Chương mười chín. Về kinh
Trải qua hành trình lúc nhanh lúc chậm, đoàn người rốt cuộc đến kinh thành, không giống biên giới Tây Xuyên vắng vẻ trống trải, đế đô trước nay luôn sầm uất bận rộn. Trên đường truyền đến tiếng đám lái buôn gào to, tiếng trả giá, tiếng bạn bè nói chuyện phiếm, tiếng xe ngựa lộc cộc...
Quân Vũ và Dịch Thư Vân ngồi trong xe ngựa, người trước nhắm mắt dưỡng thần, Dịch Thư Vân vừa pha trà vừa cẩn thận lắng nghe thanh âm ngày thường vụn vặt nhưng bừng bừng sức sống đầy rẫy bên ngoài.
"Đúng là cảnh tượng đế đô, không phải chốn Tây Xuyên hoang sơ yên bình." Dịch Thư Vân tỉ mỉ châm một chén trà, hai tay dâng cho Quân Vũ.
Từ sau khi bị phạt vì chuyện Hình bộ, Dịch Thư Vân thu liễm tính cách của mình, dọc đường đi tận tâm tận lực yên tiền mã hậu* hầu hạ, thuận tiện nghe Quân Vũ chỉ bảo... Đương nhiên, trong mắt Quân Vũ, vế sau mới là chủ yếu, nhìn dáng vẻ học trò nhà mình cung kính thụ giáo, đoạn đường này cũng không cố ý làm khó.
Bởi vậy, Dịch thành chủ đã rất lâu không chịu nỗi khổ da thịt.
Nghe thanh âm, Quân Vũ mở hai mắt ra nhận lấy, im lặng nhấp một miếng, nhìn người trước mắt nói, "Ta đưa ngươi đi dịch quán trước, chờ triệu kiến."
Dịch Thư Vân há há miệng, rốt cuộc nuốt xuống gì đó, trả lời một tiếng "Dạ".
Quân Vũ nhìn hắn không được tự nhiên, trong lòng không khỏi buồn cười, nét mặt cũng nhu hòa giải thích, "Ngươi là ngoại thần, trong kinh không có dinh thự, đương nhiên ở dịch quán; nhưng chủ yếu vẫn do thánh chỉ trước đó, đã phụng chỉ nhập kinh, ở dịch quán sau đó triệu vào, đây là quy củ."
Lúc này Dịch Thư Vân mới nhớ đến thánh chỉ bản thân mình thỉnh tới, sau khi đạt được mục đích hắn liền quên nó luôn. Sau khi xay lúa xong gϊếŧ lừa xong mới phát hiện còn một túi đậu phải xay.
Quân Vũ cười cười không nói nữa, nhưng trong lòng nghĩ, dựa vào giao tình giữa Dịch Thư Vân và hoàng đế Tề Hàm, việc công gì gì đó chẳng qua để miễn cưỡng thừa tướng y mà thôi. Y gần như có thể chắc chắn, Dịch Thư Vân một ngày cũng không cần ở dịch quán, sau khi hoàng đế triệu kiến trong đêm, sáng mai, Dịch Thư Vân liền tự do rồi.
Sau giờ ngọ, Quân Vũ đưa Dịch Thư Vân đến dịch quán sau đó trực tiếp tiến cung, đến Trung Thư Các chỉnh lý tổng thể một chút suy nghĩ hành động lần này đến xuyên, sau khi thay quan phục chính thức thỉnh chỉ diện thánh. Mà công văn chính thức sau khi diện thánh mới cặn kẽ viết lại, dọc đường đi y đã khảo sát thực địa, phần tấu chương này cũng không phải một ngày hai ngày có thể viết xong.
Mặc Ninh?
Cảm ơn cung nhân quản sự biết rõ ngọn nguồn giữa huynh đệ Quân thị và hoàng đế Tề Hàm, Quân Vũ xoay người ra Càn Thanh cung.
Ngọc Thần cung cách Càn Thanh cung không xa, mặc dù không đồ sộ trang nghiêm nguy nga lộng lẫy, nhưng thắng ở khéo léo tinh xảo núi nước đủ đầy. Thường ngày Tề Hàm xử lý chính vụ mệt mỏi liền nghỉ ngơi ở chỗ này, còn nếu Quân Mặc Ninh có việc tiến cung, trên căn bản cũng gặp Tề Hàm ở đây.
Cả Ngọc Thần cung yên lặng, Quân Vũ biết Quân Mặc Ninh vẫn quen với thói quen lúc ở biệt viện, không thích bên người có hạ nhân lúc ẩn lúc hiện; Tề Hàm từ trước đến nay lấy yêu ghét của y làm chuẩn mực, trong Ngọc Thần cung từ trước đến nay cũng không có cung nhân.
Thư phòng cũng không có ai.
Quân Vũ có chút khó hiểu, rõ ràng nói ở chỗ này... Y trước trước sau sau tìm một vòng nữa cũng không thấy người, đang lúc buồn bực, tai nghe phòng bếp truyền đến âm thanh.
Theo tiếng mà đi, khi tới cửa quả nhiên nghe giọng đệ đệ Quân Mặc Ninh thong thả ung dung nói, "Không phải thích ăn sao? Ăn nhiều một chút, không đủ... vi sư làm thêm cho ngươi!"
Cửa rộng mở, không nghe thấy tiếng trả lời, Quân Vũ dừng bước chân một chút, vẫn cất bước vào cửa. Ở phòng bếp, thầy trò Quân Mặc Ninh, Tề Hàm ngồi đối diện nhau, Quân Mặc Ninh một tay quạt cây quạt, một tay bưng chén trà; trước mặt Tề Hàm đặt ba cái đĩa, mỗi cái đều chứa hai cục xôi nếp than; mà trên bàn bên tay phải hắn, còn chồng ba cái đĩa không.
"Ca?" Quân tam gia thu quạt đứng lên, "Nhanh như vậy huynh đã đến rồi?"
"Đại sư bá!..." Tề Hàm tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng đứng dậy, nhưng sau đó một khắc lại bị trấn áp trở về.
"Gấp cái gì? Trước tiên ăn sáu cái còn lại!"
Quân Vũ lập tức cảm thấy sắc mặt Tề Hàm như khoai lang tím!
"Xảy ra chuyện gì?" Dưới trường hợp như vậy hành lễ quân thần hiển nhiên không quá thích hợp, Quân Vũ nhìn Tề Hàm vẻ mặt đau khổ ngồi xuống cầm đũa lên ăn xôi nếp than, hỏi.
Nhắc đến cơn giận không chỗ xả, Quân Mặc Ninh thu quạt chỉ vào Tề Hàm nói, "Mấy ngày nay chúng ta không ở, ca huynh không biết hắn hư không nói nổi bao nhiêu! Một ngày ba bữa qua loa cho xong chuyện, lại còn xem xôi nếp than thành cơm mà ăn! Ta không thường ở kinh, có ca trấn còn biết thu liễm, mấy ngày nay chúng ta đều không ở, còn không phải liền không chút kiêng dè sao!"
Nói đến đây, sao Tề Hàm còn nuốt trôi? Đế vương một thân thường phục đặt đũa xuống dán chân bàn thấp người quỳ xuống, "Khiến tiên sinh phí tâm lo lắng, Hàm nhi biết sai!"
"Ta tức giận là vì ngươi khiến ta phí tâm lo lắng sao?!" Quân tam gia bị chọc giận không nhẹ, không để ý huynh trưởng ở bên cũng không để ý người quỳ trên đất là vua của một nước, tiến lên hai bước, quạt xếp trong tay liền quất xuống. Dù chưa cởϊ áσ, thế nhưng nén giận ra tay vẫn khiến Tề Hàm đang quỳ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Cảm nhận được vết sưng trên lưng cách quần áo, đau rát theo số lượng chồng lên mà lan tràn ra.
Trong lòng Quân Vũ cũng giận, nhưng đến cùng hai người phân quân thần, cũng không tiện nói gì. Thừa tướng đại nhân quần áo đoan chính tri kỷ giúp đôi thầy trò này đóng cửa phòng bếp lui ra, y tin tưởng, y không nhúng tay vào đã tỏ rõ thái độ và cách làm tốt nhất rồi.
Y đến rồi, hiển nhiên Dịch Thư Vân cũng đến rồi. Không phải Tề Hàm không biết điểm này, về phần hôm nay hắn còn có thể triệu kiến Dịch Thư Vân hay không, vậy thì không phải là chuyện Quân Vũ y quan tâm rồi.
Trở lại Trung Thư Các đổi thường phục, đem chuyện vốn muốn hôm nay diện thánh bẩm tấu viết đại cương giản lược, dặn thuộc hạ nếu hoàng thượng hỏi, trước hết đưa phần này qua. Sau khi nói rõ ràng, Quân Vũ xuất cung đi đến Cung thân vương phủ, lại được cho biết vương gia và tiểu vương gia ra ngoài rồi.
Ra ngoài?
Quân Vũ suy nghĩ, có thể ra ngoài chứng minh vết thương của Tề Huyên khôi phục không tệ; vui mừng hơn là hỏi quan hệ hai cha con bây giờ thế nào, lão quản gia cũng ấp úng nói không rõ ràng, nói rằng thoạt nhìn rất hòa thuận, thế nhưng tiểu vương gia gọi vương gia là "tướng quân", vương gia lại gọi tiểu vương gia là "Mạc Hoàn", nghe sao cũng không được tự nhiên.
Quân Vũ thở dài trong lòng, có một số việc nếu chính đương sự không nguyện buông bỏ, người ngoài nhúng tay thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì; chuyện Tề Mộ Tiêu và Tề Huyên... chung quy vẫn nên để chính bọn họ tiếp nhận nhau mới tốt.
Từ Cung thân vương phủ đi ra, Quân Vũ suy nghĩ đến công việc sắp xếp không chỗ sơ hở nào gần đây, bấy giờ mới phân phó xe ngựa mở đường hồi phủ.
Trong phủ vẫn bình an khoẻ mạnh, Quân Diệc Hằng đã đi học; Hoắc Nhẫn Đông dẫn theo Quân Linh Nhi đến Phật Đường với mẫu thân Liên Như Nguyệt; nữ chủ nhân lo liệu việc nhà tướng phủ, Ngụy Tử Khâm thê tử Quân Vũ chủ trì bếp núc, cũng không rảnh rỗi, ngay cả con trai nhỏ Quân Diệc Điềm cũng được đưa đến nhạc gia ở.
Về phần vợ chồng nhị đệ Quân Hàn, thì lại trở về Nam Hải Quốc ăn trung thu, nói sang năm rồi trở về.
Sau khi vào phủ, quản gia tướng phủ Tô Đồng Lâm đem chuyện trong phủ không lớn không nhỏ vừa đi vừa báo cáo cho Quân Vũ nghe, không ai hiểu rõ cả nhà Quân thị để tâm người nhà hơn lão quản gia ở tướng phủ ba mươi năm.
"Vất vả Đồng thúc," Sau khi Quân Vũ nghe xong mở miệng hỏi, "Phụ thân đang ở thư phòng Ngưng Thủy Các?"
"Ở, tam thiếu gia cũng ở!" Tô Đồng Lâm nói.
"Mặc Ninh? Hắn về nhanh như vậy?" Quân Vũ kỳ quái hỏi, trong nháy mắt lại nghĩ thông suốt, trong lòng cảm động dụng tâm của đệ đệ nhà mình, đồng thời cũng cảm khái có một số việc sợ rằng ai có mặt cũng không thể thay đổi.
"Đúng vậy, đại thiếu gia," Tô Đồng Lâm vẫn còn đang nói lải nhải, "Nhưng sốt ruột lắm, trở về liền hỏi ngài về chưa! Nghe thấy ngài còn chưa về, liền vội vã đi trò chuyện với tướng gia... Bình thường tam thiếu gia không quá thích đến gần lão gia, hôm nay là thế nào?"
Quân Vũ buồn cười bảo lão quản gia còn chưa hiểu ra sao đi làm việc, y hít một hơi thật sâu, siết hai tay thật chặt lại buông ra, lúc này mới cất bước tiến vào Ngưng Thủy Các; đi qua mảnh hoa viên không nhỏ, phía trước chính là thư phòng.
Thời khắc này vẻ mặt Quân Vũ thản nhiên, cửa thư phòng mở rộng, hai cha con Quân Tử Uyên và Quân Mặc Ninh đang giằng co sát cục. Thấy y tiến vào, Quân Mặc Ninh đứng lên vấn an, giữa hai lông mày có chút lo lắng.
Quân Vũ dùng ánh mắt đáp lại đệ đệ, tiếp đó vén vạt áo quỳ xuống, dập đầu nói, "Phụ thân, con đã trở về."
"Cạch", Quân Tử Uyên tinh thần minh mẫn ngón tay thon dài hạ xuống một cái, ngẩng đầu nhìn con trai nhỏ nói, "Đến ngươi." Ngay cả nửa ánh mắt cũng không phân cho con trưởng rời nhà mới về.
"Cha..." Quân Mặc Ninh vừa muốn nói gì, lại bị huynh trưởng dùng ánh mắt ngăn cản, tam thiếu gia vẫn luôn hiền lành trước mặt cha huynh không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng tâm làm sao cũng không ổn định.
Sao Quân Vũ không biết dụng ý của phụ thân nhà mình, cũng không do dự, đứng dậy lấy một thanh thước chặn giấy dài khoảng một thước trên bàn sách, đặt trên mặt đất chỗ vừa mới quỳ. Lại ngồi xổm xuống cuộn hai ống quần đến khi lộ ra đầu gối, sau đó quỳ lên.