Mạc Hâm đánh liên tục ba mươi mấy cái còn chưa dừng tay, ban đầu Mạc Nghiêu còn nhe răng trợn mắt, càng về sau mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nhưng bởi vì thiếu gia trước mặt nên không dám không tuân theo quy củ.
"Quân ca ca..." Tề Huyên cẩn cẩn thận thận kéo tay áo Tề Hàm, nhìn thấy Tề Hàm cúi đầu nhìn nó, nó thoáng cái co rụt lại, đáng thương nói, "Không phải lỗi của hắn, là lỗi của Huyên nhi, ngài đừng đánh hắn, tay hắn sắp gãy rồi..."
Đối mặt Tề Huyên, tâm tình Tề Hàm rất phức tạp. Lần đầu gặp nó, đứa nhỏ đáng thương này khiến Tề Hàm nghĩ đến chính mình khi đó, giãy giụa bên bờ vực sống chết; sau khi biết chân tướng chuyện đó hắn mới hiểu được, Cung thân vương không phải Lăng Tuyết, Tề Huyên cũng không phải Tề Hàm năm đó cái gì cũng không biết; Tề Huyên thông minh, gan dạ, đánh bậy đánh bạ nhưng hết lần này đến lần khác không phải không ăn thua!
Nói như vậy, hai vị trưởng bối của hắn đều ngầm thừa nhận, sau này Tề Huyên sẽ do hắn quản?
Tề Hàm nghĩ cấp độ đứa nhỏ nghịch ngợm này có chút cao, muốn dạy dỗ còn phải tiêu tốn một phen tâm tư. Có điều bây giờ thấy nó xin tha cho Mạc Nghiêu, trong lòng Tề Hàm ít nhất cũng vui mừng, dù sao, nó vẫn thiện lương.
"Mạc Hâm ca," Tề Hàm ngẩng đầu không có biểu cảm gì, lên tiếng, "Huyên thiếu gia xin tha thay Mạc Nghiêu."
... Không có?! Tề Huyên chớp chớp mắt, xin... tha sao?
Mạc Hâm đánh đủ năm mươi cái mới ngừng tay, chính hắn xoay người quỳ một chân trên đất nói, "Thiếu gia, Huyên thiếu gia, Mạc Hâm không biết cách dạy dỗ, cảm tạ thiếu gia khoan dung."
"Ừm," Tề Hàm chẳng nói đúng sai, xoay người nói với Mạc Hâm, "Mạc Hâm ca, mượn kiếm dùng một lát."
"Thiếu gia!" Mạc Hâm biến sắc, vội la lên, "Huyên thiếu gia là chủ, tuổi lại nhỏ, muốn ra ngoài chơi cũng có thể chấp nhận..."
"Mạc Hâm ca," Tay Tề Hàm đưa ra chưa hề thu lại, "Ta không ngăn cản ngươi dạy dỗ Mạc Nghiêu, có phải Mạc Hâm ca cũng không cần ngăn cản ta dạy dỗ đệ đệ hay không?"
Mạc Hâm nghẹn lời, hai tay dâng vỏ kiếm.
Đệ đệ?!
Tề Huyên bị hai từ xa lạ này dọa sợ, tuổi của nó nhỏ hơn so với Tề Vân, thế nhưng cho tới bây giờ nó và Tề Vân dường như cũng không phải là quan hệ huynh đệ, càng giống như là... bạn bè, cùng nhau gây họa... Bạn cùng gây họa? Ừm, nếu có cái từ này mà nói thì là như vậy. Cho nên nó gặp nạn, Tề Vân sẽ rất trượng nghĩa tới cứu nó, nhưng sẽ không dựa vào thân phận huynh trưởng xin tha cho nó hoặc là thậm chí để ý tới việc dạy nó.
Đệ đệ...
Dạy dỗ!
Tề Huyên đột nhiên phản ứng kịp, Mạc Hâm vừa mới "dạy dỗ" Mạc Nghiêu như vậy, tay Mạc Nghiêu liền sưng như móng heo, bây giờ Quân ca ca muốn dạy dỗ nó?! Nó không muốn ăn móng heo! À không! Không làm móng heo!
Tề Huyên yếu ớt cười, mặt không đổi sắc giấu hai cái móng vuốt ra phía sau.
Tề Hàm cũng không nóng nảy, hắn đặt vỏ kiếm trên cái bàn tròn trong sân, chính mình ngồi xuống băng đá, cứ như vậy nhìn thẳng Tề Huyên.
"Tề Vân chuyển lời cho ngươi, vương gia đã giao ngươi cho ta chưa?"
Tề Huyên ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật đầu.
Tề Hàm biết bản tính trong xương của nó nên không bị bề ngoài của nó mê hoặc, vẫn nhàn nhạt hỏi, "Nếu ta muốn dạy dỗ ngươi, ngươi nghe lời không?"
Tề Huyên mím môi một cái, dây dưa trong chốc lát, đột nhiên xuất hiện nhiều người "dạy dỗ" nó, hơn nữa phương pháp nhất định sẽ không khiến người ta vui vẻ, nó kháng cự theo bản năng. Nhưng mà... hắn là người cha phái tới, hơn nữa đêm hôm đó, hắn tốt như vậy...
Rốt cuộc, Tề Huyên lần nữa gật đầu nói, "Huyên nhi... nghe lời..." Đôi mắt thật to đáng thương đã lã chã sắp khóc.
"Tự mình nói, mấy ngày nay lén đi ra ngoài mấy lần?" Tề Hàm một tay đặt trên vỏ kiếm, một tay vịn đầu gối, tư thế ngồi như cây tùng, uy nghiêm chăm chú nhìn đứa bé nghịch ngợm trước mắt giả bộ đáng thương tìm kiếm sự đồng cảm.
Tề Huyên bị uy nghiêm của hắn dọa sợ, chớp chớp hai mắt, cực kỳ trung thực nói, "Ba lần..."
"Mười cái, nói lại." Tề Hàm ngay cả nhìn cũng không nhìn đứa bé đứng cách ba bước chân, rũ mắt vỗ vỗ bụi căn bản không tồn tại trên đầu gối, hiển nhiên, một chữ hắn cũng không tin, hơn nữa thái độ cực kỳ khinh thường.
Ý? Đây đâu phải là kết quả sau khi giả bộ lừa gạt nên có?
Tề Huyên âm thầm cảnh cáo chính mình, Quân ca ca trước mắt này không dễ lừa gạt, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
"Quân ca ca!" Hai mắt Tề Huyên không hề chớp nhìn chằm chằm Tề Hàm, tràn đầy chân thành và khẳng định nói, "Năm lần, thật sự, Huyên nhi chỉ trốn năm lần! Ngài không tin hỏi Tam Thổ... A! Không phải, Mạc Nghiêu!"
Tề Hàm đỡ trán, cầm vỏ kiếm đứng lên, "Mạc Hâm ca, đi lấy cái ghế dài trong nhà kho đến..."
"Oa hức hức... Quân ca ca ơi... Oa hức hức..." Nghe câu này một cái, Tề Huyên bắt đầu gào khóc, túm lấy tay áo Tề Hàm không chịu buông, "Huyên nhi không nhớ rõ... hức hức... Có đôi khi trốn ra ngoài, bị Tam Thổ bắt lại... Có đôi khi còn chưa... ra ngoài hắn liền đuổi theo... Còn có còn có... hức hức, đừng đánh Huyên nhi mà... Huyên nhi thật sự không nhớ rõ... Quân ca ca tha mạng... Tam Thổ cứu ta..."
Tề Hàm nhìn Mạc Nghiêu quỳ một bên, đúng lúc hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn Tề Hàm, thị vệ thứ năm của Yến Thiên Lâu bị gọi là "Tam Thổ" bĩu bĩu môi, thiếu gia, Mạc Nghiêu oan ức...
Mà nghe được biệt danh "Tam Thổ" này, một ngũ hành thị vệ "Mạc Tam Kim" khác giật giật khóe miệng, bước nhanh đi lấy cái ghế, "cạch" một tiếng đặt trong sân, sau đó, lạnh lùng đứng bên cạnh "Mạc Tam Thổ", khoanh tay đứng nhìn.
Tề Huyên đã từ gào khóc biến thành thút tha thút thít, hai móng vuốt nhỏ không ngừng xoa mắt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
"Cởi vớ nằm lên ghế," Tề Hàm cầm vỏ kiếm, mặt không chút thay đổi nói, "Lúc đầu chỉ muốn phạt ngươi mười cái, nhưng ngươi nói dối hai lần, đánh lòng bàn chân ba mươi cái, lần sau, thử xem còn dám chạy loạn hay không!"
"Ngươi đi, hay là ta giúp ngươi?" Tề Hàm nghiêm túc đứng, không chừa chút đường sống nào.
Tề Huyên nhìn hai Mạc Tam một quỳ một đứng một chút, lại nhìn nhìn Quân ca ca hung dữ lên đáng sợ hơn Tề Vân nhiều, hít mũi một cái, ngồi xổm xuống cởi giày và vớ, một thân một mình nằm xuống cái ghế còn dài hơn so với hắn.
"Mạc Hâm ca, ngươi qua đây đè lại bả vai Huyên nhi," Tề Hàm khép hai đùi Tề Huyên lại, dựng thẳng lòng bàn chân hướng lên trên, sau khi đợi Mạc Hâm đè nó lại còn nói thêm, "Không cho phép dùng bất kỳ lời nói và động tác gì tránh né trách phạt hoặc là thương tổn tới mình, nghe rõ ràng không?"
"Rõ ràng... Quân ca ca..." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tề Huyên luôn luôn rất thông minh, bây giờ người là dao thớt, ta là thịt cá, còn có cái gì không biết.
Đột nhiên bên tai truyền đến ba tiếng "bốp bốp bốp", toàn thân Tề Huyên chấn động, lại không cảm giác đau đớn chút nào. Đang muốn đứng dậy, lại bị Mạc Hâm vững vàng đè bả vai xuống.
"Thiếu..." Mạc Hâm nhìn Tề Hàm vén tay áo lên đánh ba cái trên cánh tay mình, trên cánh tay trắng nõn lập tức hiện lên ba vết sưng màu đỏ, một tiếng hô đau chưa ra lại cắn trở về.
Tề Hàm ý bảo không sao cả, nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm một chút, tay trái giữ hai cái chân của nó, tay kia nâng vỏ kiếm lên, quất xuống.
"Bốp!"
"A! Quân ca ca... Đau... Hu hu..." Mới vừa bị đánh một cái, Tề Huyên liền kêu trời kêu đất khóc lên.
Trên cánh tay trái Tề Hàm đau rát, hắn biết mình dùng bao nhiêu phần sức, "Huyên nhi, đừng ép Quân ca ca ngươi ngay cả quyền ngươi lên tiếng cũng thu hồi."
Tề Huyên lập tức im miệng, mười cái móng vuốt giật giật, hừ hừ hai tiếng... Hình như không có đau như vậy...
Nhìn nó yên tĩnh lại, Tề Hàm cũng bất đắc dĩ, chịu cái gì không đau chứ, nhiều năm như vậy kinh nghiệm của hắn sớm đã có thể nói là phong phú. Thế nhưng đứa bé này... cơ linh tinh quái, khiến người ta làm sao nhẫn tâm khiển trách nặng nề?
"Bốp bốp bốp!"...
Dựa theo ba phần lực quất xuống, mười cái đầu tiên, Tề Huyên lặng yên chịu; mười cái tiếp theo, đau đớn chồng lên kêu gào ầm ĩ, nó bắt đầu thút tha thút thít gọi "Quân ca ca, đau"; đợi đến hai mươi mấy cái, nó đã không còn tiếng động, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống ghế.
Vỏ kiếm nặng nề, bất kể thu lực thế nào, khi số lượng chồng tới trình độ nhất định, đúng là vẫn sẽ sưng lên bầm tím.
"Huyên nhi. " Tề Hàm trả vỏ kiếm lại cho Mạc Hâm, tự mình giúp đỡ đứa bé chỉ im lặng rơi nước mắt đứng dậy, Tề Huyên mím mím môi, nước mắt giàn giụa.
"Huyên nhi, ca ca đánh nặng sao?" Tề Hàm đau lòng giúp nó lau nước mắt, sau một khắc nước mắt lại chảy ra từ cặp mắt tựa hồ biết nói kia.
"Không có... Hức... Không có... Huyên nhi sai rồi... Huyên nhi nên đánh... Hức hức..."
Vì sao chỉ khi bị đánh mới ngoan?
"Huyên nhi, lát nữa ca ca đưa ngươi đi vương phủ có được hay không?" Tề Hàm biết Tề Huyên vẫn hy vọng về nhà, nó hết lần này tới lần khác muốn trốn cũng vì nguyên nhân này đây.
"Thật sao?" Hai mắt Tề Huyên đang chảy nước mắt rực sáng kinh người, lại đột nhiên gào khóc lên, "Oa hức hức... Quân ca ca, Huyên nhi biết lỗi rồi... Quân ca ca đừng không cần Huyên nhi mà... hức hức hức... Cha không cần Huyên nhi, Quân ca ca cũng không cần Huyên nhi... hức hức... Huyên nhi là một đứa bé hư mà... hức hức..."
"Vương gia và tiên sinh Quân ca ca là huynh đệ rất tốt," Tề Hàm không nhanh không chậm giải thích, hắn biết Tề Huyên nhất định sẽ nghe, "Tiên sinh Quân ca ca nói, hiện tại ta chưa thể dẫn theo ngươi, chờ đến một ngày Quân ca ca học có thành tựu rồi, ngươi lại theo ta có được hay không?"
Đứa nhỏ nghịch ngợm suy nghĩ rõ ràng không giống những đứa bé khác, thút tha thút thít hỏi thăm, "Quân ca ca nghe lời tiên sinh như vậy, tiên sinh kia sẽ đánh chân Quân ca ca sao?"
-----------------
Ở đây giải thích một chút, Huyên nhi gọi Mạc Nghiêu là Tam Thổ vì chữ Nghiêu cấu thành từ ba chữ Thổ, tương tự chữ Hâm cũng cấu thành từ ba chữ Kim.
Bé con à, Quân ca ca của em đâu chỉ bị đánh chân đâu :)))) hỏi gì khó trả lời ghê hà :)))))
À mà chúc mừng mấy cô trong hậu cung Quân Vũ nha, ảnh sắp come back rồi á *tung bông tung hoa*