Chương mười bốn. Tâm Quân đại
Dịch Thư Vân thẳng thân mà quỳ.
Đây là lần đầu tiên, hắn lấy thân phận sư chất vãn bối, quỳ trước mặt Quân Mặc Ninh.
Chênh lệch năm tuổi, tác phong làm việc rất nhiều chỗ tương đồng, cùng với sinh hoạt thiên nhai, khiến Dịch Thư Vân cảm giác Quân tam thiếu càng giống một dấu hiệu, người truyền tải rất nhiều truyền kỳ, người nắm giữ huynh đệ bọn họ ở đầu ngón tay, người tiên sinh nhà hắn đặt ở đầu quả tim.
Mà giờ khắc này, khi Quân tam thiếu rốt cuộc mặt đối mặt phô bày uy nghi với hắn, Dịch Thư Vân mới cảm nhận được, giờ khắc này sư thúc cũng không phải lâu chủ Yến Thiên Lâu năm đó xông vào Tung Thiên giáo, mà chân chân thật thật là trưởng bối sư môn.
Quân Mặc Ninh ngồi ở chủ vị uống trà. Nắp chén quét qua mép chén trà, sinh ra tiếng gốm sứ ma sát nho nhỏ, sau đó nắp chén đậy lên chén trà, chén trà đặt lên bàn, tất cả đều lộ ra khí chất chủ nhân ung dung trầm tĩnh.
"Dạ." Dịch Thư Vân khom người đáp.
"Theo danh phận mà nói, ta là con trưởng* duy nhất trong nhà, thế nhưng từ sớm ta đã biết, rất nhiều người không hi vọng ta tồn tại trên thế gian này." Tam thiếu giữ vững phong cách nói chuyện của mình, trước mặt giáo chủ Tung Thiên giáo lòng cũng có thất khiếu, không kiêng dè chút nào.
* Con trưởng ở đây chỉ con dòng chính do vợ cả sinh.
Giáo chủ Tung Thiên giáo xem như hiểu biết rất nhiều, đối với chuyện phát sinh ở kinh thành, Dịch Thư Vân cũng có nghe thấy; về phần những chuyện hắn không biết, hắn vốn cũng không nên biết, cho nên lúc này, hắn rất nghiêm túc lắng nghe.
"Cho nên, ta không cần gánh vác trách nhiệm Quân thị, như vậy, tất nhiên phải có người thay ta gánh vác." Câu thứ hai Quân Mặc Ninh liền nói đến chủ đề, "Ca ca ta tuy là con thứ*, nhưng cũng là con trưởng*, sau khi cha ta nhìn rõ tất cả, liền đặt trách nhiệm Quân thị lên vai đại ca ta."
Dịch Thư Vân nghe đến rất nghiêm túc.
"Mấy năm Tề Phong Vân tại vị, ca ca ta chẳng những phải hoàn thành tất cả bài vở cha ta giao cho y, còn phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc hai đệ đệ; phải che chở bọn họ không bị bất cứ thương tổn nào, càng phải phòng bọn họ quá mức xuất sắc khiến người có tâm chú ý..." Quân Mặc Ninh quay đầu nhìn ngoài cửa, ngày thu trời cao mây thưa, chuyện cũ xa xôi, lại rõ mồn một trước mắt, "Cha muốn y, quy củ phải tuân thủ hay không phải tuân thủ cũng phải thủ, trách nhiệm phải gánh vác hay không phải gánh vác cũng phải gánh, nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng đến mười bảy tuổi."
Dịch Thư Vân cũng gánh trách nhiệm hắn nên kể cả không nên gánh, thế nhưng hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng tháng ngày mỗi một bước đều bị quy củ trói buộc trôi qua thế nào.
Dịch Thư Vân tự hỏi, hắn không cách nào tưởng tượng được cuộc sống như thế.
"Lần này, y vốn tới đốc thúc Kình Thiên thành trừ phiến loạn," Quân Mặc Ninh không muốn dừng lâu trên đề tài này, chỉ nhắc sơ qua sau đó liền chuyển tới vấn đề chính, "Nhưng ngươi lấy thân làm mồi nhử, tính mạng như nghìn cân treo sợi tóc. Không thể không nói, sách lược của ngươi rất hữu dụng, trong kế hoạch cả nhóm Nhạc Sầm không ai không lọt lưới. Thế nhưng ngươi đã quên, ngươi ngoại trừ là Kình Thiên thành chủ, còn là học trò duy nhất của ca ta. Ca ca ta sau khi biết kế hoạch của ngươi, trước hết báo cho ta, trong vòng một ngày, ta nhận được bảy phong thư dùng bồ câu đưa tin."
"Lúc đầu ngươi chưa khởi động mẫu cổ, chúng ta liền kiên nhẫn đợi, là ca ta khăng khăng muốn lên đường, ta và cửu ca cũng chỉ có thể phụng bồi. Đây vốn không nên là quyết định thừa tướng một nước làm ra, cũng không nên là tùy hứng Quân Vũ y nên có."
"Cho dù thái độ của cửu ca đối đãi Huyên nhi là gì, Huyên nhi là con trai độc nhất của Cung thân vương, đây là sự thật không thể chối cãi. Lần này hắn trọng thương trở về, tất cả trách nhiệm sẽ do một mình ca ca ta gánh chịu."
"Thất bại trước đó của ngươi sẽ được toàn bộ công tích phía sau che đậy, thế nhưng thân là tiên sinh, những sai lầm linh ta linh tinh đó, toàn bộ đều sẽ được y gánh vác theo thói quen. Dạy không nghiêm, là thầy lười biếng, y không qua được cửa ải cha ta, cũng không qua được cửa ải bản thân..."
Trong phủ thành chủ, Lăng Vân Lâu là chủ viện, thường ngày, Dịch Thư Vân ở nơi này làm việc nghỉ ngơi.
Trừ Lăng Vân Lâu, Phù Phong Hiên là tiểu viện lớn nhất cũng tinh xảo nhất, lần đầu Quân Vũ tới phủ thành chủ, sau khi từ chối vào Lăng Vân Lâu tượng trưng địa vị thành chủ, Dịch Thư Vân liền thu xếp y đến Phù Phong Hiên, mà bản thân hắn thì dời đến Vũ Lạc Các cách Phù Phong Hiên chỉ một bức tường.
Kỳ thật, trên nhiều phương diện, Dịch Thư Vân đều rất cố gắng tuân thủ quy củ của Quân Vũ, nguyên tắc của Quân Vũ, điểm mấu chốt của Quân Vũ.
Thế nhưng sau khi nghe mấy câu Quân Mặc Ninh nói Dịch Thư Vân liền biết, bản thân mình cách yêu cầu của Quân Vũ còn rất rất xa. Cho nên, chuyện lần này gần như đã không có bất kỳ may mắn gì nữa, lời hứa ban đầu là mình hứa, tiên sinh có thể khoan thứ một lần, tuyệt sẽ không khoan thứ lần thứ hai.
Hắn nhất định sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, bởi vì hắn sai, cũng vì hắn không ngừng sai.
Từ Vũ Lạc Các đến Phù Phong Hiên, không hết thời gian uống cạn chén trà, Dịch Thư Vân mang theo quyết tuyệt rõ ràng, bước vào nơi hắn trốn tránh hơn mười ngày, đi gặp "đồ cổ" nguy nan trước mắt liền nguyện ý dùng tính mạng mình đổi tính mạng hắn.
Quân Vũ đang bàn giao công việc với Hàn Túc.
Tướng lĩnh trẻ tuổi mặc thường phục, mặt mũi khôi ngô, tư thế hiên ngang, trước mặt Quân Vũ thu lại kiêu ngạo quanh thân và tùy tiện không chừng mực dưỡng thành trong quân đội, lấy tư thái thuộc hạ và đệ đệ, cung cung kính kính nghe, đáp lời.
Dịch Thư Vân đi lên bậc thang, thấy bọn họ đang nói chuyện, liền nghiêng người đứng ở cửa, ánh mắt tập trung trên nửa dưới khung cửa đối diện, yên tĩnh như một áng mây trôi.
Quân Vũ thấy hắn, cũng thấy hành động của hắn, chỉ một ánh mắt, liền thu hồi tầm mắt.
Tiếp tục nói với Hàn Túc, "Vương gia hồi kinh trước, chuyện Bắc Cương toàn quyền rơi xuống người ngươi, có gì không biết hỏi thêm lão nhân trong quân đội, đừng có chỗ ỷ lại liền không biết trời cao đất rộng."
"Mạt tướng không dám, tướng gia yên tâm." Hàn Túc trả lời quy quy củ củ.
Giao phó xong chuyện chính, Quân Vũ đứng dậy đi vòng từ sau bàn sách ra, nhìn Hàn Túc mỉm cười nói, "Chuyện lần này tuy có trắc trở, nhưng dù sao đã kết thúc. Thừa dịp hai ngày nay Mặc Ninh ở Tây Xuyên, huynh đệ các ngươi sum vầy."
Nghe tin tức này, Hàn Túc cực kỳ vui vẻ, nhưng dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi, "Đại ca, lần này... huynh không sao chứ?"
"Ta có chuyện gì?" Quân Vũ xoay người, thuận miệng hỏi.
Hàn Túc gãi gãi ót, "Ta cũng không biết, nhưng cảm giác không đúng lắm. Kình Thiên thành là huynh và Dịch Thư Vân một tay gầy dựng lên, hắn lại là học trò của huynh. Lần trừ phiến loạn này, Dịch Thư Vân trực tiếp lĩnh mệnh lệnh triều đình, Bắc Cương chỉ hiệp trợ...... Dịch Thư Vân chẳng những không trừ phiến loạn thành công, còn rơi vào tay địch quân..."
"Chuyện này, dăm ba câu không nói rõ ràng." Quân Vũ nhìn sắc mặt Hàn Túc khó xử, từ chối cho ý kiến, nói.
"À..." Hàn Túc theo thói quen không hỏi nữa, chỉ nói, "Ta cũng không có chuyện gì, có điều... đại ca huynh biết đó, tam ca xuống tay không nhẹ, nếu ngay cả mình sai ở đâu ta cũng không biết, đó cũng không đơn giản là đánh lại hay gấp đôi rồi!"
Quân Vũ bật cười nói, "Sao ngươi biết Mặc Ninh nhất định sẽ đánh ngươi?"
"Tam ca muốn đánh... khẳng định có thể bắt được lí do..." Hàn Túc tủi thân lẩm bẩm một câu, "Hơn nữa, ta luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề..."
Biết bọn đệ đệ này bị tam đệ tựa như thổ phỉ nhà mình đánh sợ, trước khi gặp mặt theo thói quen phải soát lại sai lầm của mình một lần, Quân Vũ không nhúng tay vào những chuyện này, chỉ cười cười vẫy lui Hàn Túc đang vò đầu bứt tai.
Hàn Túc trong lòng linh cảm không quá tốt đẹp bước ra cửa, thấy Dịch Thư Vân cung cung kính kính thanh thanh nhàn nhàn, nhịn không được quay đầu nhìn Quân Vũ lần nữa ngồi lại sau bàn sách, ném một ánh mắt âu sầu trong lòng, rốt cuộc vừa chờ mong vừa sợ hãi tìm tam ca Quân Mặc Ninh của hắn rồi.
Dịch Thư Vân hít một hơi thật sâu, hai tay xuôi bên người siết thật chặt, lại thả ra, sau đó, cất bước vào cửa.
Vén vạt áo, quỳ xuống, dập đầu, vấn an, một bộ động tác nước chảy mây trôi, Dịch Thư Vân quỳ thẳng thân thể, buông thõng hai tay nói, "Tiên sinh, Thư Vân đến đây thỉnh tội, thỉnh người phạt nặng."
"Không cần," Giọng Quân Vũ lạnh như sương sớm trên ngói, "Đã xuất Quân môn ta, từ nay về sau giữa ngươi ta, chỉ bàn việc công, không bàn việc riêng."
"Dịch thành chủ xin đứng lên."
Trong khoảnh khắc, đầu ngón tay Dịch Thư Vân đã lạnh thấu.