trương, lo được lo mất... Hàm nhi phụ lòng tiên sinh dạy dỗ, còn phải để tiên sinh giúp Hàm nhi trị thương thu thập tàn cục! Hàm nhi nên đánh nên phạt!"


Quân Mặc Ninh để mặc hai tay hắn gắt gao siết chặt thân thể, không trả lời.

"Nhưng mà... Hàm nhi cũng không hối hận!" Tề Hàm ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, hắn thường xuyên khóc trước mặt tiên sinh và sư phụ, nhưng lần này, hắn có kiên cường trước nay chưa từng có, "Tiên sinh với Hàm nhi, là ân tái sinh, Hàm nhi vì tiên sinh làm gì cũng là chuyện đương nhiên cam tâm tình nguyện; ta biết tiên sinh đối với tướng gia phu nhân, đối với đại sư bá nhị sư bá cũng giống như vậy, đúng hay không? Chỉ là Hàm nhi suy cho cùng vẫn ngu ngốc, lựa chọn phương pháp sai rồi, mới để cho người thân đau đớn kẻ thù thống khoái! Tiên sinh, người yên tâm, bất luận Hàm nhi làm học trò hay làm thư đồng, đều sẽ học thật giỏi! Tuyệt không dám lười biếng! Hàm nhi nhất định sẽ thông minh lên... Sư phụ nói, tiên sinh sẽ không không cần Hàm nhi, Hàm nhi chỉ sợ bản thân mình quá ngốc, khiến tiên sinh thất vọng..." Đến cùng hắn vẫn rơi nước mắt, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu trượt vào trong tóc, dường như cũng rơi vào trong lòng.


Quân Mặc Ninh vẫn chưa hề mở miệng, nhưng lại đỡ đầu thiếu niên ôm vào bên hông, y cảm thấy hai tay siết chặt thân thể y càng siết thêm chặt, mà quần áo bên hông, có chất lỏng ấm áp thấm ướt.

Quanh đi quẩn lại sống sống chết chết, giờ khắc này, đến không dễ dường nào...

-------------------------

Hoàng đế cuối cùng vẫn không nỡ để hai đứa con trai hắn cứ như vậy không danh không phận ở lại tướng phủ, ngày hôm sau, hắn liền dựa theo quy trình chuẩn bị thúc tu dùng để bái thầy tới cửa, xem như chính thức khẳng định Quân Mặc Ninh là thầy Tề Hàm, Tề Vân, từ ngày hôm đó bắt đầu hầu thầy học tập.

Hắn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, thứ nhất Quân Mặc Ninh bị cách công danh, chuyện mạo danh thế thân được hắn mạnh mẽ áp xuống, kia còn phải cảm ơn Quân tam thiếu tiếng tăm lẫy lừng bên ngoài, đi dạo một vòng trong trường thi còn có thể toàn thân trở ra. Cho nên, mặc dù thân làm đế vương, hắn cũng không thể tại nơi đầu sóng ngọn gió phong Quân Mặc Ninh làm hoàng tử sư.
Thứ hai, tuy nói Quân Mặc Ninh mạo danh thế thân, thế nhưng văn võ trạng nguyên quả thật cũng là tài hoa học thức hàng thật giá thật, Tề Mộ Lâm vốn đang tìm thầy cho Tề Hàm, Tề Vân có rất nhiều ý kiến với lão học sĩ Vân Hàn Bác, Quân Mặc Ninh xuất hiện vừa khéo lấp vào cái ghế trống này.

Thứ ba, làm đế vương, hiện tại hắn quả thật cần Quân Mặc Ninh kiến nghị phương án cải cách đủ phương đủ diện trong "Quân thập sách", đưa hai đứa con trai hắn đi học tập, vừa có thể tập luyện được tài văn võ của Quân tam thiếu, đồng thời có thể trực tiếp hiểu rõ cách cải cách, thật có thể nói là một công đôi việc.

Căn cứ vào đủ loại nguyên nhân kể trên, với rất nhiều người không hiểu thậm chí không tán thành, Tề Mộ Lâm vẫn lấy lễ nghi người bình thường bái thầy học nghệ, thậm chí bằng lòng che giấu thân phận hoàng tử Tề Hàm, Tề Vân hầu sư mà học; từ chuyện này, cũng có thể thấy được, Tề Mộ Lâm tính cách ôn hòa kỳ thật vô cùng biết suy tính.
Người tới rất nhiều, ngoại trừ hoàng đế, còn có hoàng hậu và Dung quý phi, các nàng là mẫu thân Tề Hàm và Tề Vân. Ngày hôm nay cả hai nữ nhân tôn quý nhất Trung Châu triều cũng chỉ mặc quần áo và trang sức nhà giàu sang bình thường, vẻ ngoài chân thành, khí độ đoan trang.

Trong mười mấy năm hoàng hậu mất con, trên thực tế Dung quý phi nắm giữ công việc hậu cung, nhưng vẫn duy trì tôn kính cực lớn với hoàng hậu; mà điểm này, cũng là chỗ Tề Mộ Lâm tán thưởng nhất trừ bản tính điềm đạm phóng khoáng của nàng! Hoàng đế tán thưởng là chỗ dựa lớn nhất của nàng tại hậu cung, cho nên Tề Vân đã mười sáu tuổi, thế nhưng Dung Chỉ Lan nhìn thế nào cũng giống như nữ tử hai mươi tuổi, xinh đẹp, ý vị, quyền thế, để nàng trong cung đình tăm tối, như cá gặp nước.

Trái lại hoàng hậu, bởi vì mấy năm nay nhớ nhung con trai, ưu tư phiền muộn, cho nên có vẻ thoáng tiều tụy chút. Tề Hàm xuất hiện khiến nàng một lần nữa phấn chấn tinh thần, thế nhưng Tề Hàm bị Lăng Tuyết đầu độc quá sâu, đối với nữ đáy huyệŧ đình thật sự không sinh được cảm tình, lại thêm trọng thương khó bình phục, tình cảm hai mẹ con thật sự rất hời hợt.
Nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay, hoàng hậu nương nương mang theo gương mặt tức giận tới.

Trên dưới Quân phủ ở chủ viện trong nghênh tiếp hoàng đế, hoàng hậu và quý phi.

Liên Như Nguyệt tự phong Phật Đường không tiếp khách, đây là chuyện mọi người đều biết đã nhiều năm nay; hơn nữa người tới lại là Tề thị, cho dù vật đổi sao dời, cũng không thể thay đổi sự thật Tề thị lật đổ Liên thị.

Trên dưới Quân thị long trọng tiếp khách, nhưng cũng không phải tiếp giá, cho nên đôi bên thi lễ với nhau, chỉ bàn lễ bái thầy, không bàn lễ quân thần.

Tề Mộ Lâm và Quân Tử Uyên ngồi phía trên, hoàng hậu, Dung quý phi, Quân Mặc Ninh, Quân Vũ, Quân Hàn phân nhau ngồi bên dưới.

Lúc Tề Hàm và Tề Vân đi tới Yến Thanh Lâu tướng phủ, thấy chính là trận thế như vậy.

Hai người đều mặc quần áo con cái nhà bình thường sóng vai đi tới. Vóc người Tề Hàm cao ráo, nhưng bởi nguyên do bị thương, sắc mặt hơi kém, thân hình càng là gầy gò, nhưng những thứ này cũng không thể che đậy ánh sáng chói mắt của thiếu niên; khuôn mặt hắn ôn nhuận nhã nhặn lịch sự, không mảy may vì hôm nay hắn sắp lâm vào thân phận thư đồng mà bất an.
Tề Vân thì lại không giống vậy, lông mày hắn nhếch lên, khí chất bay nhảy, nhìn thấy cha mẹ đều đang ngồi, vui vẻ càng lan đến đuôi mày. Hắn sinh ra mười sáu năm, một thân thật sự tập hợp hàng vạn hàng nghìn sủng ái, lòng nghĩ mà chuyện thành.

Huynh đệ hai người đúng hẹn mà đến, trong mắt Quân Tử Uyên, hai huynh đệ này đều vô cùng tốt. Ánh mắt thừa tướng không hẹn mà chuyển hướng con út, hôm qua tức giận lâm đầu, dám để Tề Hàm làm thư đồng; xem hôm nay làm thế nào, nhìn sắc mặt vị kia, sợ rằng không dễ thu dọn tàn cục.

Tề Vân thi lễ với Tề Mộ Lâm trước, sau đó nghiêng người sang phía Quân Mặc Ninh bên dưới Quân Tử Uyên, hai đầu gối quỳ xuống, A Hỏa bên cạnh đưa qua một cái khay, bên trên có một chén trà, và một thanh thước gỗ tử đàn.

Trà vì kính. Từ xưa "thiên địa quân thân sư", người làm thầy, truyền dạy giải thích nghi hoặc, với một người học trò mà nói, chính là cách nói "một ngày làm thầy, cả đời làm cha". Từ Trung Châu lập triều tới nay, cực kỳ lễ kính sư trưởng, hôm nay Tề Vân không lấy thân phận hoàng tử chấp lễ học trò, quỳ xuống dâng trà chỉ là lễ tiết cơ bản.
* Quân (vua), thân (cha mẹ), sư (thầy) là đối tượng lễ bái của Nho giáo Trung Quốc.

Thước vì cảnh cáo. Quân Mặc Ninh không phải tây tịch* Tề gia mời về nhà, cũng không phải hoàng tử sư hoàng thất bổ nhiệm, mà là Tề Mộ Lâm dẫn con trai tới sư môn bái thầy học nghệ. Dâng thước, ngụ ý nguyện chịu sư môn răn dạy, nghiêm ngặt tuân thủ quy củ, tôn trọng lời thầy; ở bên hầu thầy, nếu có đi sai bước nhầm, có thanh thước này, chính là mọi chuyện nghe theo lời thầy.

* Tây tịch là cách gọi người thầy gia chủ mời v nhà ngày xưa.

Tề Vân dâng trà trước, Quân Mặc Ninh nhận lấy uống; Tề Vân lại dâng thước, sau khi Quân Mặc Ninh nhận lấy, gõ nhẹ ba cái trên lòng bàn tay vẫn giơ qua đỉnh đầu của Tề Vân; Tề Vân hạ hai tay xuống, quỳ thẳng, dập đầu.
Kết thúc buổi lễ.

Tề Mộ Lâm vui mừng nhìn Tề Vân, đây là đứa nhỏ hắn chăm sóc thương yêu nuôi lớn, cũng là người thừa kế đã định rất nhiều năm qua; nó thông minh dũng cảm, cởi mở phóng khoáng, lại cực kỳ hiếu học hiếm thấy, kính trọng người có năng lực! Tề Mộ Lâm đã từng tin tưởng, Tề Vân sẽ là một người tinh thần sức lực dồi dào, xem trị vì quốc gia như một chuyện vui để làm!

Ai ngờ, vẫn còn có Tề Hàm.

Dung Chỉ Lan mẫu thân Tề Vân đối với sự sắp xếp của hoàng đế dĩ nhiên không có dị nghị, lúc này trong lòng nàng dời sông lấp biển vì nàng lại có thể thấy được Sở Hán Sinh! Ân nhân năm đó cứu nàng khỏi khó khăn, lại tự tay an bài cho nàng một cuộc sống gian nan nhưng lại huy hoàng... lúc này, hắn thế mà cung cung kính kính đứng phía sau người Quân tam!
Sau khi Tề Vân kết thúc buổi lễ, liền đến Tề Hàm. Bởi vì thân phận hắn ở lại bên người Quân Mặc Ninh chỉ là thư đồng, cho nên cũng không trà không thước, mà là một cây roi mây thô đen, ý nghĩa nguyện chịu chủ nhân quản giáo.

Tề Hàm quỳ xuống, hai tay nâng lên roi mây, như mỗi lần hắn bị phạt trong năm năm ở biệt viện, dâng quá đầu, thành kính mà trang nghiêm. Với hắn mà nói, thân phận gì thật sự không quan trọng, chỉ cần có thể trở lại bên người tiên sinh, liền đủ.

Quân Mặc Ninh trầm mặc, không nhận, mặc hắn quỳ đó, dâng...

"Cộp" một tiếng, cơn tức giận hoàng hậu tích góp từng tí một từ sau khi nghe được tin tức rốt cuộc bộc phát ra vào thời khắc này, nàng vỗ bàn một cái đứng lên nói, "Quân Mặc Ninh, ngươi thật to gan, ngươi có biết quỳ trước mặt ngươi chính là đích hoàng trưởng tử bản triều!"
Quân Mặc Ninh cũng đứng dậy, bình tĩnh nhìn phu nhân tôn quý nhất Trung Châu đối diện. Quân Vũ và Quân Hàn nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương. Đệ đệ của bọn họ là tính tình gì, hoàng hậu nương nương có thể mang đến cho Hàm nhi kết quả càng khó khăn hơn dự liệu hay không ?

Thấy Quân Mặc Ninh không nói lời nào, hoàng hậu tiếp tục nói, "Hàm nhi lưu lạc dân gian mấy năm, nhưng cũng bái được thầy giỏi; bây giờ nó ngưỡng mộ ngươi, ngươi đã nhận Vân nhi, vì sao phải làm khó dễ Hàm nhi của ta? Nếu ngươi không thích nó, hôm nay bổn cung liền dẫn nó về, tìm thầy khác, sẽ không để ngươi làm nhục! Thế nhưng Quân Mặc Ninh ngươi có tài đức gì..."

"Hoàng hậu nương nương nói rất chính xác..."

"Chuyện của Tề Hàm không cần người nhiều lời!"

Một đứng một quỳ, hai thanh âm đồng thời vang lên.