Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 269: PN6-29 Nhìn xem mây cuộn mây tan




Chương hai mươi chín. Ngay cả ngươi cũng là người Quân th ta

Đối mặt với Dịch Thư Vân làm ra quyết định này, Tề Hàm có lòng khuyên nhủ, nhưng Dịch Thư Vân nghênh đón gió tuyết trước mắt nhàn nhạt hỏi, "Diệc Hàm, nếu sư thúc đang ở lao ngục, mà chỉ có phương pháp này mới có thể cứu được, ngươi sẽ làm thế nào?"

Nhất thời, Tề Hàm á khẩu không trả lời được. Bởi vì năm đó, so với điều này hắn làm càng khốc liệt hơn.

Xế chiều hôm đó, Dịch Thư Vân tự giam mình trong thư phòng, trọn một ngày không dính một giọt nước không có một hạt cơm vào bụng. Đến sáng hôm sau, cả người tựa như gầy đi trông thấy. "Tự trục thư", không có người thứ hai xem qua, nhưng có thể tưởng tượng được, đối với Dịch Thư Vân mà nói, chữ chữ nhuốm máu cũng không quá đáng. Một trang giấy khá mỏng, được cẩn thận phong ấn sau đó sai người lập tức đưa về tay Tề Vân Vinh thân vương kinh thành.


Nhìn thân ảnh người mang tin tức dần dần đi xa trong gió tuyết ngập trời, Tề Hàm và Quân Diệc Hi đứng bên người hắn đều cảm giác được, người mang tin tức không chỉ mang đi một phong tự trục thư, còn mang theo sức sống Dịch Thư Vân dựa vào để sinh tồn.

"Giáo chủ..." Tề Hàm thấy tay hắn lại ôm ngực, lo lắng nói, "Bệnh của huynh..."

Sắc mặt Dịch Thư Vân có thể so với tuyết trắng, hắn quay đầu nhìn ánh mắt cực kỳ lo lắng của Tề Hàm và đệ đệ, khẽ cười nói, "Yên tâm đi, vẫn luôn dùng thuốc của sư thúc... tam thiếu... Ta không thể chết đâu..." Nói xong, dường như hắn hạ quyết tâm nào đó, xoay người rời đi.

Tề Hàm và Quân Diệc Hi nhìn nhau, lời Dịch Thư Vân nói chẳng những không an ủi được bọn họ, mà còn khiến họ thêm lo lắng. Nhất là Tề Hàm, hắn nhìn bóng lưng cao ráo gầy gò kia lần nữa đi vào gió tuyết vô biên, không biết sao, lại xót xa đến không cách nào tự kiềm chế.


Sau đó vài ngày, bốn người Dịch Thư Vân, Tề Hàm, Chu Minh cùng với Quân Diệc Hi, kể cả đường chủ ba đường Nhật, Nguyệt, Tinh cùng nhau thương thảo xử lí những người phái nguyên lão đó thế nào.

Tề Hàm vẫn áo đen mặt nạ bạc, thân phận đối ngoại là hữu hộ pháp Tung Thiên giáo, nhưng chưa từng phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ hắn nên ngồi, bàng quan chứng kiến một bang phái giang hồ thanh lý dị đảng thế nào.

Đúng là máu tanh và thảm liệt ngoài dự liệu của hắn.

Bị người chặn ở tửu lâu kinh thành, một đường hồi xuyên nghìn dặm truy sát, Dịch Thư Vân ngoài mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm tích tụ rất nhiều sát ý; bây giờ hắn thâu tóm quyền lực, thủ đoạn không thể nói rằng không sấm rền gió cuốn. Những nguyên lão kia ỷ vào giao tình với Dịch Thiên Hành, vốn nghĩ Dịch Thư Vân sẽ mở một con đường, nhưng mà, bọn họ đánh giá thấp sát ý của giáo chủ sống sót từ trong phản loạn đối với hai chữ "phản bội" này.


Kỳ thật, Dịch Thư Vân chân chính hạ lệnh gϊếŧ không quá ba năm người, thế nhưng những người này có bạn bè, có đồng đảng, có du͙ƈ vọиɠ cầu sống và hoàn toàn miệt thị Dịch Thư Vân, nên tụ tập thành một đám tiến hành phản kháng.

Rất nhiều người nhìn ra được, cái Dịch Thư Vân muốn chính là phản kháng... Như vậy, hắn mới có lý do tiến hành gϊếŧ sạch.

Sát ý của giáo chủ trẻ tuổi khiến đường chủ ba đường đều có chút khiếp sợ, Quân Diệc Hi thì lại hết lời khuyên giải, nhưng ngoại trừ mang đến cho mình nỗi đau da thịt, không có hiệu quả gì.

Tề Hàm cũng khuyên, không có kết quả. Hắn không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng đợi.

Rốt cuộc, chờ được Quân Mặc Ninh.

Quân tam gia cuốn theo gió bụi đầy người đi đến Tung Thiên giáo, nhìn thấy Tề Hàm cũng không đoái hoài tức giận, nhẫn nhịn tính tình nghe xong chuyện từ đầu đến cuối.
"Ta tổng kết một chút," Sau khi Quân Mặc Ninh nghe xong, vươn một ngón tay, nói, "Tung Thiên giáo nội loạn, ngươi bị truy sát một đường." Câu khẳng định, hướng về phía Dịch Thư Vân.

Lại một ngón tay. "Ngươi hạ ngục ca ca ta, tự chạy ra ngoài." Câu khẳng định, hướng về phía Tề Hàm.

Ngón tay thứ ba. "Các ngươi cùng nhau đến Tây Xuyên, gϊếŧ người lập uy, có phải như vậy hay không? Giáo chủ? Hữu hộ pháp?" Câu hỏi, thế nhưng còn sắc bén hơn câu trần thuật, hướng về phía Dịch Thư Vân và Tề Hàm.

Câu cuối cùng mang theo không gian cụ thể rất lớn, nhưng Tề Hàm am hiểu sâu sắc phong cách tiên sinh ngay cả một chữ giải thích cũng không có, vén vạt áo đen lên, hai đầu gối chấm đất.

Sư huynh quỳ rồi, Quân Diệc Hi cũng quỳ bên người Tề Hàm.

"Loại chuyện gϊếŧ người này, sao có thể thiếu Quân Mặc Ninh ta? Chỗ này, ta tiếp tay." Quân tam gia từ trước đến nay hung ác bá đạo, huống chi còn bị đuổi vội vàng như "vịt".
"Tam thiếu, đây là việc nội bộ Tung Thiên giáo ta, thỉnh đừng nhúng tay." Dịch Thư Vân đứng thẳng tắp, tuyên thệ chủ quyền của mình.

Trước đây Tề Hàm khuyên nhủ Dịch Thư Vân, Dịch Thư Vân cũng dùng những lời này đuổi hắn, bây giờ nghe thấy Dịch Thư Vân lại nói như vậy, Tề Hàm len lén ngẩng đầu.

"Cháu trai lớn, ta thật sự không muốn đánh ngươi." Biểu cảm trên mặt Quân Mặc Ninh rất nguy hiểm, y tiến một bước giơ tay lên, hành động và ngôn ngữ hoàn toàn trái ngược đánh xuống một chưởng.

Chỉ nghe một tiếng "bốp" vang giòn giã, má trái Dịch Thư Vân trúng phải một chưởng nặng nề vào mặt, không khỏi thốt ra một tiếng đau đớn xoay người ngã xuống đất, cùng lúc đó, đỉnh đầu hắn truyền đến giọng tam sư thúc nhà hắn định vị trí cuộc đời của hắn, "Ngay cả ngươi cũng là người Quân thị ta, ngươi nói việc nội bộ với ta?"
Muốn tuyên thệ chủ quyền trái lại còn bị tuyên thệ chủ quyền, nửa bên mặt Dịch Thư Vân đều tê dại, run run rẩy rẩy chống nửa người dậy, tam sư thúc nhà hắn nói không giữ lời lại lên tiếng, "Xét thấy ngươi quật cường không đúng lúc trước mặt ta, từ hôm nay trở đi, phàm ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thể quỳ..." Tiếp nhận được ánh mắt trợn to đến từ phía dưới, Quân Mặc Ninh lại thêm một câu, "Còn có, tiếng "tam thiếu" kia của ngươi khiến ta rất không vừa lòng, từ giờ trở đi, cấm thanh."

Trong đôi mắt cực kỳ kính nể của Tề Hàm, Dịch Thư Vân hoàn toàn không để ý tới Quân Mặc Ninh hạ lệnh cấm cho hắn, chống đầu gối đứng dậy, nhìn nam tử mọi phương diện đều đủ nghiền ép hắn, nói, "Quân công tử, Dịch mỗ đã tự trục Quân môn, chuyện của Dịch mỗ tự mình xử lí, không phiền phí tâm."
"Tự trục Quân môn, không phiền phí tâm?" Quân Mặc Ninh cười đến cực kỳ chính trực cực kỳ khinh bỉ, "Quân môn là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Huống hồ, Quân lão cha vì ngươi mà tự mình ra mặt mời những lão già kia uống trà; Quân đại vì ngươi tự hạ lao ngục; Quân tam ta vì ngươi bị Quân đại đuổi như đuổi vịt chạy tới Tây Xuyên; học trò Quân thị Tề Hàm vì ngươi không để ý đến thân phận an nguy nghìn dặm hộ tống... Bây giờ ngươi nói với ta không phiền phí tâm?"

Rất nhiều rất nhiều chi tiết đều không nghe rõ, thế nhưng sắc mặt Dịch Thư Vân theo mỗi một chữ Quân Mặc Ninh nói ra trắng bệch từng chút từng chút, khiến dấu tay bị tát càng thêm rõ rệt, ánh lên ánh mắt mờ mịt luống cuống của hắn. Thì ra trong lúc không hay không biết, hắn ấy vậy mà đã nợ Quân thị nhiều như vậy nhiều như thế!
Ánh mắt Tề Hàm nhìn Dịch Thư Vân chan chứa đồng cảm, dù là ai nghe được lời nói thẳng thắn xuyên tâm như vậy, cũng sẽ sụp đổ. Hắn lại đưa mắt về phía Quân Mặc Ninh, tiên sinh hắn, người hắn sùng kính cả đời... Dường như chuyện vào tay y, đều sẽ trở nên dễ dàng... bản thân mình đến khi nào mới có thể trở thành người như vậy đây?

"Ta không đánh ngươi," Quân tam gia vừa mới động tay vẫn giữ vững "nguyên tắc" của mình, "Ngoại trừ trách phạt vừa nãy, một đầu ngón tay ta cũng không động tới ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi dưỡng cho tốt, giữ lại cho ngươi tinh thần sức lực đi gặp Quân đại giải thích "tự trục thư" của ngươi. Về phần Tung Thiên giáo, buông tự tôn buồn cười của ngươi, dã tâm những nguyên lão kia có lẽ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi!"
Dịch Thư Vân rốt cuộc không thể đứng dậy tựa như người sắp chết chìm nhưng sau cùng chộp được gỗ nổi trước mặt, tự trục sư môn là quyết định khoét tim hắn cực đoan bất đắc dĩ làm ra, hắn hao hết tâm cơ mới có thể lưu lại Quân môn, sao cam lòng nói trục liền trục?!

Nhưng mà triều đình, Tung Thiên giáo nho nhỏ của hắn khó thể đối kháng, bởi vì thân phận "Kình Thiên thành chủ" luật pháp triều đình như tầng tầng gông xiềng gắt gao chụp trên đầu hắn! Nếu chỉ muốn mạng Dịch Thư Vân hắn, e rằng hắn sẽ không có quá nhiều kiêng dè như vậy, thế nhưng, hôm nay liên lụy tới tiên sinh Quân Vũ! Dịch Thư Vân tự thấy, dù chết một trăm lần cũng không chuộc được tội!

Ngoại trừ tự trục sư môn, hắn còn có lựa chọn khác không?!

Bây giờ, vị sư thúc hung ác bá đạo triệt để phủ định chuyện này, từ đôi câu vài lời của y có thể nghe ra được, trên dưới Quân thị đều vì hắn mà bị tác động. Diệc Hàm, sư thúc, tiên sinh, thậm chí... sư công... Đây chính là cảm giác được che chở sao? Nhớ đến mỗi một xưng hô, tâm Dịch Thư Vân liền ấm áp thêm ba phần.
Không quản nữa, cái gì cũng không quản nữa! Tung Thiên giáo, Kình Thiên thành, cơ nghiệp, âm mưu gì chứ! Dịch Thư Vân hắn sống ở trần thế hai mươi sáu năm, từ sau khi phụ thân qua đời, đã quên cảm giác được người che chở ra sao! Là có thể buông thả trốn tránh và hèn nhát của mình, là tâm tình có thể nhút nhát có thể sợ hãi, thậm chí... có thể thản nhiên ngồi xem mây cuộn mây tan...

Giờ khắc này, Dịch Thư Vân chỉ muốn làm một "đứa nhỏ" "không chịu trách nhiệm" như vậy.

Còn trách phạt này... Hắn đã phạm sai, hậu quả dĩ nhiên tự bản thân hắn cần phải gánh chịu, giờ đây hắn chỉ có một mong đợi, đó chính là tiên sinh đừng bị chọc tức ra cái gì quá mức.

Dịch Thư Vân gỡ xuống cho mình một thân gông xiềng xê dịch đầu gối, hướng về phía Quân Mặc Ninh im lặng dập đầu. Từ giờ trở đi, quỳ gối, cấm thanh.
Thư Vân cung lĩnh trách phạt.

Suy cho cùng vẫn là người trải qua sống chết năm tháng rèn luyện mài giũa, thái độ dứt khoát tự nhiên này Tề Hàm năm đó cũng không thể sánh bằng. Trong lòng Quân Mặc Ninh tán thưởng Dịch Thư Vân, chẳng trách đại ca Quân Vũ sẽ để tâm như thế, ngay cả phụ thân Quân Tử Uyên cũng sẽ ra tay tương trợ.

Nếu đã giải quyết Dịch Thư Vân, Quân Mặc Ninh tự động tiếp nhận cục diện hiện hữu của Tung Thiên giáo, y thu liễm thái độ nóng nảy điên cuồng vừa nãy, ngồi xuống, hướng về phía ba người đang quỳ nói, "Các nguyên lão Tung Thiên giáo nhìn trúng Kình Thiên thành, cho nên giả vờ chỉ trích ngươi đầu nhập triều đình, kì thật muốn chiếm đoạt, cho nên một đường truy sát đến tận đây. Chỉ bằng điểm đó, những người này liền không thể lưu."

Dịch Thư Vân và Tề Hàm nhìn nhau, hai người đều không nghĩ tới, phía sau chuyện này thế mà còn ẩn giấu âm mưu như vậy.
"Về phần ba người các ngươi..." Quân Mặc Ninh phán, "Hi nhi theo hầu, bàn giao chuyện Tung Thiên giáo và Kình Thiên thành một chút; Thư Vân ở lại chỗ này dưỡng bệnh cho tốt... Ta nghĩ ngươi cũng không quá muốn gặp ta... khi nào cần dùng ngươi rồi lại nói; còn ngươi..." Tam thiếu gia rốt cuộc dời ánh mắt nhìn về phía học trò bảo bối nhà mình, "Đi viết thư báo bình an cho song thân ngươi trước, sau khi hồi kinh hẵng đi thỉnh gia pháp; hiện tại, mỗi ngày quỳ tỉnh một canh giờ, còn lại theo hầu."