Mấy ngày qua đi, Tần Phong một bên đi theo Sở Hán Sinh học việc, một bên chăm sóc Tề Hàm. Biệt viện cũng không lớn, tổng cộng chỉ có bốn năm gian phòng. Phòng Quân Mặc Ninh và thư phòng ở chính viện, bên cạnh là phòng Sở Hán Sinh. Từ sau khi hai người bọn họ chạy trốn tới đây vẫn luôn ở trong một gian phòng chứa đồ linh tinh được dọn dẹp tạm thời. Sau khi tìm hiểu, suy nghĩ của Tần Phong về biệt viện lần nữa thay đổi, thư phòng tuy không hoa lệ nhưng lại ẩn chứa bên trong nhiều cơ quan, đông ấm hè mát. Hắn thật sự vô cùng kinh ngạc.
Quân tam thiếu ăn chơi trác táng vang danh bên ngoài ai cũng biết nhưng lại có rất ít người biết, con trai thứ ba của thừa tướng tinh thông kim cổ, thông minh tuyệt đỉnh.
Sau ngày đông chí thời tiết càng lúc càng lạnh, ở đoạn góc ngoặt hành lang trong biệt viện, Tần Phong ngồi xổm xuống giúp Tề Hàm chỉnh trang lại quần áo nhẹ giọng hỏi, "Thiếu gia còn nhớ rõ chúng ta nói gì hôm qua không?"
Tần Phong nắm lấy cánh tay nó cổ vũ, "Thiếu gia tin ta, chủ tử nhìn vẻ ngoài lãnh đạm nhưng chỉ cần ngài thành tâm thành ý nói như những gì hôm qua chúng ta cùng nói, y sẽ đồng ý."
Đứa bé do dự một lúc, rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt tha thiết của Tần Phong, nên gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng vẫn chột dạ và sợ hãi.
Tần Phong như trút được gánh nặng, đứng lên dắt tay đứa bé đến thư phòng.
Cửa thư phòng mở ra, Quân Mặc Ninh mang theo còng tay xiềng chân một người ngồi chơi cờ, thế trận giằng co.
Tần Phong đỡ đứa bé yên lặng tiến vào thư phòng, còn chưa đứng vững, đột nhiên trên đầu gối trái truyền đến cảm giác đau nhức, cả người hắn nghiêng sang trái, đầu gối trái nện thật mạnh trên mặt đất, đầu gối phải theo quán tính cũng khuỵ xuống.
Đứa bé bị cảnh tượng thình lình xảy ra dọa sợ, ngơ ngác đứng một bên, mặt đầy sợ hãi.
"Chủ tử..."
"Mở miệng chủ tử, ngậm miệng chủ tử, trong mắt Tần Phong ngươi, chủ tử là dùng để tính kế?" Quân Mặc Ninh đặt xuống một quân cờ đen, lại tùy tay vân vê một quân cờ trắng, từ khóe mắt đến đuôi mày đều không có nhìn đến người hầu y vừa thu nhận đang quỳ đoan chính bên dưới.
"Nô tài không dám!" Tần Phong khom người cúi đầu, trong lòng đã biết Quân Mặc Ninh nghe được hắn và đứa bé nói chuyện bên ngoài. Người thường làm sao có thể nghe được xa như vậy, càng nghĩ trên sống lưng hắn càng đổ mồ hôi lạnh từng đợt.
"Nô tài biết sai." Tần Phong cúi đầu càng thấp.
Quân Mặc Ninh nhàn nhạt nói, "Là nên biết sai, nhặt quân cờ lên. Chính ngươi đi tìm Sở gia lãnh bốn mươi bản tử lập quy củ, sau đó đến hành lang quỳ hai canh giờ, cẩn thận suy nghĩ thân phận của ngươi."
"Dạ, nô tài biết sai, tạ chủ tử ban phạt." Tần Phong nhặt quân cờ đen trên mặt đất, hai tay dâng lên, cung kính khấu đầu một cái rồi đứng dậy. Hắn lo lắng, mờ mịt liếc mắt nhìn đứa bé sau đó khom người rời khỏi.
Thư phòng yên tĩnh lại, đứa bé sợ hãi rụt rè đứng giữa phòng, ở lại cũng không xong, đi lại càng không dám. Không có Tần Phong bên cạnh, đến cả dũng khí mở miệng nó cũng không có.
Quân Mặc Ninh tiếp tục cân nhắc thế cờ, tay chân hoạt động nghiễm nhiên khiến xiềng xích phát ra âm thanh nhưng không hề chói tai, không gian càng lúc càng yên ắng.
Khoảng nửa canh giờ sau Sở Hán Sinh tiến vào thư phòng, tiếp đó một lát Tần Phong khập khiễng xuất hiện ngoài cửa, run rẩy quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt.
Đứa bé quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người duy nhất nó có thể dựa vào lúc này sắc mặt trắng bệch đầy mồ hôi lạnh, khóe miệng còn vương máu tươi. Hai tay của hắn run run buông thõng bên người, nhìn kỹ phía dưới, vạt áo ngoài và chân đều đang run nhè nhẹ.
"Gia." Sở Hán Sinh gọi một tiếng.
"Đánh xong?" Quân Mặc Ninh rót trà, thuận miệng hỏi.
Sở Hán Sinh ngồi xuống ở phía bên kia bàn cờ nói, "Phải, phạm sai như vậy mà chỉ có bốn mươi bản tử lập quy củ, gia phạt còn thiếu."
Quân Mặc Ninh bật cười, "Cho nên?"
Sở Hán Sinh liếc xéo người hầu chính mình vừa xuống tay một cái, "Ta đánh thêm ba phần lực."
"Ha hả, vẫn là Hán Sinh hiểu rõ lòng ta nhất." Quân Mặc Ninh đương nhiên biết rõ ba phần lực tay Sở Hán Sinh là thế nào, trách không được người hầu mới đau như vậy.
"Ngươi còn có việc sao?" Ánh mắt Quân Mặc Ninh đột nhiên chuyển hướng sang đứa bé đã đứng được nửa canh giờ, "Không có việc gì liền trở về ngốc."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đứa nhỏ không kịp phản ứng, thở hổn hển vài lần mới biết được người kia đang nói chuyện với mình. Sợ hãi nháy mắt thay thế hoang mang, nó theo bản năng lắc đầu, sau đó giống như chạy trốn mà xoay người ra cửa.
Khi đi ngang bên người Tần Phong đứa bé dừng bước, nhẹ giọng gọi, "Phong ca ca..."
Tần Phong có chút gian nan mà ngẩng đầu, cưỡng ép chính mình lộ ra một nụ cười an ủi, mở miệng nói, "Ta không sao, thiếu..." Lời còn chưa dứt, một cái tát nặng nề đã đến, người hầu lập tức bị đánh ngã xuống đất.
Đứa bé hoảng sợ ngẩng đầu mới nhìn thấy nam nhân thân hình to lớn Sở Hán Sinh không biết đã ra cửa lúc nào, hắn không cần nghe giải thích đã ném cho Tần Phong một cái tát.
"Hiện tại là lúc nào? Thân phận ngươi là thế nào? Hiểu quy củ hay không?" Những lời chất vấn liên tiếp biểu hiện rõ ràng Sở gia đang tức giận.
Tần Phong nằm trên đất nửa ngày mới lần nữa có thể quỳ thẳng. Chỉ qua một lúc, mặt bên trái ăn bạt tai đã sưng cao, vết cắn môi trong lúc ăn bản tử cũng lần nữa vỡ ra chảy máu.
"Nô tài biết sai."
"Vả miệng bốn mươi, chính mình động thủ!" Sở Hán Sinh lạnh giọng phân phó.
Tần Phong ngẩng đầu, thật sự oan ức cũng không dám biểu lộ nửa phần. Bốn chữ, bốn mươi bạt tai, chính mình động thủ. Hắn nắm chặt đôi tay, không dám chậm trễ. "Bốp" một tiếng, đánh trên mặt cũng đánh vào lòng đứa nhỏ kia.
Thấy hắn động thủ, Sở Hán Sinh quay đầu nói với đứa bé, "Nếu ta là ngươi liền nhanh trở về."
Những lời này đứa bé nghe hiểu, nó biết hôm nay nó khiến Tần Phong chịu quá nhiều cực khổ. Không do dự thậm chí không dám nhìn Phong ca ca từng cái từng cái tát chính mình, đứa bé bước nhanh hơn hòng rời đi nơi đáng sợ này, chạy mãi đến lúc âm thanh sau lưng càng ngày càng không rõ, sau đó không còn nghe thấy nữa.
Trong phòng, đứa nhỏ đứng ngồi không yên chờ đợi, mãi cho đến khi mặt trời lặn, cửa phòng khép kín mới nhẹ nhàng mở ra. Nó gần như nhảy dựng từ trên ghế lao ra, ngước mắt liền nhìn thấy Tần Phong cả người ướt đẫm như vừa vớt lên dưới nước.
"Phong ca ca..." Nước mắt đứa bé thoáng chốc trào ra hốc mắt. Nó và Tần Phong một đường bị đuổi gϊếŧ đến đây, Tần Phong cũng từng vì nó mà năm lần bảy lượt bị thương đổ máu, nhưng kỳ thật trong trí nhớ của nó, vị ca ca chưa đầy hai mươi tuổi này chưa lần nào chật vật giống bây giờ.
Ngoại trừ đau cũng chỉ còn lại đau, Tần Phong giờ khắc này không có cảm giác nào khác, hắn chỉ muốn ngủ một giấc sau đó một lần nữa đối mặt thân phận của hắn, thực hiện chức trách của hắn. Nhưng nhìn đứa bé đang đứng đó, hắn cố gắng xốc lại tinh thần, hắn sẽ không quên hắn làm tất cả những việc này là vì cái gì.
"Thiếu gia... Ta không có việc gì." Tần Phong khẽ động khóe miệng muốn cười, lại chỉ đổi lấy một trận đau đớn.
Đứa bé đỡ Tần Phong nằm xuống giường sau đó run run cởi đai lưng hắn. Dù trong mắt chứa đầy nước mắt, đứa bé vẫn nhìn thấy rõ ràng bên dưới lớp quần áo mông đùi sưng to như núi.
"Thiếu gia!" Tần Phong nhổm người dậy chặn tay đứa nhỏ, "Đừng nhìn, không có việc gì."
"Phong ca ca... Thực xin lỗi..." Sao có thể không có việc gì? Đứa bé càng ngày càng hận bản thân mềm yếu vô dụng.
Tần Phong bắt lấy tay đứa bé kéo nó đến bên người, chính mình một lần nữa nằm xuống, trịnh trọng nói, "Thiếu gia nghe lời ta có được không?"
Đứa bé rưng rưng nước mắt gật đầu.
Trời biết giờ khắc này, mỗi một lần Tần Phong mở miệng đều là tra tấn, "Thiếu gia, chúng ta chạy trốn tới nơi này gần nửa tháng vẫn không có người đuổi theo, ta nghĩ nơi này là chỗ ẩn thân tốt nhất. Hơn nữa Tần Phong đã là thân bất do kỷ, về sau chỉ sợ không thể chăm sóc thiếu gia giống như trước kia, cho nên thiếu gia nhất định phải lưu lại!"
Đau đớn khiến hai má sưng đỏ của hắn có chút vặn vẹo, Tần Phong bắt lấy đôi tay gầy yếu của Tề Hàm, ánh mắt tha thiết cầu xin, chờ đợi.
"Ta đã hiểu, Phong ca ca, ngươi đừng nói nữa!" Đứa bé nhìn Tần Phong sắc mặt càng lúc càng trắng, khóc lóc nói.