Không bàn đến Dung Vân ôm tâm tình thấp thỏm về nhà thế nào, Tề Hàm ôm Tề Huyên hôn mê bất tỉnh đi qua mấy con đường vắng lặng, đi tới một tiểu viện, trên tấm biển trên cửa viết "Mạc trạch", vốn là chỗ ở của Mạc Hâm và một vài hộ vệ cấp bậc cao của Yến Thiên Lâu, Tề Hàm đi theo Mạc Hâm có lúc cũng tới đây. Cho nên người biết nơi này thật sự ít lại càng ít.
Nơi đây chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ*, nhất là các loại thuốc trị thương đặc biệt đầy đủ, vì phòng hờ khi bị thương lúc làm nhiệm vụ không kịp mời đại phu, huống chi hầu hết thời gian tình hình vết thương của bọn họ hoàn toàn không thể nói với người ngoài.
* Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ ý chỉ một nơi quy mô nhỏ hẹp nhưng trang bị bên trong rất đầy đủ.
Tề Hàm nhẹ tay nhẹ chân đặt Tề Huyên mười một mười hai tuổi lên giường, thương thế của nó đều ở sau lưng và mông, vậy nên chỉ có thể nằm sấp. Xốc lên áo ngoài màu lam nhạt, vết thương loang lổ nhiều màu trên thân thể nho nhỏ đập vào mắt, trên lưng một vết một vết máu hẳn là Tề Mộ Tiêu dùng roi da quất, bởi vì cởi quần áo, roi roi trúng thịt, roi roi thấy máu. Thế nhưng nhìn kỹ bên dưới, kỳ thật phần lớn cũng chỉ là chảy máu ngoài da, chỉ cần thoa thuốc trị thương ngoài da cầm máu tan máu bầm mấy lần sau đó sẽ không đáng ngại.
Gò núi nho nhỏ phía sau đứa bé sưng to lên khác thường, trong xanh tím thậm chí hiện lên màu đen, đây giống như ứ máu bầm; hơn nữa theo kinh nghiệm ngày xưa Tề Hàm ăn bản tử, thương thế kia cũng không phải là hôm nay tạo thành! Là ai hạ độc thủ với nó như vậy? Thương thế như vậy, số lượng bản tử nhất định không ít, hơn nữa người xuống tay không hề có ý thương tiếc!
Đây không phải là Cung thân vương Tề Mộ Tiêu đánh, Tề Hàm phán định theo trực giác, y không cần phải một tội phạt hai lần, còn phân ra hai ngày!
Tề Hàm nhìn đứa bé nho nhỏ bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, mang theo vết thương như vậy mỗi một giây mỗi một khắc đều là dằn vặt, nó nhỏ như vậy, làm sao chịu đựng nổi?
Tề Hàm đứng thẳng người lên dự định múc nước lau cho nó, lại không nghĩ rằng tác động đến vết thương trên lưng mình, hắn nghĩ đến mình và vị đường đệ* này thật giống nhau, cùng chịu roi da của Tề Mộ Tiêu. Hắn quyết đoán quyết định xử lý mình trước, nếu không thì trị thương giúp Tề Huyên sợ cũng sẽ không thuận lợi.
Trước hết đi lấy một chậu nước trở lại trong phòng, Tề Hàm có chút khó khăn cởϊ áσ ngoài, lúc cởϊ qυầи áo trong, máu trên lưng đã dính vào quần áo rồi, hắn quyết tâm kéo quần áo một cái, đau đến trước mắt đều lóe lên sao Kim lấp lánh. Vết thương trên lưng so với trên mông phiền phức nhiều hơn, huống hồ Cung thân vương còn không cho phép chính mình bôi thuốc, Tề Hàm rơi vào đường cùng đành phải đi ra sân dùng nước rửa sạch một phen, sau khi lau khô sơ sơ thì thay đổi bộ quần áo sạch sẽ.
Đối với mình có thể mạnh bạo, đối với Tề Huyên lại không thể. Tề Hàm dùng khăn lông sạch sẽ mềm mại nhẹ nhàng lau vết máu trên lưng nó, lại lấy ra thuốc mỡ Tề Hàm cho Mạc Hâm bọn họ mà thường ngày bọn họ không nỡ dùng, dùng ngón tay từng chút từng chút bôi lên trên vết thương. Động tác của hắn cực kỳ cẩn thận, thậm chí Tề Huyên nằm lì trên giường, không có chút phản ứng nào.
Tề Hàm đột ngột thở ra một hơi, khom người quá lâu, lưng mỏi chân tê tạm không nói đến, mồ hôi mùa hè thật sự chui vào vết thương đau từng đợt từng đợt.
Tiếp theo chính là mông.
Tề Hàm đau đầu nhìn gò mông và bắp đùi xanh tím sưng to, lại nhìn nhìn đứa bé còn hôn mê, chỉ mong nó đừng nên đau tỉnh.
Ấn theo trình tự trị thương, nên dùng nước lạnh đắp trong vòng mười hai canh giờ, để tránh xuất hiện tình trạng tích tụ ứ máu, lại bôi thuốc mỡ tan máu bầm tiêu sưng lên, thương thế tốt tương đối nhanh; nhưng mà bây giờ, máu tụ dưới da sớm của đứa nhỏ này đã kết thành khối rắn, sợ là qua không chỉ mười hai canh giờ, muốn lành lại, cũng chỉ có thể dùng nước nóng làm tan máu bầm, lại nhẹ nhàng nhào nặn tan khối rắn mới có thể khỏi hẳn. Nhưng quá trình này... từng trải qua một hai lần Tề Hàm vẫn luôn cảm thấy, hắn tình nguyện lại chịu một trận đòn!
Sau khi đắp cho Tề Huyên một tấm thảm mỏng, Tề Hàm đứng dậy nấu nước. Nhìn bọt nước ùng ục bốc lên, hắn nhớ tới đêm qua tiên sinh đút mình ăn cháo, bây giờ suy nghĩ một chút, đã là cảm giác xa xôi như vậy. Có thể, sự thương yêu của tiên sinh đối với mình luôn giấu trong nghiêm khắc và răn dạy, thậm chí thỉnh thoảng còn biểu hiện ở nét mặt, cũng khiến người ta như ở trong mộng khó có thể tin.
Thời gian đã không còn sớm, Tề Hàm có chút lo lắng nhìn sắc trời một chút, nên trở về sớm hơn một chút.
Nấu nước xong lại hâm cháo, Tề Hàm mới xoay người vào nhà, liếc nhìn đứa bé kia vậy mà đã tỉnh, đang mở đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn chính mình, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng!
Trong lòng Tề Hàm buồn cười, nhưng trên mặt chỉ từ tốn nói, "Ta gọi Quân Diệc Hàm, là Dung Vân và ta cùng nhau cứu ngươi ra, các ngươi... biết nhau?"
Vừa nghe "Dung Vân", đôi mắt đứa nhỏ liền sáng, nhìn đại ca ca ôn nhuận như ngọc dần dần đến gần, có lẽ cũng thấy được thật xấu hổ, giọng nói mềm mềm hỏi thăm, "Quân ca ca, Dung Vân đâu?"
"Về nhà, hắn để cho ta chăm sóc ngươi." Tề Hàm ngồi xuống mép giường, ấm áp nói rằng, "Phía sau ngươi bị thương rất nặng, ta muốn nhào nặn giúp ngươi sau đó bôi thuốc tốt, sẽ... rất đau, ngươi nhịn một chút có được hay không?"
Dường như đối với quan tâm che chở như vậy đứa bé có chút xa lạ, chớp chớp đôi mắt sau đó mới gật gật đầu nói, "Huyên nhi không sợ đau!" Nói xong, hàm răng nhỏ vụn cắn lên môi dưới, lại đột nhiên buông lỏng ra nói rằng, "Cảm ơn Quân ca ca!" Một lần nữa lại cắn lên, còn chớp mắt một cái tỏ ý chuẩn bị xong.
Trong lòng Tề Hàm đau xót, đứa nhỏ nào không sợ đau? Đằng sau nhu thuận quá mức tất nhiên ẩn giấu một lần lại một lần dạy dỗ lúc không nhu thuận, vì vậy đối với một tia ôn nhu của người khác cũng cảm động không thôi.
"Cắn nát môi cũng sẽ đau..." Ngón tay thon dài của Tề Hàm điểm miệng Tề Huyên một cái, lại đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, "Ngươi sốt rồi?"
Đứa nhỏ rất nghiêm túc cảm nhận một chút, mở miệng nói, "Không có, Huyên nhi không lạnh."
A, còn biết sốt lên sẽ lạnh.
Tề Hàm thở dài, gấp gọn cái khăn lông mềm mại lại cho nó cắn, "Đau liền cắn cái này, cắn cái này không đau."
Đứa nhỏ gật đầu, trong mắt vui mừng cảm kích.
Thấy nó thật ngoan ngoãn nằm sấp, Tề Hàm vén thảm lên, quệt một chút thuốc mỡ, vừa mới chạm đến đứa bé, nó liền hung hăng run một cái, tiếp đó cả người đều căng cứng.
"Huyên nhi ngoan, thả lỏng một chút, Quân ca ca nhẹ nhàng có được hay không?" Tề Hàm phảng phất nhớ lại năm đó sư phụ an ủi mình như vậy, sau đó vỗ vỗ sống lưng mình, khiến người ta đặc biệt yên lòng.
Quả nhiên đứa nhỏ trầm tĩnh lại.
Tề Hàm hạ quyết tâm, động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, sau đó từng chút từng chút nhào nặn thịt mông cứng ngắc. Nhịp thở Tề Huyên thoáng cái nặng nề lên, vết roi giao thoa trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, hai tay lúc đầu gối ở dưới cằm đã nắm lấy hai bên gối đầu thật chặt.
Đêm qua, hắn cũng chịu đựng như vậy! Tề Hàm đồng cảm, liền càng thương tiếc không nỡ, xuống tay càng lúc càng nhẹ, thậm chí có vài chỗ cứng ngắc thật sự cũng không nhào nặn; hắn ôm hi vọng trong lòng, nếu như đêm nay có thể tốt một chút, còn dư lại có thể không cần ăn phần đau khổ này hay không? Mặc dù thật sự không được, cũng chờ hoãn qua lần này, lại đi xử lý?
Đã hiểu quá rõ đau đớn tương tự, trong lòng Tề Hàm chua xót, dường như nhìn thấy mình năm đó trên người đứa bé này, trằn trọc với vực sâu thống khổ, không đường xin giúp đỡ.
"Hức hức... hức hức hức..." đứa bé đã khóc thật lâu, Tề Hàm từ đầu đến cuối vẫn không dừng lại, không phải lòng dạ hắn ác độc, mà hắn hiểu rất rõ chính mình. Nếu như dừng lại giữa đường, chắc chắn hắn sẽ không xuống tay tiếp được nữa, đến lúc đó, tất cả liền thất bại trong gang tấc!
"Huyên nhi!" Tề Hàm buông lọ thuốc, một tay ôm đứa bé vào trong ngực, một tay lấy khăn lông bị cắn đến gắt gao ra.
"Oa... hức oa... hức hức... Cha, Huyên nhi đau... Huyên nhi không dám nữa... hức hức..." Đứa nhỏ khóc không thở được, ngay cả tình cảnh thời khắc này cũng quên mất, chỉ kêu gào khóc rống theo bản năng.
Tề Hàm đau lòng ôm nó vào trong ngực, vỗ sống lưng an ủi, "Huyên nhi ngoan, hết rồi, xong hết rồi! Sẽ hết đau rất nhanh..."
Khi đó, hắn khát vọng có người ôm mình an ủi như vậy đến mức nào.
Có lẽ do Tề Hàm ôm ấp và động tác giọng nói đều quá khiến người yên lòng, đứa nhỏ khóc rống cũng không lâu, thút tha thút thít rồi yên tĩnh lại, người lại bắt đầu mê man. Tề Hàm chạm vào thân thể nó, cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nó dần dần cao lên... cuối cùng vẫn sốt.
"Huyên nhi, ca ca sắc thuốc cho ngươi..." Tề Hàm muốn đặt nó nằm sấp trên giường lần nữa, nhưng không ngờ đứa nhỏ lại giống như bạch tuộc tám chân quấn lấy hông hắn thật chặt, hắn thử mấy lần, làm sao cũng đẩy không ra.
Tề Hàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mặc nó nằm trên đùi, hai tay vòng qua thắt lưng.
"Huyên nhi, cha ngươi đánh ngươi như vậy, ngươi khổ sở trong lòng không?" Đứa nhỏ thỉnh thoảng vẫn khóc thút thít, Tề Hàm tựa trên góc giường, ngơ ngẩn hỏi. Giọng của hắn có chút trống rỗng, tựa như đang hỏi Tề Huyên, lại tựa như đang hỏi chính mình.
Đứa nhỏ co người lại, tìm cho mình một tư thế càng thêm thoải mái, buồn buồn nói, "Cha bằng lòng quản Huyên nhi, đánh Huyên nhi, Huyên nhi trong lòng vui vẻ, không khổ sở."
Trong lúc nhất thời, nước mắt Tề Hàm rơi như mưa.
-----------------------
Nước mắt tui cũng đã rơi như mưa, vừa edit vừa lau nước mắt :((((( thương Huyên nhi, càng thương Hàm nhi.
Tui thật sự ghét thể loại ngược con như vậy lắm nhưng với bộ này thì ngoại lệ, có lẽ vì sau này Huyên nhi sẽ được nhiều người thương yêu, sẽ được bù đắp mà quan trọng là cha ẻm cũng không đến nỗi nào. Tính ra thì đây là lần đầu Huyên nhi bị cha đánh mà lỗi của ẻm cũng không phải nhẹ nhàng gì nên mấy cô khoan hãy ghét Tề Mộ Tiêu ~~ ài sao giống như tui đang đi tẩy trắng cho ảnh vậy :))))))))