Nếu như nói lúc Quân Mặc Ninh xuất hiện đường hoàng không cố kỵ ở tửu lâu Duyệt Lai như vậy, Quân Tử Uyên còn có thể xem y như thiếu niên ngông cuồng, cùng huynh đệ bao năm không gặp mà kích động; thế thì, khi y đưa ra văn điệp thân phận "Vương Đại Thiên" và "Hoàng Bá Thiên", sau đó nhận văn võ trạng nguyên bảng, Quân Tử Uyên lại thu liễm biểu cảm. Ánh mắt y nghiêm khắc nhìn về phía Quân Vũ, chưa phát một lời, lại tựa như mũi tên nhọn, nhắm thẳng vào hồng tâm.
Quân Vũ giật mình trong lòng, lặng lẽ đứng dậy quỳ xuống khoảnh đất trống trong gian phòng trang nhã. Quân Hàn theo sát phía sau, quỳ bên cạnh huynh trưởng, thân hơi lui về phía sau một ít.
Quân Vũ là chủ khảo văn khoa, y không thể không biết kết quả của đệ đệ mình; Quân Hàn tham gia thi võ, huynh đệ giao đấu là không thể tránh được.
Tề Hàm và Tề Vân đứng bên cửa sổ, luận vị trí mà nói thì đứng quay lưng về phía huynh đệ Quân thị, nhưng cho dù như thế, Tề Hàm vẫn ưỡn thẳng thân, đứng cung kính một chút.
Mà giờ khắc này, bên ngoài mưa hoa đầy trời, tiếng quần chúng ồn ào đến đinh tai nhức óc, từ "Có ưng không" biến thành muôn miệng một lời "Ưng! Ưng! Ưng!..."
Bầu không khí bị đẩy lên cao trào!
Rốt cuộc, bên cửa sổ một gian nhã gian lầu hai, xuất hiện một khuôn mặt gột rửa phong trần vừa giận vừa vui! Nàng ngửa đầu nhìn cánh hoa bay múa, lại cúi đầu nhìn nụ cười tự đắc của nam tử dưới lầu đang ngẩng đầu nhìn chính mình! Bọn họ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, lúc y còn chưa mở miệng nói chuyện, nàng chính là miệng của y; mà y cũng tiến vào lòng nàng từ rất sớm...
Hoắc Nhẫn Đông từ nhỏ tính cách hoạt bát, Hoắc Trúc Hiên luôn cảm thấy có phải lầm giới tính nam nữ hay không, Hoắc Bán Hạ thì lại giống hệt cô nương! Có điều có một điểm giống nhau đó là, đôi thai long phượng này đều vô cùng dính Quân Mặc Ninh.
Thời điểm cùng nhau gây họa, Quân tam phụ trách chỉ huy, Hoắc Nhẫn Đông là người phát ngôn, A Cửu phụ trách ra tay, Bán Hạ nho nhỏ núp ở phía sau, phất cờ hò reo...
Tất cả mọi người đều cho rằng, cô nương bướng bỉnh tên gọi Nhẫn Đông kia rời khỏi kinh thành là bởi vì tam ca ca nàng bị nhốt, từ trước đến giờ chưa bao giờ khóc ấy vậy mà nàng khóc cầu Tề Mộ Lâm, cầu Quân Tử Uyên, cầu Hoắc Thảo Mộc, Hoắc Trúc Hiên, nữ tử khóc đến tổn thương đôi mắt quỳ rách đầu gối, nhưng không có được bất cứ đáp lại nào! Vì vậy, vào mùa đông nước đóng thành băng kia, nàng để lại một phong thư, đi xa thiên nhai...
Năm đó, nàng mười bốn tuổi...
Nhưng không ai biết, sau khi rời khỏi kinh thành Hoắc Nhẫn Đông bí mật lên một chiếc thuyền, trên thuyền là mấy trăm thôn dân thôn Thừa Ân... cũng chính là di dân tiền triều Quân Mặc Ninh cứu ra! Bọn họ bị ôn dịch tàn sát bừa bãi, sống chết trong chớp mắt, là cô nương mười bốn tuổi này dùng y thuật đổi lấy từ thiên phú kinh người và học tập khắc khổ, không ngủ không nghỉ cứu trị giành được mạng sống quý báu! Trên đường xuôi nam, Hoắc Nhẫn Đông và Quân Mặc Ninh chỉ dựa vào con Hải Đông Thanh tên gọi "Tiểu Đông" truyền tin tức qua lại, một bên là mạch tượng, nhiệt độ cơ thể, bệnh trạng, một bên là thảo dược, huyệt vị và phương thuốc!
Trọn thời gian một năm, Hoắc Nhẫn Đông làm bạn cùng những di dân tiền triều tìm được đường sống trong chỗ chết, giúp bọn họ trị liệu bệnh tật, sau khi đến đảo Tứ Phương lại sắp xếp công việc, thiếu nữ nho nhỏ lạc quan, năng động, dùng trái tim của người thầy thuốc và sự chu đáo tỉ mỉ của nữ tử chiếm được sự tôn trọng và yêu quý của mọi người. Ngay tại lúc đó, chính nàng cũng từ người di dân và người phụ thuộc Yến Thiên Lâu, tập luyện được vô số kinh nghiệm hành tẩu giang hồ từ giữa cảnh sống chết.
Một năm sau đó, nàng rời khỏi đảo Tứ Phương.
Đưa mắt giang hồ, dậy sóng Tứ Phương, tam ca ca của nàng bị chấp niệm và hiếu nghĩa giam giữ trong một biệt viện nho nhỏ ở chân núi Vân Trung; Nhẫn Đông không thể làm bạn lại nguyện ý thành toàn. Chỉ là nếu đã như thế, chân trời mịt mờ, tình cảm sâu nặng của thiếu nữ thân ở phương nào thì có gì khác biệt?
Hoắc Nhẫn Đông chưa từng trở về kinh thành, mà mang theo Mạc Miểu và Tiểu Đông bước trên đường giang hồ. Gió sương rèn giũa, băng tuyết cọ xát, các nàng vượt qua non nước đi qua thôn trấn, để lại vô số truyền kỳ "Quan Thế Âm phổ độ" nhân tâm nhân thuật, mà cái tên "Hoắc Quan Âm" cũng từ đó dần dần truyền ra. Đương nhiên, cũng sẽ không ai biết, dưới ngòi bút hai nữ tử, dần dần vẽ ra một bức họa đồ non sông gấm vóc.
Thiếu nữ tự lưu đày bản thân ở giang hồ nhân gian dần dần trưởng thành có ý vị nữ tử đặc biệt của riêng mình, xinh đẹp, kiên cường, lạc quan, từ bi, còn có lòng trung trinh quyết chí thề không thay đổi. Nàng cũng không hỏi người trong lòng y là ai, khi nào ngày nào được về quê hương, bởi vì nàng trước sau tin tưởng tâm chàng tựa như lòng ta, nhất định không phụ ý tương tư...
Hoắc Nhẫn Đông cười đứng ở cửa sổ lầu hai, trước mắt trăm hoa đẹp mắt, bên tai từng trận tiếng hô, từng tiếng "Ưng! Ưng! Ưng!" như chuông trống gõ vào lòng nàng!
"Nhẫn Đông! Ưng Quân tam nàng liền nhảy xuống!" Thanh âm ngông cuồng của nam tử phá tan tất cả ồn ào náo động!
Mà khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, nữ tử một thân áo đỏ đột nhiên bước lên bệ cửa sổ chẳng cao mấy không chút do dự nhảy xuống, giống như một đám mây đỏ nở rộ trong tầm mắt mọi người!
"Trời ạ!"
"Đông nhi!"
Tiếng hô điên cuồng biến thành tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều người che kín hai mắt!
Nhưng sau đó một khắc, một thân ảnh áo trắng phi thân lên, đỡ eo nhỏ của nàng xông thẳng lên nóc lâu! Theo tiếng nhạc, tiếng đào kép khoan khoái vang lên, hai thân ảnh đỏ trắng ôm nhau lại theo lụa đỏ chậm rãi hạ xuống...
Trăm hoa bay múa rơi càng thêm dày đặc, đẹp không sao tả xiết!
Lúc ngang qua cửa sổ lầu hai, những thiếu nữ kia đầy mặt đầy lòng hâm mộ và cảm động, cô nương nào không hy vọng có một đoạn tình yêu kinh thiên động địa như vậy? Thiếu nữ nào trong mộng không có một nam tử áo trắng tung bay như vậy?
Mà đám nam tử cùng lứa còn lại thì mang vẻ mặt phẫn hận. Tam thiếu ngươi làm vậy coi được sao? Về sau nếu như đám tiểu nữ tử này cũng muốn cầu hôn như vậy, bọn họ sống thế nào hả? Hả?
Lúc này, trong một góc nóc nhà tửu lâu Duyệt Lai, một người cao to vỗ tay một cái ngồi xuống mái ngói, ngửi ngửi tay đầy mùi hoa, than thở. Tuy rằng suốt đêm hắn và ngũ hành thị vệ hái hoa ngắt lá, ngay cả con khỉ nhỏ Mạc Hoàn mới vừa bị đánh sưng lòng bàn tay cũng đi ra giúp đỡ mới làm xong nhiều cánh hoa như vậy, nhưng có thể để gia nhà hắn cưới được Nhẫn Đông cô nương, cũng đáng!
Người cao to này, đương nhiên là Sở gia Sở Hán Sinh, đã lâu không xuất hiện của chúng ta rồi!
Lầu ba, sau khi Quân Vũ Quân Hàn bộ dạng phục tùng cúi đầu quỳ xuống, Quân Tử Uyên đứng lên nói, "Hoàng thượng, thỉnh lệnh người xuống bắt Quân Mặc Ninh, đưa hắn đến Hình bộ đi."
Tội khi quân, tội nhân nên trảm!
Chợt nghe hai chữ Hình bộ, tim Tề Hàm bỗng nhiên nhảy lên, truyền đến một trận đau đớn bén nhọn. Hắn liền vội vàng che ngực, dùng ánh mắt ý bảo Tề Vân bên kia bình tĩnh đừng nóng.
Đúng vậy, Tào Khiêm đã chết; hơn nữa, tiên sinh đang ở ngay đây, hắn sẽ không có việc gì...
Quân Vũ hé hé miệng muốn nói cái gì, lại bị một ánh mắt sắc bén quét trở về, y có lý do tin tưởng, nếu như y dám nói cái gì, cha y nhất định dám cho huynh đệ bọn họ ăn gia pháp ở chỗ này!
Nhưng Tề Mộ Lâm thế mà lại không có giác ngộ bị lừa gạt chút nào, hắn nhìn thừa tướng không có thành ý gì một chút, tình huống không rõ liền tống vào Hình bộ, một người trong đó lại là thừa tướng trẻ tuổi sắp tiếp quản công việc! Tề Mộ Lâm đương nhiên biết quân sư còn là thất thúc của mình trên danh nghĩa chẳng qua chỉ bày ra thái độ mà thôi. Hình bộ bây giờ, nào dám động con trai Quân Tử Uyên! Chỉ là thái độ Quân tướng như vậy, để hắn làm một quân vương, vẫn cảm thấy rất được tôn trọng mà thôi.
Hoàng đế khoát khoát tay ngồi trên ghế nhìn ra ngoài, dù bận vẫn ung dung nói, "Thừa tướng không nên gấp gáp, ngươi xem Trúc Hiên đi xuống rồi kìa, tam thiếu có thể cưới được Nhẫn Đông hay không, còn phải xem có thể qua được cửa cha vợ tương lai này hay không nha!"
Quân Tử Uyên dĩ nhiên biết hoàng đế sẽ không để y thật sự đưa ba huynh đệ kia đi Hình bộ, thế nhưng có một điểm y có thể chắc chắn, đó chính là lần này ba huynh đệ chơi một vố lớn, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng bị ném vào!
Chỉ giấu một mình y!
Quân Tử Uyên có chút buồn bã ngồi xuống, nửa đời trước y chém gϊếŧ trên chiến trường vung tay trên triều đình cũng không cảm thấy mệt mỏi như thế, con cái quả nhiên là món nợ của cha mẹ! Quân thừa tướng nhìn hai đứa con trai quỳ đoan đoan chính chính, lại nhìn đứa con trai đã đi tới hướng cha vợ tương lai nó, lắc đầu bất đắc dĩ.
Con trai, cuối cùng đã lớn...
Quân tam cũng không biết sự việc phát sinh bên trên, y cười hì hì ôm lão bà vừa tới tay, nhìn thấy cha vợ đen mặt đi tới chỗ mình, vẫn rất tự giác thả tay xuống, nói, "Hoắc thúc thúc, người xem... À, đây là trạng nguyên bảng, cái này là Vương Đại Thiên, cái này là Hoàng Bá Thiên, đều là Ninh nhi!"
Ta đương nhiên biết đây đều là ngươi! Hoắc Trúc Hiên chỉ vào y, run rẩy nói, "Ngươi biết chữ "chết" viết như thế nào?"
Quân Mặc Ninh cười nói, "Hoắc thúc thúc yên tâm, không có việc gì. Hoắc thúc thúc, Ninh nhi cầu hôn Nhẫn Đông, cầu người đồng ý..." Nói rồi, đường đường Quân tam thiếu uốn gối quỳ xuống, hai tay trình lên bảng vàng văn võ!
Quần chúng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn nhỏ đã hoàn toàn quên mất hôm nay tới để làm gì, tiếng hô "Ưng! Ưng! Ưng!..." đều đặn, khí thế ngất trời!
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của con gái hai mươi tuổi, nhìn nàng đi khắp thiên nhai ngày đêm mong nhớ người trong lòng, nhìn nàng vì hắn mà uốn gối, Hoắc Trúc Hiên yêu thương con gái thật sự không biết có nên nhận phần sính lễ rõ ràng rất tốt nhưng bây giờ lại như củ khoai lang nóng phỏng tay này hay không.
"Hoắc thúc thúc..." Quân Mặc Ninh ngửa đầu gọi, mắt đầy thành ý.
Hoắc Trúc Hiên khẽ cắn môi, cho tới bây giờ y tin Quân Tử Uyên, cũng tin con gái y; càng nhiều hơn, Ninh nhi là đứa nhỏ y nhìn lớn lên, y cũng tin hắn!
"Ta nhận rồi!"
"Oa! Tam tẩu! Tam tẩu! ..." Vương Nguyên dẫn đầu gào thét lên... Trong khoảng thời gian ngắn tiếng "tam tẩu" tràn ngập đại sảnh.
Lúc này, Tần Phong bị phát tới gọi người nhẹ tay nhẹ chân tới gần, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói. "Chủ tử, hoàng thượng và tướng gia "mời" ngài lên... Thiếu gia... cũng ở đây..."
-------------------------
Sư nương của bé xuất hiện rồi đây :"> sư nương siêu uy vũ :">