Chương hai mươi ba. Bị thương
"Tiên sinh... sắc mặt người không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì?" Dịch Thư Vân nhớ đến vừa nãy ở bên ngoài Quân Mặc Ninh nói "thân thể có bệnh", thế nhưng trực giác lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó... hôm qua lúc hồi kinh còn rất tốt, sao đột nhiên lại bị bệnh?
Quân Vũ buông mi mắt, lại lần nữa nâng lên nhìn Dịch Thư Vân nói, "Không có việc gì, hôm qua nhiễm chút lạnh..."
Dịch Thư Vân khẽ mỉm cười một cái, như rất có kinh nghiệm mà nói, "Tiên sinh, mỗi lần Thư Vân nói dối đều thích xoa ba ngón tay phải... E là người cực ít khi... nói dối ha..."
Quân Vũ bị một câu của học trò nhà mình nói đến xấu hổ không chỗ chui xuống, da mặt y không dày như đệ đệ nhà mình, trong chốc lát, khuôn mặt trắng nõn nhuộm ba phần đỏ ửng, ngay cả lời cũng không nói được.
"Không cần, ngươi đứng dậy." Quân Vũ ngăn cản nói, "Ta với ngươi quy ước ba điều, điều đầu tiên chính là muốn ngươi thẳng thắn thành khẩn, thân là tiên sinh ta không làm được, ta nên tát miệng mới đúng."
"Không phải! Tiên sinh, ta.." Dịch Thư Vân đột nhiên nghĩ đến mấy lời Quân Mặc Ninh nói với hắn lúc ở Tây Xuyên, tùy tiện vào núi, khiến con trai độc nhất của Cung thân vương trọng thương... "Tiên sinh, người... bị phạt sao?!"
Quân Vũ tránh né ánh mắt Dịch Thư Vân, thoáng do dự, lại nghe Dịch Thư Vân tràn ngập tự trách nói, "Vì ta, đều vì Thư Vân... liên lụy tiên sinh... Ta..."
Vừa nghĩ tới đây, Dịch Thư Vân giơ tay lên đánh xuống, một cái tát thẳng tay đánh đến khóe miệng thấy máu, dường như còn chưa đủ, tay phải chưa buông, tay trái đã theo sau đó!
"Ngươi làm gì! Thư Vân!" Quân Vũ đột ngột đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Dịch Thư Vân, khó khăn lắm mới ngăn được hắn tát cái thứ ba, bấy giờ, chính y mới cảm nhận được từ phía sau lưng truyền tới, đau đớn xé rách.
Quân Vũ nắm cổ tay Dịch Thư Vân, dưới chân lảo đảo một cái.
Vết thương bị rạch trên lưng hẳn đã nứt ra, Quân Vũ có thể cảm giác được sau lưng có chất lỏng ấm áp chảy xuống, y gắng gượng ổn định thanh âm nói, "Đến Vô Âm Các, mời tam sư thúc qua đây..."
"Tiên sinh, để Thư Vân giúp ngài xem..."
"Nghe lời, nhanh đi!" Quân Vũ ngắt lời, sao y có thể để Dịch Thư Vân nhìn thấy ba vết thương dữ tợn sau lưng y.
Dịch Thư Vân thấy Quân Vũ khăng khăng như vậy, cũng biết thân phận hai người chung quy là thầy trò, Quân Vũ ỷ vào thân phận y, tất nhiên không cho phép mình nhìn thấy mặt chật vật của y, liền không miễn cưỡng nữa, bước nhanh rời khỏi Thủy Vân Hiên.
Không bao lâu sau, Quân Mặc Ninh đã đến, lưu Dịch Thư Vân đợi ngoài thư phòng, bản thân mình vội vã đi vào phòng nhỏ thông với thư phòng. Quân Vũ đã cởϊ áσ ngoài, trên áσ ɭóŧ trắng như tuyết, ba vết máu thình lình đập vào mắt.
"Sao lại biến thành như vậy?" Quân Mặc Ninh vừa giúp Quân Vũ cởi áσ ɭóŧ, cực kỳ lưu loát rửa sạch vết thương, vừa nói, "Ca, không phải Dịch Thư Vân động tay với huynh chứ?"
Quân Vũ chịu đau, tâm tình dường như không tệ, cười hỏi, "Hàm nhi có từng động tay chân với ngươi không?"
"Dám!" Tam gia chỉ đáp lại một chữ, giọng điệu không khỏi kiêu ngạo, sau đó như mới phản ứng kịp, nói, "Cho dù không phải Dịch Thư Vân ra tay, tất nhiên cũng có quan hệ với hắn, ca, kỹ xảo đánh trống lảng của huynh thật sự vụng về."
"Thư Vân nói ta không biết nói dối, ngươi lại nói ta không biết đánh trống lảng, trong mắt các ngươi ta có bao nhiêu vô năng... Ưʍ..." Quân Vũ bị cơn đau cắt ngang câu chuyện.
Vì không để vết thương nứt ra lần nữa, lần này Quân Mặc Ninh băng băng vải, giúp Quân Vũ mặc quần áo tử tế, lại chỉ nghe Quân Vũ nói, "Mặc Ninh, ngươi về trước đi, gọi Thư Vân tiến vào, hắn lo lắng."
Có học trò liền quên đệ đệ, Quân tam gia bị huynh trưởng nhà mình dùng xong vứt bỏ thu dọn đồ đạc xong nén giận bước đi, không nhìn thấy ánh mắt cưng chiều vương ý cười sau lưng.
Dịch Thư Vân quỳ ở cửa, thấy Quân Mặc Ninh đi ra, trong mắt đều là lo lắng và thăm hỏi.
"Bị cha ta phạt, đánh lưng ba mươi roi mây, trong đó ba roi cần rạch lấy máu mới có thể trị tốt." Quân Mặc Ninh không e dè thuật lại thương thế của huynh trưởng, mục đích dĩ nhiên là đâm dao vào lòng sư chất, "Tội danh chưa tận chức trách, xử sự lỗ mãng. Quân Vũ từ năm mười ba tuổi đã không phạm lỗi như vậy nữa rồi, bây giờ tái phạm, tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ."
Quân tam gia phất ống tay áo đi rồi, Dịch Thư Vân quỳ ở cửa ngây ngốc nhìn Quân Vũ từ trong phòng đi ra, chân hơi khập khiễng... đây là... bị thương đầu gối?
"Tiên sinh, Thư Vân thỉnh phạt..."
"Đứng lên, ta bôi thuốc cho ngươi." Quân Vũ không tiếp lời, nhìn Dịch Thư Vân phân phó một tiếng sau đó xoay người lấy thuốc, mãi không nghe thấy động tĩnh sau lưng, Quân Vũ xoay người nhìn đứa học trò như đóng đinh ở cửa chậm rãi nói, "Ngươi biết trên người vi sư bị thương hành động bất tiện, còn muốn ta tới đỡ ngươi?"
"Thư Vân không dám." Dịch Thư Vân dập đầu, đứng dậy, đỡ Quân Vũ ngồi xuống ghế, lại lần nữa quỳ xuống, ngửa hai gò má sưng đỏ dấu tay, trong mắt toàn là áy náy và phục tùng.
Quân Vũ ngồi, buông mắt nhìn dáng vẻ hắn cung kính như thế, trong lòng không khỏi cảm động. Người trước mắt vốn là giáo chủ đứng đầu một giáo hô mưa gọi gió, tính tình cực đoan làm việc tùy tâm, bây giờ chẳng những thân ở quan trường học tập chính đạo, còn tuân thủ nghiêm ngặt môn quy ở môn hạ y...
Quân Vũ điều chế xong thuốc mỡ, dùng đầu ngón tay phải thon dài bôi nhè nhẹ trên mặt Dịch Thư Vân, "Ngươi ta thầy trò, ngươi kính ta là bổn phận, ta che chở ngươi cũng là bổn phận... Lần này... gia phụ quả thật giáng trách phạt, đây cũng không trách ngươi, lỗi của ngươi ta đã phạt ngươi, là bản thân ta về công về tư đều không làm tốt... Kỳ thật trong lòng ta thấy may mắn, ngươi và Huyên nhi dù chịu khổ, nhưng cuối cùng tính mạng không lo... Nếu các ngươi có mệnh hệ gì, dù dùng roi mây đánh chết ta, thì có ích gì?"
Bên tai truyền đến giọng nam tử trung niên hiền hòa, trước mắt là người công chính nghiêm nghị trên mặt vương ấm áp mà mình kính phục, khuôn mặt nóng lên vì sưng truyền đến nhiệt độ lành lạnh của y, Dịch Thư Vân thậm chí có thể cảm nhận được đầu ngón tay quanh năm cầm bút của y mang theo vết chai cưng cứng.
Từ sau khi phụ thân Dịch Thiên Hành qua đời hơn mười năm, nào có thân ảnh vĩ đại như núi như vậy, để mình dựa vào bình bình yên yên?
Y vì cứu hắn, không để ý đến thời cơ bắt địch tốt nhất, nguyện ý dùng tính mạng của mình đổi cho hắn thoát hiểm từ miệng cọp, thậm chí vào thời khắc ấy y quên mất bổn phận làm người thần tử bị khắc trong lòng từ nhỏ!
Sư ân như núi, không gì hơn được.
Bôi thuốc xong, Dịch Thư Vân lui ra phía sau một bước, dập đầu.
"Đứng lên đi." Quân Vũ đậy kín lọ thuốc, nói, "Hôm nay sắc trời đã tối, ta gọi người sắp xếp ổn thỏa tiểu viện cho ngươi rồi, chốc nữa dẫn ngươi tới. Gia phụ vốn muốn gặp ngươi một lần, giờ này y đã đến Phật Đường làm bạn mẫu thân, vậy ngày mai rồi gặp đi."
Dịch Thư Vân vừa mới đứng dậy sửng sốt, lại nặng nề quỳ xuống, trong ánh mắt nghi hoặc của Quân Vũ, hắn nói, "Tiên sinh, Thư Vân... e rằng phải phụ lòng một phen người thu xếp... Ta..."
"Làm sao vậy?" Nhân lúc Dịch Thư Vân bối rối, Quân Vũ hỏi.
Dịch Thư Vân thẳng thắn nói, "Trong giáo đã xảy ra vài chuyện, rất gấp, cần xử lý cả đêm."
"Nghiêm trọng không? Có cần ta hỗ trợ?" Quân Vũ lo lắng bộc lộ trong lời nói.
Trong khoảnh khắc như vậy, Dịch Thư Vân thật sự muốn nói với Quân Vũ, "Tiên sinh, Thư Vân không muốn gϊếŧ người, người có thể giúp Thư Vân sao? Làm mấy kẻ phản bội đó cũng tuân thủ quy củ đàng hoàng!" Nhưng mà, không được, chuyện giang hồ là giang hồ, ân oán giang hồ giang hồ trừ, sao hắn có thể kéo tiên sinh xuống bùn!
"Không cần, không nghiêm trọng, tạ tiên sinh!" Dịch Thư Vân cười cười, ánh mắt có kiêu ngạo và tự tin riêng thuộc về người đứng đầu một giáo, "Thư Vân rất nhanh có thể xử lý tốt, đến lúc đó trở lại bái kiến sư công."
"Cũng tốt, dù sao cũng là chuyện trong giáo ngươi, vi sư cũng không tiện nhúng tay." Quân Vũ trịnh trọng nhìn Dịch Thư Vân nói, "Có điều, Thư Vân ngươi nhớ kỹ, có gì khó khăn nhất định nói với vi sư, dù vi sư không làm được, còn có tam sư thúc ngươi!" Mỗi lần Quân Vũ nhắc đến Quân Mặc Ninh, trong ánh mắt đều sẽ không che giấu được kiêu ngạo.
Đến bao giờ Thư Vân mới trở thành kiêu ngạo của người?
Dịch Thư Vân mỉm cười dập đầu, "Sẽ, tạ tiên sinh!"
Hắn quả nhiên đi cả đêm, hơn nữa liên tục bảy tám ngày cũng không có một tia tin tức.