Tề Huyên từng bị Tề Hàm dạy dỗ, biết Quân ca ca thường ngày thương nó, thế nhưng một khi quở trách trừng phạt cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, giống như lần đánh gan bàn chân ba mươi lần trước. Hơn nữa, chuyện lần này nó cũng suy nghĩ rõ ràng, Quân ca ca phạt cũng đúng, nó mím mím cái miệng nhỏ nhắn, mắt nai sợ hãi, "Quân ca ca, Huyên nhi phục; tứ ca, Quân ca ca đánh xong, ngươi không tức giận nữa có được hay không?"
Đứa nhỏ thông minh luôn biết mấu chốt sự việc ở chỗ nào.
Tề Hàm đã cầm roi mây lên, lẳng lặng chờ Tề Huyên.
Tề Huyên bặm bặm môi, chớp chớp đôi mắt nặn ra hai giọt nước mắt, lại nhìn thấy Quân ca ca nó không có động tĩnh gì, vì vậy cam chịu số phận mà cởϊ qυầи trong ra, dùng cả tay chân bò lên giường nằm úp sấp. Nó vốn chỉ mặc quần áo trong, lúc này mông lộ ra ngoài, trên da thịt trắng trắng mềm mềm da gà nổi lên chi chít.
Tề Vân đi nhanh vài bước quỳ ngã xuống trước giường, hai tay nắm lấy tay Tề Hàm cầm roi mây, vẻ mặt gấp gáp nói, "Quân ca ca, Vân nhi không tức giận, không trách Huyên nhi; Huyên nhi còn nhỏ, xin Quân ca ca phạt nhẹ!"
Tề Huyên nằm sấp trên giường đáng thương mà xoay đầu nhìn, Tề Hàm cũng không nói gì, vẻ mặt lúc đó cũng không dãn ra, thậm chí lại tiến lên một bước.
"Quân ca ca!" Tề Vân quỳ dời một bước, trên tay nắm càng chặt hơn, "Huyên nhi có lỗi, Vân nhi cũng có trách nhiệm, thân thể nó chưa bình phục, xin ngài, xin ngài để Vân nhi chịu phạt thay nó! Vân nhi là ca ca, ngài phạt ba mươi! Bốn mươi cũng được!"
"Hức hức... Tứ ca, Huyên nhi biết sai rồi... Ngài để Quân ca ca đánh Huyên nhi đi..." Tề Huyên rốt cuộc khóc thành tiếng, cuối cùng cũng biết người vẫn luôn bên nó bị nó xem như bạn, kỳ thật cũng là một ca ca... dũng cảm có trách nhiệm, bảo vệ đệ đệ...
Tề Huyên khóc nói, "Biết sai rồi, Huyên nhi biết sai rồi, sau này không dám hoài nghi tứ ca nữa..."
"Không dám?" Tề Hàm hỏi đến cùng.
"Sẽ không! Sẽ không! Huyên nhi sẽ không bao giờ hoài nghi tứ ca nữa..." Đứa bé trên giường đạp đạp hai cái, làm cái gối lộn xộn đến rối tinh rối mù.
Tề Hàm rốt cuộc thả lỏng nói, "Huyên nhi, tứ ca ngươi xin tha cho ngươi, Quân ca ca chỉ phạt ngươi mười roi, có điều ngươi nhớ kỹ những gì hôm nay nói, nếu có lần sau nữa, tứ ca ngươi xin tha cũng không tác dụng!"
"Huyên nhi nhớ kỹ..."
"Cảm ơn Quân ca ca khoan dung!"
Tay Tề Hàm cầm roi mây bị buông ra, hắn vẫn vén tay áo lên như lần trước, hướng về phía cánh tay trắng nõn chính là ba cái!
"Quân ca ca!" Tề Vân kêu lên, đứng dậy nắm chặt tay trái Tề Hàm, hiển nhiên ba vết roi từ hồng đã sưng lên.
Tề Huyên đang nằm sấp trên giường đột nhiên nhớ tới lần nó chịu vỏ kiếm ở Mạc trạch ngõ Dương, cũng có ba cái như vậy, thì ra đúng là... Đứa bé lanh trí nhạy cảm lấy cái chăn vốn loạn thành một đống xếp lại xếp lại nhét xuống bụng, cặp mông nho nhỏ bị kê lên thật cao! Nó nhận phạt, Quân ca ca hẳn là nên đánh nặng!
Tề Hàm bị hành động của nó chọc cười, hắn nắm roi mây trong tay thật chặt, vẫn dựa vào ba phần lực, quất xuống!
Toàn bộ quá trình cũng không dài, chỉ là roi mây sắc bén đối với một đứa bé mà nói vẫn khó có thể chịu đựng, đánh xong mười lần, trên cặp mông trắng nõn của Tề Huyên đã sưng đỏ một mảnh, từng vết từng vết roi vắt ngang ở giữa, mặc dù không đến mức tím đen, nhưng cũng đỏ chói mắt.
Tề Vân nắm tay đứa nhỏ thật chặt, thấy Tề Hàm ngừng tay, hắn sờ sờ cái trán bị mồ hôi lạnh làm ướt của Tề Huyên, trong mắt nồng đậm yêu thương, là yêu thương của một ca ca đối với đệ đệ.
"Huyên nhi ngoan, Quân ca ca đánh xong, tứ ca không tức giận..."
Tề Huyên bởi vì đau đớn mà rơi lệ, lại vẫn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hướng về phía sau nhếch môi nói, "Không đau! Huyên nhi cảm ơn Quân ca ca dạy bảo!"
Tề Hàm rất đau, lòng rất đau.
"Thiếu gia, hỏi ra rồi." Giọng Mạc Hâm vang lên ngoài cửa.
Tề Hàm buông roi mây đi ra ngoài, đồng thời dặn dò, "Vân nhi, bôi thuốc cho Huyên nhi."
Miệng tên sát thủ kia cũng không kín, đương nhiên, thủ đoạn của Mạc Hâm bọn họ người bình thường cũng không thể gánh nổi, nghe Mạc Hâm thấp giọng báo cáo những gì thẩm vấn được, Tề Hàm có chút khó có thể tin.
Thế mà lại hướng về phía hắn?!
Hắn hơi suy nghĩ một chút, lập tức phân phó gọi Tề Vân và Tề quản gia đến, sau khi dặn dò một phen, trong ánh mắt lưu luyến không rời giả vờ đáng thương của Tề Huyên vội vội vàng vàng rời khỏi vương phủ.
Sau khi trở lại biệt viện, Tề Hàm đem tất cả mọi chuyện ở vương phủ, và tin tức trong miệng sát thủ từ Mạc Hâm báo cáo cho Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh. Nói đúng ra tên "sát thủ" này kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một người làm việc bên ngoài, căn bản tiếp xúc không đến tin tức cốt lõi nhất. Gã chỉ nói nhận được mệnh lệnh của cấp trên, giữ một thiếu niên tên "Quân Diệc Hàm" ở lại vương phủ, thời gian càng lâu càng tốt. Còn mục đích là cái gì, sẽ có cái gì tiến triển phía sau, gã không biết; mà Tề Hàm ra tay quả quyết nhanh chóng cũng không cho bọn gã thời gian và cơ hội có tiến triển.
Quân, Sở hai người đều im lặng không nói. Ánh mắt Quân Mặc Ninh dần dần tập trung trên người thiếu niên thân thể như ngọc.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, trong lòng Tề Hàm vô cùng thấp thỏm.
Sắc mặt Quân Mặc Ninh không chút thay đổi nói, "Cái khác trước hết không bàn, ngươi và cái người tên Tề Vân... đã thân thiết như vậy?"
Ngay cả Sở Hán Sinh cũng bị vấn đề này hỏi đến có chút kinh ngạc, đúng vậy, Tề Hàm trả giá thê thảm mới đạt được hứa hẹn từ miệng tiên sinh hắn, bây giờ, lại chính bản thân hắn thân thiết với người trong hoàng thất?
Tề Hàm hé hé miệng, cuối cùng ngay cả chính mình cũng không biết nói cái gì, chỉ lặng lẽ quỳ xuống.
Quân Mặc Ninh lắc đầu nói, "Đây là một vấn đề rất khó nghĩ rõ ràng, nhưng có một số việc không phải không rõ ràng thì có thể xem như nó không tồn tại. Chuyện này ta không ép buộc ngươi, nhưng ngươi phải cho ta một quyết định không để lại hậu hoạn. Lấy bàn tính quỳ suy nghĩ, khi nào suy nghĩ rõ ràng khi đó tự đứng lên."
"Dạ... Tiên sinh." Trước đây có việc gì nghĩ không ra, tiên sinh cũng phạt hắn quỳ; nhưng mà bây giờ, động một chút là quỳ bàn tính, chính mình thật sự càng ngày càng tệ không tưởng tượng nổi rồi...
Đã có một lần kinh nghiệm, lần này Tề Hàm xem như thuận lợi quỳ lên bàn tính, nhưng có kinh nghiệm như thế nào đi nữa, mỗi một lần đau đớn khắc cốt ghi tâm cũng sẽ không bớt tí ti nào.
Sở Hán Sinh đau lòng, nhưng không nhúng tay. Gia nhà hắn dạy bảo Hàm nhi, từ trước đến nay có lý do có chứng cớ, nhưng cái này dù sao cũng là sự lựa chọn của Hàm nhi, cho dù cố ép hắn không qua lại với Tề Vân... Khó khống chế nhất thế gian chính là lòng người và tình cảm, chuyện này vẫn là chính bản thân hắn nghĩ rõ ràng mới tốt.
Trằn trọc trên bàn tính Tề Hàm nhớ lại từng li từng tí từ lần đầu gặp Tề Vân đến lúc sau này, không thể phủ nhận, trên người Tề Vân có rất nhiều cái chẳng những hắn không bài xích mà ngược lại còn tán thưởng và yêu thích, mà những cái đó khiến Tề Hàm dần dần quên được thân phận của hắn. Tựa như lần hắn bị oan, quật cường trong mưa cũng được, sau đó thỉnh phạt cũng được, đều hoàn toàn không có kiêu căng của một hoàng tử được sủng ái. Đứa bé hiếm có như vậy...
Bên kia, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh cũng trao đổi.
Sở Hán Sinh mở miệng nói, "Gia, có phải là Tào Mặc không?"
"Tào Mặc thật sự đang trên đường lưu đày?" Quân Mặc Ninh nhìn Sở Hán Sinh hỏi.
"Tin tức truyền về nói như vậy," Sở Hán Sinh nhíu mày, "Thế nhưng theo các giải thích của gia, loại người cơ trí lại có thù tất báo như Tào Mặc, lần này bị lưu vong, chỉ sợ cũng sẽ không chịu để yên."
Quân Mặc Ninh đồng ý nói, "Lại phái người đi kiểm tra, xem Tào Mặc rốt cuộc có trên đường hay không. Ta luôn cảm thấy gần đây có gì không đúng, Hàm nhi nói có người theo dõi hắn, bây giờ lại có người ra sức giữ hắn ở lại vương phủ; Cửu ca trở về Bắc Cương, chiến sự với Bắc Mãng hết sức căng thẳng; Tào Mặc bị lưu đày, vốn là người dưới mi mắt, đột nhiên liền mất kiểm soát... Việc này nhìn như không hề có liên hệ gì, thế nhưng..."
Ngón tay Quân Mặc Ninh gõ gõ mặt bàn, sinh ra tiếng "cộc cộc" mạnh mẽ có quy luật, mà suy nghĩ của y cũng càng lúc càng rõ ràng theo thanh âm này, "Vừa lúc Huyên nhi của Cửu ca phá hoại kế hoạch của Tào Mặc hơn nữa trực tiếp khiến hắn bị lưu vong, Tào Mặc từ chỗ sáng chuyển vào chỗ tối, Huyên nhi và Hàm nhi liền lọt vào mưu tính của người không rõ, cái này chẳng lẽ thật sự là trùng hợp? Mẫu thân Tào Mặc là thái hậu Bắc Mãng, mục đích hắn tham nhũng năm mươi vạn lượng bạc chắc chắn là cho Bắc Mãng chống đỡ chi phí quân sự, tuy rằng chừng đó bạc như muối bỏ biển, thế nhưng đối với Bắc Mãng mà nói, cũng là một khoản thu nhập không nhỏ..."
Mạch suy nghĩ của Sở Hán Sinh xoay chuyển theo rất nhanh, "Như vậy, gia, Tào Mặc mưu tính Hàm nhi làm cái gì?"