Quân Mặc Ninh ngơ ngẩn quỳ trên mặt đất ngước mắt nhìn phụ thân, dấu ngón tay trên mặt sưng đau thình thịch, thời khắc này vẻ mặt y hoang mang, kinh ngạc, còn có đấu tranh giữa hiểu và không hiểu.
Tâm Quân Tử Uyên càng đau hơn. Ở đâu có đứa nhỏ chưa bao giờ biết đạo lý này? Ở đâu có đứa nhỏ suốt ngày nghĩ che chở cha mẹ che chở người nhà như thế nào mà không nghĩ đến mình mới là người nên được bảo vệ nhất?
"Lần này bị một mũi tên bắn trúng," Quân Tử Uyên đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Lúc đó ta cho rằng đó là cục diện chắc chắn phải chết. Cho nên lúc hấp hối... Bây giờ đại nạn không chết, dĩ nhiên không phải "hấp hối" nữa, ta đã dặn dò đại ca ngươi, nếu vi phụ chết vì cuộc ám sát này, hoàn toàn không có mưu cầu phong ấn quang vinh lúc sau, chỉ yêu cầu hoàng thượng, trả cho tam nhi ta... tự do."
Tình thương của cha mẹ, sống chết khó rời!
Tình thương của cha sâu lắng, cao cả như núi non! Lúc phụ thân gặp nạn sống chết khó đoán, y nghĩ tới vẫn là đứa con út mất đi tự do, nguyện vọng duy nhất lúc y "hấp hối", vẫn là đứa con út mất đi tự do của y!
Tình thương của mẹ không vụ lợi, như nước sông chảy không ngừng! Một bên là tộc nhân Liên thị cuối cùng, một bên là đứa con hoài thai mười tháng sinh nở một ngày! Mẫu thân tuyệt vọng, lựa chọn tự phong Phật Đường, thậm chí... dùng tính mạng của nàng thay con trai không hiểu chuyện của nàng chuộc tội!
Đúng vậy, cha mẹ chưa từng muốn mình báo đáp! Buồn cười chính mình tự xưng tính toán thần sầu trí tuệ vững vàng, thế mà ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu rõ!
Chỉ chốc lát sau, Quân Tử Uyên liền nhận ra bên hông dần dần ẩm ướt... Đây là nước mắt trẻ sơ sinh tam nhi y hai mươi mấy năm qua chưa từng chảy qua. Nó lặng lẽ gánh vác an nguy hai họ Quân, Liên, cười, điên cuồng, cam nguyện gánh lấy gian nan.
Quân Mặc Ninh không tiếng động mà khóc, y cảm nhận được tay phụ thân vỗ về tóc, bả vai, sau lưng của mình, truyền đến ấm áp và sức mạnh trước nay chưa có, dường như lúc này ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, xua tan lạnh lẽo thấu xương mùa đông.
Nhiều nước mắt hơn nữa cuối cùng cũng đến lúc chảy hết, tam thiếu sảng sảng khoái khoái khóc một trận rốt cuộc tìm về lý trí, y cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng quay đầu ngẫm lại, khóc trước mặt phụ thân không phải là chuyện mất mặt gì ha!... Ha!...
Quân Tử Uyên đỡ con út dậy, thương tiếc nhìn tổn thương trên đầu gối do quỳ lâu của nó, bảo nó ở ngồi xuống ghế, y cũng ngồi xuống.
Lúc Quân Vũ trở lại, hai cha con vẫn ngồi như vậy, không biết nói gì đó, gương mặt cha cao lãnh, đệ đệ giương nanh múa vuốt mặt đầy nịnh hót, cầu xin tha thứ!
Quân Vũ rất không nhẫn tâm quấy rối một màn tốt đẹp này, phụ thân và đệ đệ của y, đều là rồng phượng trong loài người, nhưng qua nhiều năm, có khi nào từng thân thiết như vậy?
"Ca, ngài đã về rồi?" Quân Mặc Ninh đứng lên, cười đến tỏa nắng.
Quân Vũ cũng cười đáp, thỉnh an Quân Tử Uyên, nói rằng, "Cha, qua hơn mười ngày nữa là giao thừa cuối năm rồi, chuyện cha dặn dò lúc trước... còn cần con bẩm báo với hoàng thượng không ạ?"
"Không cần, mấy ngày nữa ta tự mình nói với hoàng thượng, một trận sống chết, đổi lấy tự do của Ninh nhi, y sẽ đồng ý." Y làm thừa tướng trong triều nhiều năm, cũng đủ hiểu rõ hoàng đế, "Hơn nữa qua chiến dịch lần này, việc trên triều ta cũng lực bất tòng tâm, định nhân cơ hội này cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ."
"Đi Giang Nam đi, cha," Quân Mặc Ninh phấn khởi bừng bừng nói, "Vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt; còn có thể ngồi thuyền ra khơi xem một chút, biển xanh lan tràn..."
Cha con ba người nói liên miên, chưa bao giờ có một khắc như vậy, người và tâm đến gần như thế.
Lúc Quân Mặc Ninh khập khiễng trở lại Vô Âm Các, nhìn thấy Tề Hàm đang quỳ trên đất lau nhà. Vào đông lạnh, hắn ăn mặc áo ngắn vải thô của tôi tớ tướng phủ, dây cột tóc bằng vải bố rũ xuống từ trên búi tóc trên đỉnh đầu, hắn dùng đôi tay đông lạnh đến đỏ bừng vén dây cột tóc ra sau đầu, thuận tiện lau đi mồ hôi trên mặt bởi vì làm việc mà toát ra.
Hắn tự mình chạy đến, lấy thân mang tội sống nhờ ở Vô Âm Các của tiên sinh. Tiên sinh bị tướng gia phạt ở Phật Đường, ngoại trừ ngày mới đến phạt hắn dọn dẹp Vô Âm Các, cũng không có tinh thần sức lực tới trách phạt hắn, Tề Hàm liền dọn dẹp vẩy nước quét nhà mỗi ngày. Ban đầu hắn phập phồng lo sợ, dần dần ý thức được hắn vậy mà tiến vào nơi tiên sinh lớn lên khi còn bé! Nhận thức này khiến hắn vô cùng mừng rỡ!
Vì vậy, hắn càng thêm cẩn thận, ngoan ngoãn, không làm cho tiên sinh tức giận.
Quân Mặc Ninh đứng ở cửa, nhìn tên học thở phì phò quỳ trên mặt đất lau nhà. Trong một khoảnh khắc, y hiểu rõ đồng thời đau lòng đứa nhỏ giống mình như đúc này.
Lòng có chấp niệm, có thể vứt chính mình vào trong gió bụi, chỉ cần người mình để ý tốt, thì tất cả đều tốt.
Hàm nhi của y, cũng là đứa nhỏ số khổ.
Rất may là, tiên sinh hắn, tỉnh ngộ rồi...
Dần dần lau tới cửa, lại có một luồng sáng dường như tối sầm, Tề Hàm ngẩng đầu nhìn thấy tiên sinh hắn đứng ở cửa. Hắn lập tức chống người lên, hai tay xoa xoa lên y phục, tiến lên đỡ lấy Quân Mặc Ninh. Đi đến gần mới nhìn thấy, không chỉ mỗi ngày quỳ chép hành động không tiện, mà gương mặt tiên sinh hôm nay còn sưng.
"Tiên sinh, tướng gia... lại phạt ngài..." Từ lúc tới tướng phủ, tiên sinh nhà hắn động một tí là phạm lỗi, hắn làm học trò thân lại mang tội, thực sự bất lực.
Quân Mặc Ninh buông bỏ khúc mắc, chút thương thế này thật sự không tính là gì, nhìn thấy tiểu đồ đệ để ý như vậy, y sờ sờ gò má vừa cười vừa nói, "Không sao, ngươi giúp ta bôi thuốc trên đầu gối đi."
Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Quân Mặc Ninh chủ động yêu cầu Tề Hàm bôi thuốc cho y, thiếu niên vui vẻ trong lòng, vội vàng đáp, "Dạ, tiên sinh."
Đỡ Quân Mặc Ninh ngồi xuống mép giường, cẩn thận vén ống quần hai bên lên. Hôm nay tổn thương dường như lại nặng thêm chút! Thiếu niên nhìn hai cái đầu gối sưng đỏ trước mắt tâm sự nặng nề suy nghĩ, tiên sinh không gì không biết không gì không làm được như thế còn phải chịu phạt mỗi ngày, tướng gia phải yêu cầu cao bao nhiêu chứ! Nếu như tướng gia biết học trò của tiên sinh ngu xuẩn như vậy...
Tề Hàm lắc lắc đầu, quăng cái ý tưởng đáng sợ này ra ngoài. Hắn quỳ ở chỗ đạp chân, lấy ra thuốc mỡ bôi thuốc.
"Đi lấy cái ghế, quỳ không đau sao?" Quân Mặc Ninh nhìn chân của hắn, quỳ lau lâu như vậy, cũng không khác biệt với chuyện hắn chịu tội.
Tề Hàm ngẩn người mới phản ứng được, nhếch miệng lên, "Dạ, tạ tiên sinh!" Sau đó đứng dậy vui vẻ mà dời cái ghế con nhỏ ngồi xuống.
Thuốc lạnh, tay cũng lạnh. Tâm lại ấm áp.
Quân Mặc Ninh dựa trong góc giường, học trò đang bôi thuốc cho y, cảnh tượng như vậy thật sự không hay gặp. Càng nhiều hơn chính là đứa nhỏ trước mặt bị y mắng bị y phạt bị y đánh, bị thương bị đau, còn phải nhịn nước mắt quan sát tâm tình của y.
Đơn giản vì, y là tiên sinh của hắn; giống như, y là con trai của phụ thân.
Sấm sét mưa móc, đều là ân.
"Hôm nay tiên sinh nói sai, phụ thân tát ta, rất đau." Giọng Quân Mặc Ninh chậm rãi, nhìn thấy tiểu đồ đệ kinh ngạc lại đau lòng ngẩng đầu, y vươn tay sờ sờ gò má Tề Hàm, "Tiên sinh cũng đánh ngươi, đau không?"
Tề Hàm chớp chớp mắt, khuôn mặt có chút hồng, "Tiên sinh nói sai tướng gia cũng phạt, Hàm nhi nói sai, tiên sinh càng nên phạt... Tiên sinh từng nói, trách phạt... là để đau... Đau, mới có thể nhớ kỹ dạy dỗ..."
Y từng nói như vậy sao? Tiên sinh bá đạo Quân tam thiếu đặt tay lên ngực tự hỏi, thừa nhận hình như có phần dạy ngốc tiểu đồ đệ.
"Hàm nhi, ngươi muốn về nhà không? Đoàn tụ cùng cha mẹ?" Quân Mặc Ninh hỏi, giọng nói ôn hòa.
Trong mắt Tề Hàm quả nhiên hiện lên thần sắc hoảng sợ cực kỳ, lại lập tức phản ứng kịp, đây chỉ là một câu hỏi của tiên sinh, hắn thật cẩn thận suy nghĩ một chút, mới đáp, "Tiên sinh, Hàm nhi... không muốn về nhà, tiên sinh và sư phụ ở đâu... chỗ đó chính là nhà Hàm nhi..." Dường như nói trắng ra như vậy khiến thiếu niên rất căng thẳng, hắn che giấu mà cúi thấp đầu, chăm chú bôi thuốc, còn nói thêm, "Huống hồ thân thế Hàm nhi không rõ..."
"Ngươi là con trai ruột của Tề Mộ... hoàng đế, điểm này không thể nghi ngờ!" Quân Mặc Ninh nói như chém đinh chặt sắt, lại vẫn không dám nói cho Tề Hàm biết chuyện hắn bị đánh tráo, trong chuyện này đứa bé này chấp niệm nặng nề, nếu như biết tất cả nguyên nhân, hắn sẽ sụp đổ mất...
Tề Hàm giật mình, cười nhạt một cái nói, "Hàm nhi và hoàng thượng cũng không thân, cũng không biết y có thể yêu thương Hàm nhi giống tiên sinh và sư phụ hay không... Hàm nhi có tiên sinh và sư phụ, phụ thân... có thể không cần..."
Quân Mặc Ninh nhắm mắt lại, buông xuống chấp niệm chính y cũng tâm mềm như nước, y sợ chính mình sẽ nhịn không được rơi nước mắt.
"Hàm nhi nói không muốn, thì không muốn!" Tam thiếu lại bắt đầu bá đạo, "Phụ thân đã quyết định đi thỉnh hoàng thượng xá ta tự do, đến lúc đó cưới một sư nương cho ngươi trước, sau đó chúng ta liền gọi sư phụ ngươi, cùng nhau hạ Giang Nam!"
Tề Hàm bị tin tức trong những lời này dọa sợ choáng váng!
Quân Mặc Ninh nhìn bộ dạng học trò ngốc, cười ha ha nói, "Chúng ta đi đảo Tứ Phương, tiên sinh dẫn ngươi ra biển, tìm cá voi... cái loại biết phun nước ấy, chưa thấy đúng không, à, từng thấy trên tập tranh! Dựa vào võ công của Hàm nhi... có thể lướt sóng mà đi... Sau đó chúng ta đi ăn một loại hoa quả gọi là "sầu riêng", sư nương ngươi thích ăn! Mỗi lần đều xông Hoắc gia gia ngươi phải ra khỏi viện chính phủ, lão đầu kia chạy còn nhanh hơn thỏ... Giang Nam nhiều mỹ nữ, Hàm nhi ngươi phải nhớ kỹ, đến lúc đó tìm cho sư phụ ngươi một người, có hai sư nương thương ngươi... thật tốt..."
Thật tốt!
Tề Hàm si ngốc nghe, nhìn, nghĩ, sống cả đời như vậy, thật tốt!
-----------------------------------
"Hàm nhi có tiên sinh và sư phụ, phụ thân... có thể không cần..."
Thật sự lúc đọc câu này tui rất rất cảm động luôn ấy, thương Hàm nhi, thương Quân tam của tui quá đi, bộ này không hẳn là ngọt vì lâu lâu cứ chọt vô mấy câu làm người khác phải nhói lòng hoài TT____TT nhất là cái chương này TT___TT
Team đọc lại xin đừng sì poi, có lên cơn cũng ráng tém tém lại giùm tui nhá :))))) xia xìa hí hí