Quân Mặc Ninh đau đến chân nhấc lên một chút lại lập tức thõng xuống, hai tay y siết chặt chân ghế, vì đề phòng thốt ra tiếng vi phạm quy củ, há miệng cắn lấy cạnh ghế!
Ở trên ghế dài chịu gia pháp, Quân Mặc Ninh quá có kinh nghiệm, lúc ở biệt viện, đông chí hàng năm y trở về đều là cảnh tượng như vậy! Nhưng có kinh nghiệm không có nghĩa là không đau, thân thể y cũng là máu thịt, da tróc thịt bong cũng sẽ đau thấu tim gan!
Lại đánh xong hai mươi, mông và phần giao giữa mông với đùi y đã mơ hồ lấm tấm máu!
Trong từ đường chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề mà rối loạn của người chịu phạt.
"Đau không?" Tay Quân Tử Uyên cầm roi mây, đi tới bên người Quân Mặc Ninh, hỏi.
Quân Mặc Ninh mở đôi mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhả cạnh ghế ra, đáp, "... Đau..."
Quân Tử Uyên lần thứ ba giơ tay!
"Đúng vậy, cha!" Quân Hàn quỳ tại chỗ nói rằng, "Hàm nhi thật sự là một đứa nhỏ tốt, hắn đáng để tam nhi làm như thế! Nếu không nghĩ ra biện pháp này, bệnh tam nhi không dễ dàng khỏi như vậy!"
"Vi phụ có hỏi nó chuyện này sai không?" Quân Tử Uyên lạnh lùng nhìn hai đứa con trai xin tha thứ, hỏi, "Tình nghĩa đại hoàng tử đối với Quân thị trong lòng vi phụ cũng cảm động! Ta đang hỏi nó có đau hay không!"
Quân Vũ, Quân Hàn nhất thời ngây ngẩn.
Quân Tử Uyên quay đầu nói với Quân Mặc Ninh nằm thở dốc rằng, "Ngươi biết lúc đại hoàng tử vì ngươi không tiếc tính mạng, ngươi bệnh không dậy nổi! Vậy ngươi có biết, lúc vi phụ biết ngươi lại lấy bản thân mạo hiểm đạt được mục đích, so với ngươi bây giờ còn đau hơn!"
Quân Tử Uyên giơ tay lên quất mạnh ba cái ngay trên lưng Quân Vũ, đánh thẳng tay đến nỗi con trưởng ngã nhào xuống đất, "Tự kiểm điểm còn dám làm càn mở miệng lung tung, quy củ toàn bộ trả lại cho vi phụ rồi! Bò lên quỳ thẳng đi! Đủ ba canh giờ lại đứng lên!"
"Dạ... Con biết sai..." Quân Vũ run rẩy bò dậy quỳ gối trở lại, đoan đoan chính chính quỳ thẳng. Phụ thân nói rất đúng, bọn họ quả thật nên phạt, bởi vì bọn họ dung túng đệ đệ của mình, lại một lần nữa lấy tính mạng và tương lai của mình đánh cược.
Nếu như hoàng đế truy cứu Ninh nhi tội khi quân thì sao? Bọn họ tự nhận là là đang giúp y, kỳ thật lại đẩy y đi lên vách đá! Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng Quân Vũ sinh sôi chui vào ba lằn roi!
"Ninh nhi... biết sai, phiền cha... dạy bảo..."
"Gia pháp sáu mươi, quy củ!" Quân Tử Uyên phán số lượng trừng phạt.
Quân Hàn kinh hãi đang muốn nói gì, bị Quân Vũ kéo lại, im lặng lắc đầu với hắn.
"Thưa phụ thân, không lên tiếng không tránh né không tự tổn thương, Ninh nhi nhất định giữ quy củ, xin cha... trách phạt..." Quân Mặc Ninh gục đầu xuống, nhét ống tay áo vào trong miệng, chờ đợi đau đớn trút xuống.
Quân Tử Uyên nhìn cái mông con út chỉ chốc lát sau khi dừng lại nghỉ đã xanh tím sưng tấy, y có nguyên tắc của thừa tướng một nước, uy nghiêm của người đứng đầu một nhà, nhưng càng có yêu thương của người thân là phụ thân đối với con trai. Hiện tại tay y cầm công cụ trách phạt, chẳng qua chỉ muốn dùng phần đau đớn này nhắc cho con trai thông minh của y biết, lúc nó bị thương tổn, đau đớn trong lòng cha mẹ so với đau đớn da thịt thời khắc này càng sâu sắc càng dữ dội!
"Vút... Chát!" Bắt đầu từ da thịt sau thắt lưng đã chịu qua trách đánh, Quân Tử Uyên hạ quyết tâm xuống tay, hướng về phía cái mông sưng tấy đắp thêm một tầng vết máu, theo số lượng chồng lên, thân thể dưới roi mây run nhè nhẹ, nhưng trước sau như y nói, giữ vững quy củ, không nói, không tránh, không tự tổn thương...
Trách phạt như vậy, người chịu phạt đau đớn, người đứng ngoài nhìn đau đớn, người ra tay càng đau hơn!
"Cha! Người tha Ninh nhi đi!" Quân Hàn cuối cùng vẫn không có cách nào mặc kệ được, hắn gần như quỳ bò tiến lên nắm lấy tay cha hắn đang cầm roi mây, kêu khóc nói, "Cha, đừng đánh! Bảy mươi rồi, cha! Còn lại ba mươi con thay nó chịu, đánh lên người ca ca, Ninh nhi sẽ đau hơn, nó sẽ sửa, cha!"
Một bên Quân Vũ cắn môi véo lòng bàn tay, y biết sai không xin tha nữa, nhưng không có nghĩa nghe đệ đệ chịu roi mây sẽ không đau lòng!
Quân Mặc Ninh lấy tất cả nghị lực tỉnh táo chịu đựng trách phạt, tất cả đau đớn đều chân thật mà khắc cốt ghi tâm, suy cho cùng thân thể vẫn là máu thịt. Nghe được Quân Hàn xin tha cho y, Quân Mặc Ninh buông ống tay áo trong miệng ra, giọng nói khàn khàn, "Ca... Ninh nhi... còn chịu được..."
Tính cách Quân Hàn so với Quân Vũ tùy ý hơn, lại khiêm tốn hòa nhã hơn Quân Mặc Ninh, từ sau mười tuổi được đưa đến Giang Nam học võ, không thường về nhà. Dù vậy những ngày tháng ở nhà, cũng theo tuồng cũ cõng tội chịu đòn cho đệ đệ quen thuộc trong tướng phủ!
Quân Tử Uyên rút tay về từ trong tay con thứ, tiếp tục trách phạt thừa lại. Chỉ là con số bảy mươi đã quá lớn, mông Quân Mặc Ninh đã có chỗ rách da rướm máu thảm thiết; trên đùi vết roi sưng tấy cũng chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng, cảnh tượng như vậy gần như đã không còn chỗ xuống tay! Y đành phải vụt roi mây vào bắp chân, sức lực đã sớm thả nhẹ nhiều vô kể, nhưng đối với Quân Mặc Ninh bị đau đớn bao vây mà nói, kỳ thật cũng không cảm giác được khác biệt bao nhiêu...
Cho nên, lúc Hoàng công công lần thứ hai trong cùng một ngày đi tới tướng phủ, hắn nhìn thấy tam công tử được khiêng ra từ từ đường, người dưới đang đắp áo ngoài thường phục của thừa tướng, khuôn mặt trắng như tờ giấy bất tỉnh nhân sự!
Hắn âm thầm hít một hơi, lại một lần nữa cảm thán thừa tướng gia giáo nghiêm minh!
Hoàng công công tới để đưa bảng vàng, sau khi cách đi công danh Quân tam thiếu, theo thứ tự thì nhị công tử Quân phủ Quân Hàn chính là võ trạng nguyên... chỉ tiếc, bản thân hắn còn bị phạt quỳ ở từ đường!
Hoàng công công dùng ánh mắt cực kỳ sùng kính nhìn thừa tướng nho nhã... gia giáo như vậy dạy ra hai vị công tử văn võ trạng nguyên... đương nhiên, Quân tam thiếu người kia...
Không nhắc cũng được!
----------------------------
Khi cái tên Quân tam thiếu lại một lần nữa lưu truyền ở kinh thành, Tề Vân bên trong Ngọc Thần cung cũng đã kính phục sát đất! Hắn lượn lờ trong phòng một khắc cũng không ngừng, trong miệng lẩm bẩm nói, "Không được, ca, ta quyết định, ta nhất định phải bái Quân tam thiếu làm thầy! Ca, ngài nói ta tự mình đi cầu y hay để phụ hoàng đi... ờm, cầu y? Phụ hoàng đi, có thể khiến y cảm thấy ta ỷ thế hiếp người hay không? Nhưng mà tự ta đi lại sợ y không đồng ý! Ca, ngươi nói ta làm sao bây giờ? Ca, ca? Ca!"
"Hở?" Tề Hàm dựa ở đầu giường, vẻ mặt mờ mịt quay đầu, rất nghiêm túc hỏi, "Chuyện gì?"
Tề Vân tỏ vẻ "ca ca ta phục người rồi!" Hắn ngồi xuống mép giường, mừng rỡ nhìn sắc mặt Tề Hàm hồng hào, đôi mắt ôn hòa có thần nói, "Ca, ngươi thật giống như đã hoàn toàn không sao! Y thuật của Quân tam thiếu có phải rất thần kỳ hay không?"
Tề Hàm đau xót trong lòng, nhưng nét mặt vẫn ngậm cười hỏi, "Vân nhi, ngươi nói với ta nói tình cảnh hôm qua đi, ta là nói sau khi ta ngất đi..."
Tề Vân gật đầu nói, "Lúc đó rất nguy hiểm, toàn thân ca ca đều co quắp, thở cũng không thở được! Quân thừa tướng nói để Quân tam thiếu xem, lúc ta xoay đầu thấy y nhìn ngươi, oa, cái ánh mắt đó... Ca ca, ta cảm thấy y không phải muốn xem bệnh, là muốn mạng á!" Từ sau khi có ca ca ruột, tuổi tác Tề Vân dường như lùi lại cực nhanh, nếu nói trước đây là sáng sủa lạc quan, bây giờ có thể dùng ngây thơ để hình dung.
Tiên sinh nhất định muốn một cái tát tát chết hắn! Tề Hàm cười khổ nghĩ.
Tề Vân tiếp tục nói, "Có điều sau đó y vẫn xem cho ca ca, chín cây ngân châm, y dùng ngón trỏ búng nhẹ nhàng một vòng phía trên, sau đó sẽ cắm vào một chút, tiếp tục búng ra một vòng..."
"Cửu tiệt run châm!" Giọng Tề Hàm đã run rẩy.
"Đúng vậy!" Tề Vân bội phục nói, "Ca ca quả nhiên thông thái, sau đó Quân tam thiếu cũng nói cái này gọi là "cửu tiệt chiến châm", trọn ba canh giờ đó..."
"Quân... tam thiếu búng tổng cộng mấy vòng?"
Tề Vân khẳng định nói, "Chín vòng! Ca, cái "cửu tiệt chiến châm" này có phải rất lợi hại hay không? Ta thấy Quân tam thiếu châm hết châm cho ngươi sắc mặt rất kém, giống như bệnh nặng một trận..."
"Bệnh nặng một trận..." Tề Hàm ngây người tự lẩm bẩm, "Ở đâu ra bệnh, đây là "lấy mạng đổi mạng"..."
Hắn nợ tiên sinh, càng nợ càng nhiều... Hắn phải lấy cái gì đến trả?
"Ca, ngươi nói chuyện ta bái Quân tam thiếu làm thầy tính sao bây giờ?" Tề Vân lại bắt đầu niệm linh tinh, "Oa, võ công của y thật tốt, lại có học thức, còn biết y thuật! Cầu hôn còn oanh oanh liệt liệt như vậy... Ta muốn toàn bộ đều học đến tay..."
Tề Hàm vốn đang đắm chìm trong tâm tình bi thương, cũng bị Tề Vân lải nhải không dứt làm phai nhạt đi, hắn nhớ tới tình cảnh mình học nghệ lúc ở biệt viện trước đây, thuận miệng hỏi, "Vân nhi, thấy ngươi thường ngày chạy đông chạy tây, phụ hoàng không giúp ngươi sắp xếp tiên sinh sao?"
Nói đến cái này, Tề Vân liền một bụng bực tức, "Ca, ngươi không biết, lão tiên sinh Vân Hàn Bác kia, từ tiền triều đã bắt đầu giảng dạy bài vở cho hoàng tử! Trung Châu lập triều cũng sắp bốn mươi năm rồi, y cũng già đến răng đều rớt..."
"Quỳ xuống." Tề Hàm đột nhiên cắt ngang, nhàn nhạt phân phó nói.
Tề Vân sửng sốt, chớp chớp mắt mới nhớ ra ca ca trước mắt đã từng là Quân ca ca lúc nóng lúc lạnh kia, hắn chậm rãi đứng lên, quỳ xuống trước giường.
"Tùy tiện bôi nhọ tiên sinh... Vân nhi, trong quy củ hầu thầy, không có điều này."
Tề Vân thu liễm một thân khí độ, cúi đầu nói, "Ca ca dạy phải, Vân nhi biết sai rồi..."
"Cho nên ngươi liền không làm bài trốn học xuất cung?" Thanh âm Tề Hàm cũng không cao, nhưng ý tứ nghiêm khắc rõ rành rành.
Tề Vân mím môi không nói lời nào, một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nói rằng, "Ca, ta nghĩ tới rồi! Chúng ta cùng nhau bái Quân tam thiếu làm thầy, một bên học nghệ, một bên thỉnh tam thiếu giúp ca ca xem bệnh! Đến lúc đó có ca ca giám sát Vân nhi học tập, Vân nhi nhất định không dám lười biếng không tập trung! Ca, ngươi xem như vậy có được hay không?"
Trên mặt Tề Hàm trong nháy mắt không còn màu máu!