Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 76: Kịch bản của tam thiếu




Lúc Tần Phong tiến cung, mang theo bảy phần nói thật một phần nói dối kể một câu chuyện xưa, và một bao thuốc lớn trị nội thương ngoại thương.

Hắn sải bước đi tới cửa cung, nói với thị vệ, "Ta tên Tần Phong... Ta..."

Tên thị vệ kia giống như gặp quỷ xoay người chạy, sau đó, Tần Phong tay lành chân lặn được đưa tới trước mặt hoàng đế và hoàng hậu; hắn len lén nhìn một cái, vẻ mặt hoàng đế rất trịnh trọng, mà hoàng hậu tuy rằng tiều tụy, nhưng đôi mắt lóe sáng lấp lánh, thoạt nhìn rất mâu thuẫn.

Có một điểm hắn tin tưởng, chủ tử nói, y đã sắp xếp xong tất cả, tiếp đó hắn liền như vậy vào cung gặp hoàng đế; chủ tử nói, gặp hoàng đế ngươi không phải sợ, hắn sẽ hỏi ngươi rất nhiều chuyện, kịch bản đều viết xong cho ngươi, ngươi học thuộc, sau đó giống như kể chuyện xưa cho bọn họ nghe. Hắn... đến bây giờ còn chưa tỉnh, không có bất kỳ khẩu cung nào, không sợ bị lộ; sau khi ngươi nhìn thấy... hắn, liền một tấc không rời coi chừng hắn, tìm cơ hội khớp khẩu cung... Sau đó ngươi liền lưu bên cạnh hắn, chăm sóc hắn thật tốt... Chuyện còn dư lại, giao cho ta...


Tần Phong tin tưởng, chủ tử tính toán không bỏ sót! Hắn nhất định có thể lấy được tín nhiệm của hoàng đế, sau đó ở lại bên người thiếu gia!

Chỉ là... Lúc đó, chủ tử liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, buổi tối tiến cung trị thương cho thiếu gia, ban ngày thì suy nghĩ phương thuốc, chế thuốc, còn phải giúp hắn vạch kế hoạch tiến cung, trước khi hắn đi, chủ tử đã bệnh không dậy nổi... Không biết hiện tại thế nào...

Tần Phong tự hỏi, hắn có chút trách móc thiếu gia không hiểu chuyện...

Lúc này, hoàng đế mở miệng hỏi, "Chuyện năm đó trước không cần phải nói, ngươi nói cho trẫm, mấy năm nay Hàm nhi và ngươi ở đâu? Đã trải qua cái gì?"

Vì vậy Tần Phong bắt đầu kể chuyện xưa.

Hồi hoàng thượng, năm đó sau khi nô tài mang thiếu gia rời khỏi cung, vẫn bị người Hình bộ truy sát, một đường chạy trốn tới núi Vân Trung, không cẩn thận té xuống một vách núi. Bởi vì lúc đó tuyết đọng rất dày, cho nên chúng ta đều không sao. Chúng ta gặp một cao nhân lánh đời, y cứu thiếu gia và nô tài, lại thu thiếu gia làm học sinh, truyền thụ cho hắn đủ loại tri thức và võ nghệ.


Nửa năm trước lão chủ tử để lại một phong thư, nói là đi dạo chơi thiên hạ, bảo thiếu gia đừng tìm y... dù sao muốn tìm cũng tìm không được; lão chủ tử an bài cho thiếu gia thân thế con cháu Quân thị gia đạo sa sút ở Giang Nam, nói là thuận lợi cho hắn hành tẩu giang hồ. Thiếu gia cũng không cưỡng cầu nữa.

Thiếu gia tuổi còn nhỏ, cũng thích náo nhiệt, sau khi lão chủ tử đi, có lúc hắn sẽ chạy tới kinh thành xem một chút, trong lúc tình cờ làm quen Tiểu Quân học sĩ; Tiểu Quân học sĩ rất thích thiếu gia, rất chiếu cố hắn.

Sau nữa, không biết sao, kinh thành đột nhiên truyền ra thân thế thiếu gia, thiếu gia bị gợi lên chuyện cũ, liền thừa dịp nô tài lên núi hái thuốc, làm việc ngốc...

Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát, hỏi, "Vị cao nhân kia tên họ là gì?"

Tần Phong vẻ mặt kính nể ngưỡng mộ nói, "Hồi hoàng thượng, danh hào lão chủ tử là Độc Cô Cầu Bại!"


Hoàng đế đương nhiên sẽ không biết, cái người "Độc Cô Cầu Bại" trong quyển thoại bản "Tiếu ngạo giang hồ" đã bị đốt quách rồi; mà dốc Phật Nằm núi Vân Trung nhiều năm trước có Quân Vũ chuẩn bị phòng ở và tất cả dụng cụ, lúc sau được Quân Mặc Ninh hoàn thiện, vô luận ai đi điều tra, đây đều là một chỗ ở năm năm trong chuyện xưa.

Thiên y vô phùng*!

* Nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, nghĩa bóng chỉ một việc làm kín kẽ không chê vào đâu được.

"... Độc Cô tiên sinh kia đối với Hàm nhi tốt không?" Hoàng hậu quan tâm nói.

"Hồi hoàng hậu, lão chủ tử đối với thiếu gia... rất rất tốt..." Tần Phong hồi tưởng lại thần sắc xanh xao của Quân Mặc Ninh lúc gần đi, trong lòng co rút đau đớn một trận, "Lão chủ tử rất nghiêm khắc, thiếu gia học cái gì không tốt sẽ bị đánh bị phạt; thế nhưng chủ tử lại rất thương thiếu gia, phạt xong còn tự mình đau lòng..." Tần Phong lén lút để lọt chữ "lão", đây chính là chủ tử nhà hắn nha!
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương," Tần Phong mở túi vải ra, giũ ra một đống lớn chai chai lọ lọ nói, "Đây là thuốc bào chế dựa theo phương thuốc của chủ tử, hiệu quả vô cùng tốt, nô tài đem tất cả từ chỗ ở dốc Phật Nằm ra rồi! Nô tài nghe nói thiếu gia... bị thương... Hoàng thượng có thể mời các đại nhân ở thái y viện tra một chút, mấy năm nay, thiếu gia vẫn luôn dùng thuốc này!"

Đây là chủ tử làm suốt ngày đêm, mỗi một loại đều là tâm huyết!

Khi đó Hoắc Trúc Hiên vừa lúc ở trong cung, liền đến đây kiểm nghiệm những thuốc này, cũng bảy tỏ những thuốc này chẳng những không có bất cứ vấn đề gì, mà còn tinh chế từ dược liệu vô cùng trân quý, có thể yên tâm sử dụng.

Hoàng đế và hoàng hậu lúc này mới yên tâm.

Hoàng đế hỏi tiếp, "Ngươi có biết chứng cứ liên quan đến thân thế Hàm nhi là ai dâng lên không?"
Tần Phong trợn mắt nói bậy nói bạ, "Hồi hoàng thượng, nô tài không biết. Thiếu gia và nô tài ở dốc Phật Nằm hiếm khi đi ra ngoài, người bên ngoài cũng không nhận ra! Nếu chúng ta biết thiếu gia là... Hắn sao lại ngốc như vậy đi báo thù? Hoàng thượng, cái này là thư tuyệt mệnh thiếu gia thừa dịp nô tài không ở nhà viết, thỉnh hoàng thượng xem qua!"

Tần Phong xót xa trình lên một phong thư.

Hoàng đế mở ra nhìn một cái, đầu tiên bị nét chữ cực kì cứng cáp lọt vào trong tầm mắt hấp dẫn, Tần Phong nói vị Độc Cô tiên sinh kia đối với việc học của Hàm nhi cực nghiêm khắc, từ trong nét chữ liền có thể thấy được đôi chút rồi. Thư viết như thế này.

Phong ca ca,

Tha thứ Hàm nhi không từ mà biệt, chuyện cũ mồn một, nay vừa nhắc lại, nếu không giao đãi, sợ rằng kiếp này Hàm nhi mỗi ngày tinh thần khó yên.
Hàm nhi bất tài, từ nhỏ làm mẹ không thích, tuy trách móc nặng n, nhưng công ơn mười tháng hoài thai một ngày sinh n, mênh mông vô bờ. Mẫu thân vùi thân chốn cung đình, Hàm nhi thân làm con, thù này tất báo! Thế nhưng người phải báo, lại là cha ruột Hàm nhi, ý trời trêu người, cũng chỉ như thế! Hàm nhi sống không dám xưng họ T, chết cũng không biết hồn phách v đâu! Cuộc đời đến bước này, có khóc cũng không làm được gì!
Phong ca ca, sư phđi xa, đời này khó gặp. Hàm nhi đời này đã không còn ràng buộc. Từ năm năm trước Phong ca ca liu mình cứu giúp, trong lòng Hàm nhi sớm đã xem ngài là ca ca ruột! Nếu có kiếp sau, xin đại ca nhất định phải thu nhận Hàm nhi mệnh khổ không nơi nương tựa này làm đđệ a!...

ĐHàm tuyệt bút.

Trăm bái khấp huyết khấu đầu.

Hoàng đế run rẩy đưa thư cho hoàng hậu, sau khi hoàng hậu đọc qua, khóc không thành tiếng. Đây là khoảnh khắc cuối cùng một đứa bé trong tuyệt vọng kêu gào đau khổ, ở một khắc cuối cùng nó quyết định đánh cược sinh mạng, cái nó có thể nương tựa vào, lại chỉ là một thị vệ không hề có quan hệ huyết thống! Nó giao phó kiếp sau cho hắn, thật là đúng là không còn nguyện vọng gì với kiếp này!
Tần Phong dập đầu nói, "Cầu hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, để nô tài gặp mặt thiếu gia đi, nô tài chết cũng không oán!"

Ngọc Thần cung, và Khôn Ninh cung cách nhau một bức tường, sau khi Tề Hàm được cứu ra từ đại lao Hình bộ, liền sắp xếp ở chỗ này.

Tần Phong biết Tề Hàm bị trọng hình, cũng biết chủ tử ghim kim ổn định mạch tượng liên tục bảy ngày cũng chưa tỉnh lại, nhưng mà, khi hắn tận mắt thấy thiếu niên nằm trên giường, hắn làm sao có thể tin được, cái người ngay cả hô hấp cũng không thể thổi nổi trang giấy này, là thiếu gia chi lan ngọc thụ của hắn chứ!

Tần Phong nhịn không được xông lên trước vén tấm thảm thật mỏng lên, trong nháy mắt đó, thị vệ ca ca trung thành hộ chủ sụp đổ.

"Thiếu gia! Phong ca ca đi đem lão thất phu Tào Khiêm kia băm, thành, trăm, mảnh!"
"Tần Phong!" Hoàng đế mở miệng ngăn cản nói, "Chuyện này trẫm sẽ trả công bằng cho Hàm nhi!"

Tần Phong sửng sốt, chung quy vẫn còn bi thương, quỳ nhào vào đầu giường Tề Hàm lớn tiếng khóc! Đây không phải là kịch bản, từ một khắc khi hắn nhìn thấy thiếu gia trở đi, hắn hiểu vì sao tinh thần sức lực chủ tử đã không thể tiếp tục được nữa! Bây giờ hắn đã biết, là chủ tử không muốn nói, chủ tử hàng đêm đối mặt tình cảnh này, nghĩ lại mà kinh!

Hoàng hậu cũng ở một bên gạt nước mắt, đây là con trai của nàng, nhưng mười bảy năm qua nàng chưa một ngày thực hiện chức trách mẫu thân! Trước kia Hàm nhi còn gần trong gang tấc, thậm chí lúc nghe nói Lăng Tuyết trách móc nặng nề con trai của ả, nàng nói như thế nào nghĩ như thế nào?

Một đứa con trai của nha đầu bò giường sinh ra... mà thôi!
Là báo ứng! Cho nên bây giờ trời xanh phạt nàng tim như bị đao cắt sống không bằng chết!

Sau khi Tề Hàm được cứu ra từ đại lao Hình bộ vẫn chưa tỉnh, phụ trách cứu chữa thương thế chủ yếu do viện chính thái y viện Hoắc Trúc Hiên đương nhiệm. Hoắc Trúc Hiên một tay y thuật cũng tung hoành Trung Châu, nhưng mặc dù là y, cũng bị nội ngoại thương xiên ngang đan dọc trên người thiếu niên dọa sợ! Nhưng khiến y khiếp sợ hơn, là tình hình khôi phục của thiếu niên; rõ ràng tim phổi mạch bị thương tám chín phần mười, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng qua bảy ngày, tình hình của hắn mỗi ngày một khá hơn...

Thật sự là ông trời cũng phải để lại cái mạng nhiều khổ của đứa nhỏ này!

"Thiếu gia... Ngài tỉnh lại đi mà... Thiếu gia..." Tiếng Tần Phong khóc chan chứa bi thương, hắn ngu ngốc như trâu, không rõ vì cái gì chuyện lại đi đến bước này, vì cái gì!
Thiếu niên đã mê man bảy ngày, ngay cả Hoắc Trúc Hiên cũng không thể bảo đảm khi nào hắn tỉnh lại. Hoàng đế vừa muốn khuyên can, đã thấy lông mi hắn run rẩy, lại thật sự ở giữa tiếng kêu của Tần Phong, dần dần tỉnh lại!

"Phong... ca... ca..."

"Thiếu gia!"

"Hàm nhi!"

Ánh mắt thiếu niên chỉ ở trên người hắn quen, sau khi khó khăn xác định chính mình trong lúc hôn mê không có nghe lầm, hắn chậm rãi vươn tay bị băng bó kín mít, nhẹ nhàng chạm vào, lại phát hiện mình thật sự không phải trong mộng!

Chủ tớ hai người phân ly không đến một tuần, nhưng dường như đã mấy đời!

"Hoàng thượng!" Tần Phong không thể đợi được quỳ trên mặt đất, dập đầu cộp cộp nói, "Nô tài cầu hoàng thượng, để nô tài ở lại bên người chăm sóc thiếu gia! Nô tài cầu hoàng thượng... cầu hoàng thượng..."
Không biết lĩnh hội dụng ý của Tần Phong hay xuất phát từ bản năng, giọng Tề Hàm khàn khàn mà nói rõ ràng rằng, "Phong ca... ca... đừng... đi..."

Hoàng hậu bắt lấy cánh tay hoàng đế, mắt lộ cầu xin, hoàng đế hơi suy nghĩ nói rằng, "Vậy được rồi, Tần Phong, niệm ngươi năm đó cứu giá có công, bây giờ lại trung tâm hộ chủ. Trẫm phong ngươi làm thủ lĩnh thị vệ Ngọc Thần cung, chức vụ bảo hộ và chăm sóc hoàng trưởng tử."

"Nô tài tạ ơn hoàng thượng ân điển!" Tần Phong dập đầu, nước mắt rơi như mưa. Chủ tử ngài tính đúng mỗi một bước, vì sao không tính được thiếu gia lại đột nhiên hồi cung? Thiếu gia ngài có thể lĩnh hội dụng ý của chủ tử, sao lại không lĩnh hội được chủ tử không nỡ để ngài đi bước này!

Tần Phong mới nhậm chức thủ lĩnh thị vệ cảm kích mà nước mắt giàn giụa, cũng chỉ có trong lòng thiếu niên trên giường vừa mới tỉnh lại biết nguyên nhân, lúc này, không ai nhìn thấy trong mắt hắn có giọt nước mắt lăn xuống, trượt vào tóc mai lóe lên rồi biến mất.
Từ đó, Quân tam thành công đưa Tần Phong tới bên người Tề Hàm.

Tan hát.