* Nghĩa đen là bụi trần tạm lắng xuống, nghĩa bóng là mọi chuyện tạm kết thúc.
Tình cảm của Quân Mặc Ninh đối với Tề Huyên có chút kỳ quái, y để ý cảm nhận của Tề Mộ Tiêu bao nhiêu, thì có bấy nhiêu không muốn gặp đứa nhỏ ngoài ý muốn này như Tề Mộ Tiêu. Tình cảm có đôi khi không thể nói lý, đời này Quân Mặc Ninh đối với vấn đề người nhà luôn hung hãn bá đạo.
Nhưng bất kể như thế nào, lý trí luôn rõ ràng sáng tỏ nói cho y biết, Tề Huyên vô tội, tất cả mọi trách nhiệm do ai tới gánh chịu cũng không nên để Tề Huyên tới gánh chịu!
Tâm lý bá đạo thậm chí áy náy mâu thuẫn như vậy, khiến Tề Huyên trở thành người nhà họ Tề thứ hai ngoại trừ Tề Phong Vân, Quân Mặc Ninh không muốn đối mặt.
"Quân ca ca..." Trong ánh đèn lờ mờ, Tề Huyên co rúm trong góc nhìn thấy một thân ảnh cực kỳ giống trong ấn tượng, nhìn kỹ một chút thì cũng không phải. Đứa bé hoảng loạn đã trải qua sống chết tàn sát rốt cuộc vẫn không nhịn được từ góc giường bò ra ngoài, thì thào gọi.
"Ta không phải Diệc Hàm, ta là tiên sinh Diệc Hàm." Quân Mặc Ninh cười nhạt nói, "Ngươi nên gọi tam thúc."
Trong nháy mắt ánh mắt Tề Huyên lóe lên ánh sáng khiếp người, nó biết y, y là đệ đệ phụ thân tin cậy nhất, y là tiên sinh Quân ca ca sùng kính nhất!
Đứa nhỏ dùng cả tay chân bò xuống giường, quỳ dập đầu, kêu to, "Tam thúc!" khấu đầu ba cái, đứa nhỏ nước mắt đầy mặt. Nó đầy mắt khát vọng nhìn nam tử trong nhận thức của nó không gì không thể làm, khóc cầu nói, "Tam thúc... Ngài có thể đem tay Tam Thổ... gắn lại hay không?"
Tề Huyên xoay đầu nhìn Mạc Nghiêu hôn mê bất tỉnh, lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút nói rằng, "Tam thúc, Huyên nhi muốn bảo vệ cha... Y đánh trận... rất nguy hiểm, Huyên nhi còn muốn bảo vệ Tam Thổ, hắn vì cứu Huyên nhi mà không có cánh tay..."
Quân Mặc Ninh trầm tư một chút, nâng đứa nhỏ quỳ trên đất dậy, đón lấy ánh mắt mong mỏi của nó giúp Mạc Sâm ghim kim. Lão tửu quỷ tham lam nhìn châm pháp của y, ngón tay nhăn nheo dò xét trên cổ tay Mạc Sâm, khuôn mặt già nua nhăn nhúm tràn ngập kinh ngạc.
"Huyên nhi, hắn rất lợi hại đúng không?" Quân Mặc Ninh thu châm, hỏi.
Tề Huyên nho nhỏ gật đầu giống như gà con mổ thóc, nó nhìn thấy, lúc mới đầu nhiều người áo đen như vậy, toàn dựa vào một mình hắn chống đỡ!
"Dạ, tam thúc!" Tề Huyên đồng ý không chút do dự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên nghị.
"Luyện võ rất khổ, học y cũng rất khổ." Quân Mặc Ninh nhìn nó nói rằng, "Hơn nữa Mạc Nghiêu mất đi cánh tay sẽ rất thương tâm, ngươi phải nghĩ cách khiến hắn một lần nữa tỉnh lại."
Tề Huyên lại nhìn Mạc Nghiêu một chút, gật đầu nói, "Huyên nhi hiểu rõ, tam thúc, Huyên nhi không sợ chịu khổ!"
"Tam thiếu... tam..." Lão tửu quỷ yếu ớt nhấc tay, "Ngươi hình như còn chưa hỏi ta..."
"Ngươi không muốn uống rượu nữa sao?" Quân Mặc Ninh chỉ quăng một câu này, quái lão đầu liền ngoan ngoãn ngồi trở lại một bên, chờ một đứa bé gọi hắn "sư phụ".
Quân Mặc Ninh thực tế là người sáng lập và quyết định sách lược Yến Thiên Lâu, Mạc Sâm là thị vệ, dĩ nhiên nghe lệnh; lão tửu quỷ quái lão đầu bởi vì một ngụm rượu bị tam thiếu gắt gao bắt bí, không thể phản kháng. Một cao thủ võ công lấy một địch một trăm; một quái kiệt võ lâm y thuật độc thuật xuất sắc.
Tề Huyên thông minh lanh lợi, sau khi thương thế lành ngũ hành thị vệ đều rất thích đứa bé tinh quái này, tuy nói là Mạc Sâm chính thức thu nhận đệ tử, nhưng mỗi người đều sẽ truyền thụ một ít tuyệt chiêu đặc biệt cho nó. Tề Huyên dùng tên giả Mạc Hoàn ở Yến Thiên Lâu như cá gặp nước, mà lão tửu quỷ càng coi nó như bảo bối, phạt đến ác, nhưng cũng dạy vô cùng dụng tâm.
Sau ngần ấy năm, bên người Cung thân vương Tề Mộ Tiêu xuất hiện một thị vệ tuổi rất trẻ, ra sống vào chết chịu đánh chịu phạt, vô số lần cứu chủ soái lúc nguy nan. Cuối cùng cũng được Tề Mộ Tiêu yêu thương, tân đế ngợi khen, hai chữ "Tề Huyên" đã lâu không dùng được viết vào gia phả hoàng tộc Tề thị.
Đây, lại chính là câu chuyện của một người khác.
---------------
Quân Mặc Ninh nhắm thời gian trở lại Vô Âm Các, giờ dần* quá nửa, chính là thời gian buồn ngủ nhất trong đêm. Trong tướng phủ cây cỏ cao xanh đều bị tuyết đọng bao phủ, y không thể không thi triển khinh công thượng thừa đạp tuyết không để lại dấu vết, một đường bay vút mà đi. Nếu vào lúc này có người nhìn thấy cảnh tượng này, cần phải hoài nghi có phải có ma quỷ hoành hành hay không.
* Giờ dần là từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.
Trong Vô Âm Các cũng không lưu lại người hầu hạ, nhưng mà đèn lại sáng.
Trái tim Quân Mặc Ninh "lộp bộp" một tiếng.
Đẩy cửa vào, quả nhiên thấy huynh trưởng Quân Vũ đang nằm sấp trên bàn ngủ quên, nghe được tiếng cửa mở lập tức tỉnh dậy. Khi thấy đệ đệ nhà mình một thân y phục dạ hành đen thui, khóe miệng vậy mà lại lộ ra ý cười "đúng như dự đoán".
Quân Mặc Ninh suy đoán, đại ca hẳn là còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Ca..."
"Đi thay quần áo khác trước," Quân Vũ không nói gì, phất tay một cái nói, "Bộ đồ này quá khó coi."
Huynh trưởng rõ ràng đang tức giận mượn cớ trừng trị mình. Tam thiếu gia nhếch miệng, xoay người vào bên trong thay quần áo. Phía sau lại truyền đến tiếng huynh trưởng nói, "Đúng rồi Ninh nhi, roi mây trăm năm tuổi trong Vô Âm Các cất chỗ nào rồi? Sau khi ngươi thay quần áo xong, thỉnh ra ta cần dùng."
Cần dùng! Cần dùng! Dùng để làm gì! Trong lòng tam thiếu có một vạn con ngựa tốt Đại Uyên chạy như điên qua.
Đàng hoàng thay quần áo nhạt màu y thường mặc, từ trong tiểu thư phòng thỉnh ra roi mây trăm năm tuổi tám năm trước tám năm sau đều tuyệt đối có tác dụng chấn nhiếp, Quân Mặc Ninh than thở đời này của y đã định trước không thể làm chuyện xấu, bởi vì dựa vào tỉ lệ trúng đích trước mắt mà nói, vậy mà lại khiến người ta phát điên vì trăm phần trăm bị bắt được!
Ở biệt viện, tổng cộng cũng chỉ chạy một lần đi cứu Tề Hàm, sau đó bị đại ca bắt tại chỗ; mà nay về nhà... lại bị ôm cây đợi thỏ...
Lúc "Quân thỏ con" vén rèm châu đi ra phòng trong, nội tâm thật sự hỏng mất. Nhưng mà, khi y nhìn thấy huynh trưởng ngồi dựa vào lưng ghế không che giấu được vẻ mặt mệt mỏi, toàn bộ lại biến thành áy náy.
Y nhớ kỹ, huynh trưởng lấy đầu làm đảm bảo cho mình.
Dưới ngọn đèn đêm khuya, nhìn thấy Quân Mặc Ninh mặc quần áo thuận mắt đi ra, giọng Quân Vũ nhàn nhạt lộ ra mệt mỏi trắng đêm không ngủ và bất đắc dĩ nói, "Đồ bỏ đi này, ngươi cũng không nguyện đeo, vậy quỳ lên đi."
"Loảng xoảng" một tiếng, là còng tay và xiềng chân Quân Vũ tự tay đeo cho y.
Quân Mặc Ninh nhìn ca ca lại nhìn hai sợi xích sắt, cuối cùng vẫn lặng yên quỳ xuống, một vòng kim loại lạnh lẽo cứng rắn quấn một vòng, truyền ra tức giận của huynh trưởng trầm tĩnh. Y nắm thật chặt roi mây trong tay, tâm mang hi vọng mà buông xuống bên người. Chỉ mong huynh trưởng tức giận còn không đến mức muốn ra tay.
Ngược lại tam thiếu cười trong lòng, sau khi về nhà, tựa hồ tám năm qua không có tung tích, y vẫn là thiếu niên vũ thược chi linh* kia, dù cho lúc này dưới gối đã lót xích sắt, tâm tư giảo hoạt vẫn không chết.
* Vũ thược chi linh chỉ 15 tuổi.
"Đi đâu?" Quân Vũ xoa xoa ấn đường, bình tĩnh hỏi.
"Ca... Ta..." Nếu có thể nói, y liền không lén lút trốn ra.
"À," Quân Vũ vậy mà giống như nghe được câu trả lời y mong muốn, gật đầu nói, "A Mộc bọn họ có khỏe không?"
Quân Mặc Ninh có chút há hốc mồm.
"Bên người Huyên nhi gọi... Mạc Nghiêu?" Quân Vũ suy nghĩ một đêm mới nghĩ ra một ít, "Bên người tứ điện hạ, ta nghe hắn gọi A Hỏa, phu xe đột nhiên xuất hiện bên người cha gọi A Mộc; sau đó người dẫn người tới tên gì? Mạc... Hâm? Hay là A Kim? Hay là Thủy? Miểu? Lần đó ta thấy hắn theo Diệc Hàm đi Cung thân vương phủ, Mạc Nghiêu cũng là người Diệc Hàm mang đến sắp xếp bên người Huyên nhi... Bọn họ có thể... là cùng một chỗ? Người của ngươi? Hay là... người của Hán Sinh?"
Quân Vũ tự giễu cười nói, "Ninh nhi, ca ca ngươi cho tới bây giờ cũng không thông minh, bổn điểu tiên phi* dựa vào siêng năng bổ khuyết người mới đi đến hôm nay. Ngươi xem, một câu ngươi nói ta phải nghĩ cả đêm..."
* Bổn điểu tiên phi nghĩa đen là chim kém phải bay trước, tiếng Việt mình có câu cần cù bù thông minh.
"Ca!" Quân Mặc Ninh xấu hổ không chịu nổi, nếu nói kiếp này suy nghĩ duy nhất của y là bảo vệ người nhà, lại vẫn có quá nhiều chuyện không thể nói với bọn họ, cũng không phải sợ bọn họ đem việc không thể lộ ra ngoài nói với người khác, chỉ là sợ bọn họ lâm vào tình thế khó xử giữa tình và lý.
"Nói đi, ta mệt mỏi..." Mệt mỏi trong giọng nói Quân Vũ càng rõ ràng.
"Bọn họ... là ngũ hành thị vệ Hán Sinh huấn luyện, lấy "Mạc" làm họ, theo thứ tự là Mạc Sâm, Mạc Hâm, Mạc Diễm, Mạc Miểu, Mạc Nghiêu," Quân Mặc Ninh đúng sự thật nói, "Ngoài bốn người ca ca đều biết, mấy năm nay Mạc Miểu vẫn theo Nhẫn Đông. Ca, Ninh nhi biết sai rồi, ngài phạt đi..." Y cuối cùng vẫn nâng roi mây trong tay lên, không vì những thứ khác, chỉ vì ca ca suy nghĩ một đêm này.
"Ta mệt mỏi, ngươi cũng lăn lộn một đêm, ngủ đi, cha bên kia ta và mẹ chăm sóc." Quân Vũ vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo, đứng dậy ra cửa.
Quân tam ngơ ngẩn quỳ trên dây xích, mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến vẫn chưa phản ứng kịp.
--------------
Ở đây mình giải thích một chút tên của mấy bạn Mạc.
Chữ Hâm gồm 3 chữ Kim ghép lại. Chữ Miểu gồm 3 chữ Thủy ghép lại. Chữ Sâm gồm 3 chữ Mộc ghép lại. Chữ Diễm gồm 3 chữ Hỏa ghép lại. Chữ Nghiêu gồm 3 chữ Thổ ghép lại.
Bởi vậy hồi ở chương nào đó Huyên nhi mới gọi Mạc Nghiêu là Tam Thổ á :)))))) còn ở trên Quân Vũ mới đoán ra tên những người còn lại theo quy tắc như này.
Nãy ngồi edit mới phát hiện ra tác giả đặt tên có tâm quá chòi, không hổ là đại thần trong lòng tui mà :">