Chương hai mươi hai. Chuyện giang hồ
Lúc Dịch Thư Vân rời khỏi hoàng cung, đã là sáng ngày hôm sau. Bởi vì địa vị đặc thù của Kình Thiên thành trong triều đình cùng với quan hệ đặc thù của Dịch Thư Vân và hoàng đế, bản tôn Kình Thiên thành chủ chưa bao giờ xuất hiện trong triều đình, đây là nhận thức chung của cả triều trên dưới, chuyện Kình Thiên thành, từ trước đến nay đều do Trung Thư Các đại diện bẩm tấu.
Tề Hàm lâm triều, cung nhân hầu hạ dọn thức ăn sáng, Dịch Thư Vân vừa ăn vừa thuận miệng hỏi thừa tướng có trên triều hay không, nội thị trẻ tuổi đầu tiên lắc đầu tỏ ý không biết, sau đó lại nói thừa tướng đại nhân thường vào triều trước, rồi đi Trung Thư Các, cuối cùng còn phải diện thánh.
Xem tình huống, chưa đến cơm tối chưa về nhà được. Dịch Thư Vân tính toán thời gian một chút, thầm nghĩ. Như vậy, cũng không cần quá vội, dù sao trong phủ thừa tướng ngoại trừ Quân Vũ, đối với Dịch Thư Vân mà nói những người khác đều tương đối xa lạ; cho dù là Quân Mặc Ninh sư thúc, hắn cũng có chút kính nhi viễn chi*.
Một mình đi lại trên đường phố kinh thành, người đến người đi tấp nập, hoàn toàn không giống với cảnh tượng Tây Xuyên. Nhìn ra được, quả thật Tề Hàm cai trị Trung Châu rất tốt, yên bình, phồn hoa, dân chúng yên vui. Xa xa nhìn thấy một tửu lâu, bốn chữ "tửu lâu Duyệt Lai" bỗng chốc lọt vào tầm mắt, Dịch Thư Vân không khỏi bước nhanh hơn.
Đi được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Là tả hộ pháp Tung Thiên giáo, đại sư huynh của Phương Quân Tu cốc chủ Dược Vương Cốc, Chu Minh.
"Minh thúc, không phải người ở Dược Vương Cốc sao? Xảy ra chuyện gì thế?" Dịch Thư Vân theo Chu Minh loanh qua loanh quanh đi đến một tiểu viện vắng vẻ, khó hiểu hỏi.
Trên mặt Chu Minh vương gió sương, sau khi y kéo Dịch Thư Vân vào phòng ngồi xuống, mới nhíu mày nửa lo lắng nửa dạy dỗ nói, "Sao bên người giáo chủ không bố trí người hộ tống?"
Chu Minh có chút bỡ ngỡ ngưng mắt nhìn đứa nhỏ gần như do y một tay nuôi nấng, đứa nhỏ nữ nhân y yêu nhất sinh ra, cười khổ nói, "Giáo chủ, ngài... thật sự chuẩn bị dấn thân vào triều đình?... Tung Thiên giáo thì sao? Ngài còn cần Tung Thiên giáo hay không?"
Dịch Thư Vân bỗng chốc đứng dậy, vội hỏi, "Trong giáo đã xảy ra chuyện gì?" Sau cùng, lại bỏ thêm một câu, "Tử Y đâu?"
Chu Minh thấy hắn sốt ruột, bấy giờ mới nói ra tình hình thực tế. Hóa ra sau khi Dịch Thư Vân tự nhập chủ Kình Thiên thành, thế lực phản loạn ban đầu trong giáo lại có dấu hiệu rục rịch ngóc đầu dậy. Lúc trước Dịch Thư Vân nói với Quân Vũ rằng kẻ thù của cha hắn tìm tới cửa thật sự là lời thật, mục đích trong ứng ngoài hợp với thế lực phản loạn trong giáo, cuối cùng chiếm lấy Tung Thiên giáo.
"Lần này bọn hắn không trực tiếp hành động trong giáo, mà đối phó với thế lực phân tán bên ngoài của giáo như tằm ăn rỗi," Chu Minh uống một ngụm trà lạnh, giọng căm hận nói, "Tử Y cô nương không có việc gì, nhưng rất nhiều huynh đệ trong giáo và người nhà bọn họ đều gặp họa, mọi người đều kích động, nhưng làm sao cũng không được mệnh lệnh của giáo chủ..."
"Tại sao ta hoàn toàn không biết gì cả?" Dịch Thư Vân đứng dậy lớn tiếng hỏi.
Chu Minh đáp, "Mấy người đó trước tiên cắt đứt toàn bộ đường dây liên lạc đối ngoại của giáo, mấy năm nay giáo chủ đặt phần lớn tinh lực ở Kình Thiên thành, một số người trong giáo mới bị thuyên chuyển ra ngoài... Bọn hắn náu mình chời thời tụ tập thế lực, e là chờ ngày này... Vừa nãy ta thấy giáo chủ một mình trên đường, sợ bọn hắn sẽ xuống tay với ngài!"
"Bọn hắn cũng đến kinh thành rồi?"
"Cụ thể cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta nghĩ nếu bọn hắn thật có mưu nghịch, dứt khoát sẽ không bỏ qua cơ hội giáo chủ một mình nhập kinh..."
Dịch Thư Vân đột nhiên ý thức được mấy năm nay vì Kình Thiên thành, hắn quả thật quá mức lơ là Tung Thiên giáo, tạo cơ hội cho đám tàn dư bộ hạ cũ tro tàn lại cháy...
Tâm tư nhớ tới năm tháng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đó, Dịch Thư Vân cùng Chu Minh cung cấp tin tức thế lực Tung Thiên giáo y mang đến kinh thành, lập mưu bắt đầu lật ngược đại cục từ đâu... không thể ngoài chém gϊếŧ. Trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên lời Quân Vũ dạy bảo "Mạng người lớn hơn trời", nhưng vào một khắc sau đó lại quên sạch sành sanh... Không phải Dịch Thư Vân không thể dạy dỗ, chỉ bởi vì thân tại kỳ vị* mà thôi.
* Thân tại kỳ vị trong câu "thân tại kỳ vị tiện mưu kỳ chính" nghĩa là người đang ở vị trí nào thì phải làm chuyện ở cương vị đó.
"Quyết định như vậy trước, bây giờ nhân thủ của chúng ta ở kinh thành cũng không nhiều, nên chỉ có dẫn rắn ra khỏi hang!" Trong mắt Dịch Thư Vân lóe lên tàn nhẫn quyết tuyệt, "Truyền lệnh dụ ta tự tay viết, phàm người tham gia chuyện lần này... Gϊếŧ không tha!"
Giờ khắc này, hắn chỉ là... chủ nhân Tung Thiên giáo Tây Xuyên, Dịch Thư Vân.
Khi Dịch Thư Vân đến tướng phủ trời đã gần đen, hắn và Chu Minh mưu tính toàn bộ kế hoạch trong tiểu viện vắng vẻ kia, không làm từng bước như Hình bộ thu quyết phạm nhân, tất cả kế hoạch của Dịch Thư Vân hắn không khỏi lộ ra xảo quyệt và tàn nhẫn chốn giang hồ.
Dịch Thư Vân ngẩng đầu nhìn phủ thừa tướng Tề Phong Vân ban thưởng Quân Tử Uyên, biết ở nơi này có người hắn nguyện ý trả giá mọi thứ cũng muốn dựa vào. Trước đây, hắn tham luyến không muốn buông tay, nghìn dặm vạn dặm cũng muốn đuổi theo; mà nay, không biết vì sao sinh ra vài phần cảm giác cận hương tình khiếp*... Có lẽ có một số việc chung quy không thể dung hòa, chỉ vì nội tâm không hợp nhau mà thôi.
* Cận hương tình khiếp ý chỉ đến gần lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Đang lúc suy nghĩ, cửa hông bên cổng tướng phủ "két" một tiếng mở ra, Quân tam thiếu Quân Mặc Ninh một thân trường sam màu xanh có chút không kiên nhẫn đi tới, nói với hắn, "Cuối cùng cũng có thể đợi được Dịch đại thành chủ đại giá, ta còn tưởng rằng tối nay ngươi và hoàng đế học trò của ta còn muốn tiếp tục soi đuốc nói chuyện đêm khuya!"
Dịch Thư Vân bật cười, nói thật, tình cảm của hắn đối với Quân Mặc Ninh thật sự rất phức tạp. Có lúc là kính nể, dù sao người có tên cây có bóng, vừa là sư thúc hắn, địa vị giang hồ cũng cao hơn hắn, tính thế nào mình cũng nên thành thật làm vãn bối làm sư chất; nhưng có đôi khi hắn lại cảm thấy tác phong làm việc của đối phương thật sự rất giống mình, nếu thoải mái trò chuyện, e rằng còn có tiếng nói chung đó...
"Sư thúc..." Sau lần trị thương ở Kình Thiên thành, tiếng "sư thúc" này Dịch Thư Vân càng ngày càng gọi thuận miệng, "Tiên sinh đã trở về phủ chưa?"
"Vất vả ngươi còn nhớ ngươi có một tiên sinh!" Lời Quân Mặc Ninh nói ra cay độc đến người ta không còn cách nào khác, "Tiến vào, y lo ngươi sáng sớm tới phủ, lâm triều xong đã trở về!"
Lúc Dịch Thư Vân nghe được nửa câu đầu còn có chút cười khổ, thầm than một tiếng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đợi nghe được nửa câu sau, hắn không khỏi sửng sốt, tiếp đó thu lại nụ cười, bước nhanh vào phủ đuổi theo bước chân của Quân Mặc Ninh.
"Tiên sinh sớm như vậy liền trở về?" Dịch Thư Vân vừa đi vừa hỏi, "Nhưng mà ta hỏi cung nhân Ngọc Thần cung, bọn họ nói..."
"Từ khi nào một cung nhân cũng có thể nắm giữ hành tung thừa tướng một nước?!" Quân Mặc Ninh đột nhiên xoay người, giọng nói tương đối dọa người.
Dịch Thư Vân bị hỏi đến sửng sốt, nhìn bóng lưng Quân Mặc Ninh lần nữa xoay người bước nhanh về phía trước, đột nhiên hắn cảm thấy khoảng cách càng lúc càng xa này, chính là ranh giới tồn tại giữa Dịch Thư Vân hắn và mọi người trong tướng phủ trừ tiên sinh Quân Vũ. Mà sư thúc trước mặt, y ngoài là người lãnh đạo thực tế của Yến Thiên Lâu đệ nhất môn phái ở giang hồ, còn là tam công tử thừa tướng, trâm anh thế gia!
Hắn có tư cách gì cùng nói chung một câu chuyện? Dịch Thư Vân vô cùng tự giễu bản thân mình lại có những suy nghĩ kia.
Lặng lẽ theo Quân Mặc Ninh tới cửa Thủy Vân Hiên nơi Quân Vũ ở, xoay đầu lại nói, "Ta không hỏi hành tung ngươi, thế nhưng tốt nhất ngươi thành thật nói rõ ràng với tiên sinh ngươi... Dạo này thân thể y có bệnh, ngươi thân là học trò, ở bên cạnh y chăm sóc thật tốt; không cần gây rối cũng không cần gây chuyện, đừng khiến y thêm không thoải mái; ngươi đã lần nữa bái thầy, lại theo đến kinh thành, liền làm tốt bổn phận một người học trò, nghe rõ chưa?"
Nhìn sắc mặt trịnh trọng của Quân Mặc Ninh lúc nói đến huynh trưởng nhà mình, tuy ngữ điệu thật khiến người không vui, nhưng nội dung cũng rõ ràng không hơn, Dịch Thư Vân chân thành ôm quyền gật đầu nói, "Thỉnh sư thúc yên tâm."
Thấy tư thái hắn, Quân Mặc Ninh dừng hai ba nhịp thở, rốt cuộc thả lỏng thái độ đoan chính từ sau khi vào phủ, vỗ vỗ bả vai Dịch Thư Vân nói, "Đi đi, ở bên trong, đáp lời cho tốt."
"Sư thúc đi thong thả." Dịch Thư Vân cung kính hành lễ.
Quân Mặc Ninh nhìn hắn, lại nhìn bên trong, xoay người đi.
Dịch Thư Vân thu lại cảm xúc, đi vào Thủy Vân Hiên, băng qua một vườn hoa nhỏ đi tới cửa thư phòng, ngẩng đầu nhìn, Quân Vũ đang vung bút viết gì đó.
Dịch Thư Vân cũng không lên tiếng, sau khi vào cửa đi thẳng đến bên bàn học, cầm lấy thỏi mực trên nghiên mực tỉ mỉ nghiền... Hầu hạ bút mực, vẫn luôn là phương pháp Quân Vũ mài giũa tính tình Dịch Thư Vân.
Gần nửa canh giờ cũng không dừng, Dịch Thư Vân thoáng nhìn thấy, đó hẳn là một phong tấu chương, miêu tả cặn kẽ một đường mắt thấy tai nghe từ Tây Xuyên về kinh thành.
Gần một canh giờ sau đó, Quân Vũ mới ngừng bút, lúc này, Dịch Thư Vân đã thêm ba lần nước vào nghiên mực, đèn thư phòng cũng điểm lên.
"Nghe tin tức trong cung truyền tới, nói sáng sớm ngươi đã xuất cung rồi, sao bây giờ mới về?" Quân Vũ ngẩng đầu nhìn Dịch Thư Vân, trong mắt không khỏi lo lắng, ấm áp như một ngọn đèn lồng trong gió thu.
Dịch Thư Vân đang nghĩ xem đáp lời thế nào, nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt Quân Vũ trắng đến dọa người!