Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 87: Thư đồng




Quân Tử Uyên biết mối quan hệ của con út và Tề Hàm, cũng rất đỗi ngạc nhiên với sự quyết tuyệt của Quân Mặc Ninh lúc này, y làm tất cả đều là vì Tề Hàm, sao một khắc cuối cùng này, lại buông bỏ hắn!

Tề Hàm mở to hai mắt, trời long đất lở giờ khắc này so với sống chết hắn từng trải qua còn khiến người hoảng sợ! Hắn rõ ràng ý thức được nếu như hắn lại do dự nữa, kiếp này hắn liền triệt để mất đi tiên sinh!

Hắn rốt cuộc cất bước, ở trước người Quân Mặc Ninh "phịch" một tiếng quỳ xuống, cầu khẩn nói, "Tiên... tam công tử, Tề Hàm cũng muốn bái ngài làm thầy..."

"Hoàng thượng," Quân Mặc Ninh hoàn toàn không để ý tới Tề Hàm, mà nói với Tề Mộ Lâm, "Quân tam đồng ý nhận Tề Vân làm học trò, có vài chuyện còn phải thỉnh hoàng thượng cho phép."

Tề Vân nhìn khuôn mặt ca ca đang quỳ song song rút đi màu máu, hắn đột nhiên cảm thấy có phải bản thân mình làm sai hay không; trước đây động viên ca ca bái thầy là hắn, xem ý ca ca chính là vô cùng mong muốn vô cùng trông chờ, nhưng mà bây giờ...


Hắn ngẩng đầu nhìn cha mình... vua của một nước Trung Châu trò chuyện với Quân tam thiếu không tự ti cũng không kiêu ngạo, phát hiện sau khi mình quỳ xuống, đã không dám lại có bất kỳ hành vi tùy hứng nào.

Tề Mộ Lâm nhìn hai đứa con trai song song quỳ, nói, "Mặc Ninh ngươi nói."

Quân Mặc Ninh nói rằng, "Thứ nhất, Quân tam thân là dân thường, chỉ nhận học trò, không nhận hoàng tử."

Tề Mộ Lâm gật đầu nói, "Lý nên như vậy, ta hôm nay cũng lấy thân phận phụ thân vì con mời thầy."

"Thứ hai, theo ta học, phải hầu hạ ta trái phải, cho nên Tề Vân có cần hồi cung nói rõ một tiếng với quý phi nương nương không? Đương nhiên, nếu hoàng thượng có chuyện quan trọng triệu đến, hắn cũng có thể phụng lệnh."

"Không cần, hôm nay Vân nhi liền ở lại chỗ này, nghe ngươi sắp xếp."

"Thứ ba, hoàng thượng, tính tình Quân tam không tốt lắm..."


"Điểm này Mặc Ninh có thể yên tâm," Tề Mộ Lâm khoát tay nói, "Từ xưa vi sư vi tôn, trừng phạt răn dạy, chuyện đương nhiên."

Quân Mặc Ninh thản nhiên nói, "Vậy thì tốt rồi, từ hôm nay trở đi Tề Vân liền ở tại Vô Âm Các theo ta học nghệ; thời gian chưa rõ, nếu Quân tam cảm thấy hắn có thể xuất sư, hiển nhiên đưa hắn rời đi. Hoàng thượng nếu muốn gặp hắn, có thể triệu kiến bất cứ lúc nào, đến lúc đó cũng có thể kiểm tra bài vở của hắn. Còn như đại hoàng tử, thỉnh hoàng thượng dẫn hắn hồi cung điều dưỡng, sau năm ngày, Quân tam sẽ vào cung châm kim chữa bệnh, cũng xin hoàng thượng yên tâm."

Ngoại trừ Quân Mặc Ninh, tất cả mọi người tại chỗ đều muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Quân Tử Uyên thân là phụ thân lại biết rõ nội tình nói rằng, "Ninh nhi, nếu đã thu nhận học trò, hiển nhiên đều dạy không loại; huống hồ ngươi còn phải chữa bệnh cho đại hoàng tử, ở lại tướng phủ chẳng phải lưỡng toàn?"


Tề Hàm cảm kích nhìn thừa tướng, viền mắt dần dần đỏ. Hắn không dám biểu lộ quá mức, để khỏi khiến hoàng đế nhìn thấu quan hệ giữa bọn họ; nếu không phải vì vậy, hắn đã sớm thỉnh phạt tự phạt, sao có thể chọc tiên sinh giận đến bây giờ ngay cả liếc hắn một cái cũng không muốn!

Tề Mộ Lâm nhìn vẻ mặt con trai đau khổ, cũng gật đầu đồng ý.

Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Không, cha, dạy dỗ học trò tuyệt đối không phải chuyện đơn giản; có vài người hao tốn thời gian bốn năm năm, nhưng cũng chỉ dạy ra đứa tự mình quyết định mà thôi..."

"Gia!" Sở Hán Sinh thật sự không đành lòng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tề Hàm, lên tiếng xin xỏ, "Đại hoàng tử cũng là một mảnh thành tâm, hơn nữa hắn bị thương nặng, gia đã đáp ứng chữa thương cho hắn, giữ ở bên người mới là tốt nhất!"
"Đúng vậy, Mặc Ninh," Tề Mộ Lâm không quen biết Sở Hán Sinh, nhưng cũng cảm thấy hắn nói có lý, "Hàm nhi cũng hâm mộ ngươi, nghe nói hôm nay đến đây bái thầy, trong lòng nó cũng cực kỳ vui mừng. Số mạng Hàm nhi nhiều trắc trở, là ta làm cha thiếu nợ nó quá nhiều, đêm qua ta nhắc tới việc này với mẫu thân nó, mẫu thân nó cũng ngỏ ý, nếu Hàm nhi vui vẻ, chúng ta nhất định tùy ý nó."

Không thể không nói, thời điểm Tề Mộ Lâm đối xử với con trai hắn yêu thương, không hề giống một đế vương, mà càng giống một phụ thân bình thường. Có oán chỉ oán tạo hóa trêu ngươi, năm đó Lăng Tuyết tạo nghiệp chướng, vô cớ tước đoạt tình thương của cha tình thương của mẹ của Tề Hàm nhiều năm như vậy.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Mặc Ninh mềm mại xuống, sao y không nhớ rõ, năm đó Tề Hàm nho nhỏ có thể đả động y, cũng là vì hắn khóc nói, hắn muốn một phụ thân quan tâm hắn giống như quan tâm đệ đệ, và một mẫu thân không đánh hắn có thể cười với hắn! Bây giờ cha mẹ hắn đều có đủ, thế nhưng trái tim hắn hoàn toàn buộc trên người mình!
Thật đúng ý trời trêu người!

"Ninh nhi, nhận đại hoàng tử đi!" Quân Tử Uyên lần nữa khuyên nhủ.

Giọng Quân Mặc Ninh bình tĩnh không gợn sóng, y nhìn đôi mắt Tề Hàm tràn ngập cầu xin và bi thương, nói, "Quân tam đã nói, chỉ thu một học trò." Y thấy rõ ràng đứa nhỏ từng được đặt ở đầu quả tim đang tắt từng chút từng chút hy vọng và tia sáng trong mắt, lần nữa mở miệng nói, "Đại hoàng tử nếu muốn ở lại, cũng chỉ có thể đổi một thân phận."

Tề Mộ Lâm hỏi: "Thân phận gì?"

"Thư đồng."

"Gia!"

"Ninh nhi!"

"Tề Hàm nguyện ý!"

-----------------------------

Tề Mộ Lâm mang theo tức giận và đầy bụng nghi hoặc rời đi, hắn lấy tôn nghiêm đế vương hạ mình vì con thỉnh thầy, ai ngờ Quân tam nhận một học trò, một đứa khác lại đối đãi như thư đồng! Hắn chủ ý dẫn Tề Hàm đi, Quân tam đã đồng ý điều trị bệnh cho nó, hôm nay mục đích đã đạt được.
Ai ngờ Tề Hàm hai tháng qua mỗi một việc đều rất dễ nói chuyện lại cố chấp như vậy, đáng thương cầu khẩn hắn không tiếc lấy thân phận thư đồng mà ở lại.

Tề Mộ Lâm thưởng thức, quý trọng tài năng Quân tam, hắn sinh thời quyết định triển khai cải cách Thừa Tộ cũng dựa vào nhận thức chính xác của Quân Mặc Ninh, cho nên, hoàng đế Trung Châu triều phất tay áo rời đi!

Quân Tử Uyên nhìn những người còn thừa lại, bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi tiễn hoàng đế rời khỏi cũng không trở lại.

Tần Phong trước sau đứng trong góc phòng làm chậu cảnh, đến lúc này vẫn cảm thấy thân ở trong mộng! Hắn... và thiếu gia, trở về, tới, rồi? Hoàng đế tức giận bỏ đi, để lại hai vị hoàng tử duy nhất có triển vọng kế thừa hoàng vị trong triều! Chủ tử hắn quả nhiên vô, địch!
Bầu không khí có chút ngưng trệ.

Ánh mắt Quân Mặc Ninh từ sau khi Tề Mộ Lâm rời khỏi liền không hề rời đi Tề Hàm cúi đầu quỳ đến đoan chính, tâm trạng phức tạp. Đã trở về, mặc kệ phí bao nhiêu tâm tư đánh đổi bao nhiêu thứ cuối cùng lấy danh nghĩa gì, rốt cuộc đã trở về!

Nếu đã trở về, phải chỉnh đốn thật tốt!

"Tề Vân đứng lên đi," Quân Mặc Ninh đối với học trò mới còn chưa có cảm giác gì, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Tần Phong, A Hỏa đúng không, theo ta đi chuẩn bị đồ bái thầy, hoàng đế đưa hoàng tử tới bái thầy, vậy mà ngay cả thúc tu* cũng không có! Vân nhi, cha ngươi không sợ Quân tam ta mượn lý do này chỉnh ngươi sao?"

* Lúc học sinh cđại và giáo viên mới gặp mặt, phải tặng lễ vật trước, biểu thị sự tôn kính, tên gọi "Thúc tu"
Tề Vân khẽ cắn môi không đứng dậy, mà lần nữa cầu khẩn nói, "Tiên sinh, Vân nhi cầu ngài, đừng để ca ca làm... thư đồng có được hay không?"

Ánh mắt Quân Mặc Ninh càng nhạt, lời nói bay bay, "Thứ nhất, không nên chất vấn quyết định ta đã ra; thứ hai, kêu ngươi đứng dậy liền đứng dậy, không muốn dậy đừng hối hận chính mình có chân! Ngươi có dậy hay không?"

Tề Vân lập tức chống người lên, không dám chần chừ chút nào! Nghe nói Quân tam thiếu vui giận thất thường, bây giờ hắn đã bái thầy, quả thật mọi chuyện đều phải cảnh tỉnh!

Giải quyết xong học trò mới, Quân Mặc Ninh xụ mặt phân phó Sở Hán Sinh, "Dẫn hắn xuống, đánh ba mươi roi mây, lập quy củ."

"Hắn" là ai, không hỏi cũng biết!

"Gia! Hàm... Tề Hàm bị thương nặng chưa lành..."

"Ta là đại phu ta biết hắn có thể chịu hay không!" Quân Mặc Ninh chỉ vào Tề Hàm đang quỳ cất cao giọng, "Đánh thật sự ba mươi lần cho ta, đánh xong ta muốn nghiệm thương! Làm thư đồng nên có quy củ làm thư đồng, đánh xong đến thư phòng quỳ hai canh giờ suy nghĩ thật kỹ sau này nên làm một thư đồng tốt như thế nào!"
Sở Hán Sinh há há miệng, cuối cùng không nói gì nữa, nâng Tề Hàm dập đầu đứng dậy đi vào phòng trong.

Tần Phong và A Hỏa nơm nớp lo sợ đứng, Tề Vân nhìn bóng lưng tiên sinh đột nhiên giận dữ, nhìn người cao to rời đi và ca ca lập tức phải chịu roi mây, không dám xin tha nhưng quả thật trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Trong phòng trong, Tề Hàm quỳ khóc, nước mắt rơi như mưa.

Sở Hán Sinh cầm roi mây trong tay, nhưng sao hắn có thể đánh xuống! Hắn chỉ vào Tề Hàm nộ kỳ bất tranh*, "Khóc! Bây giờ ngươi biết khóc? Vừa nãy, liền vừa nãy! Vì sao không nói lời nào? Vì sao không nói lời nào?!"

* Nộ k bất tranh ý chỉ một người nhìn thấy người khác không có chí tiến thủ mà phẫn nộ.

Tề Hàm khóc nói, "Sư phụ, Hàm nhi sợ..."

"Ngươi sợ cái gì?" Sở Hán Sinh tức đến thất khiếu bốc khói, "Sợ tiên sinh ngươi không cần ngươi! Sợ có ích sao! Ngươi có biết tiên sinh ngươi vì ngày hôm nay làm bao nhiêu chuyện! Nhưng ngươi thì sao?"
Tề Hàm vẫn chỉ khóc, dường như muốn vắt khô nước mắt hơn hai tháng qua!

Nước mắt của hắn khiến Sở gia cao to đứt từng khúc ruột, đây là đứa nhỏ hắn thương năm năm cưng chiều năm năm, hôm nay đến nông nỗi như vậy, tim của hắn đau như kim đâm!

Sở gia nhẹ nhàng kéo Tề Hàm ôm vào trong ngực, vỗ vỗ sống lưng gầy gò của hắn, ôn nhu an ủi, "Đã trở về là tốt rồi, Hàm nhi, đã trở về là tốt rồi, mọi chuyện đều đã qua, có sư phụ ở đây, cái gì Hàm nhi cũng không cần sợ!"

Đứa nhỏ trong ngực ôm thắt lưng sư phụ chặt thật chặt, như núi cao khiến người yên lòng.

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi quên tiên sinh ngươi đã cho ngươi hứa hẹn sao, chúng ta sẽ không không cần ngươi!" Giọng Sở Hán Sinh trầm thấp an ủi thiếu niên tâm tư hỗn loạn, "Lần này là ngươi không cần sư phụ và tiên sinh rồi! Sư phụ còn tức giận, huống chi tiên sinh ngươi! Nhưng mà Hàm nhi, bao nhiêu năm nay tiên sinh ngươi chưa bao giờ rơi lệ, ngươi có biết hàng đêm y châm kim cho ngươi trở về, mỗi một lần nước mắt đều thấm ướt áo gối!"