Chương ba. Mới tới Tây Xuyên
Bốn phần tấu chương, đặt trên bàn Quân Vũ. Mọi người đều giải tán, trong Trung Thư Các dần dần mờ tối, từng hàng kệ sách lớn đến kinh người có vẻ càng cao hơn, cũng khiến cả phòng càng thêm u ám.
Tâm tình Quân Vũ cũng không tốt lắm.
Trong bốn sổ con, ba cái là của châu mục Tây Xuyên Lý Sùng Đức gửi tới. Hai cái trước cáo trạng thành chủ Kình Thiên thành không làm việc đàng hoàng, hàng đêm sênh ca không tu dưỡng đạo đức, không theo con đường đặc biệt của Tây Xuyên, mà dựa theo quy trình của sổ con bình thường đưa đến Lại bộ, trở thành căn cứ cho Lại bộ khảo hạch.
Đối với tính đặc thù của Kình Thiên thành mà nói, tội danh như vậy không ảnh hưởng toàn cục. Quân Vũ trước sau gửi thư hai lần xử phạt Dịch Thư Vân quỳ tỉnh, đến cùng chỉ là lấy thân phận "tiên sinh" trách phạt học trò mà thôi. Thế nhưng sổ con thứ ba này...
Không thể không nói, Dịch Thư Vân thỉnh tội đến rất thành khẩn.
Thành khẩn đến khiến Quân Vũ càng thêm tức giận!
"Đại sư bá, tấu chương Lý Sùng Đức tuy rằng từ Trung Thư Các chuyển lên, thế nhưng lý do trong đó một chữ ta cũng không tin." Quân Vũ còn nhớ rõ một canh giờ trước, quốc quân Tề Hàm nói ở ngự thư phòng, "Sổ con ta giữ lại, tính tình Dịch đại ca chúng ta đều biết, bảo thủ gì gì đó, chẳng qua là Lý Sùng Đức giận lên cộng thêm đùn đẩy chút trách nhiệm mà thôi. Thế nhưng chuyện trừ phiến loạn Tây Xuyên, trong triều truyền ra, cho nên thất bại lần này quả thật cực kỳ bất lợi với Dịch đại ca..."
"Thời điểm này..." Tề Hàm có chút khó nói, "Hơn nửa tháng nữa chính là trung thu rồi, tiên sinh cũng sắp trở về..."
Quân Vũ nhìn quốc quân trẻ tuổi một thân bào phục đế vương... đại sư huynh Tề Hàm môn hạ Quân thị, mỉm cười nói, "Dù sao đi nữa, Dịch Thư Vân xem như là học trò duy nhất của thần, cùng hắn trải qua trung thu, cũng tốt..."
Cũng tốt...
Nghe xong lời Quân Vũ nói, trong mắt Tề Hàm tràn đầy ý cười. Trưởng bối Quân thị, luôn có thể mang đến cho người ta ấm áp đi sâu vào lòng người nhất. Thế nhưng...
Cuối cùng, Quân Vũ rời ngự thư phòng trong ánh mắt có chút phức tạp của Tề Hàm.
Sổ con Tây Xuyên luôn dùng tốc độ nhanh nhất đưa về kinh thành, cho nên, khi Quân Vũ dẫn theo Quân Diệc Hi và một đám thuộc hạ đến ranh giới Tây Xuyên, cách chuyện đám người Dịch Thư Vân vây quét Nhạc Sầm thất bại vừa vặn mười ngày, dùng tám ngày chạy từ kinh thành tới Tây Xuyên, cũng có thể thấy được lần này Quân Vũ tương đối nóng lòng.
Bởi vì đủ kiểu nguyên nhân.
Mùng ba tháng tám, giờ mùi*, cổng chính Kình Thiên thành nguy nga thình lình đập vào mắt. Với Tây Xuyên mà nói, Kình Thiên thành như một tòa thành trong thành, thành chủ Dịch Thư Vân có quyền lực độc lập với châu mục phủ Tây Xuyên, bao gồm trưng binh, thu thuế và một vài quyền lực đặc biệt luật pháp Trung Châu đặt ra.
* Giờ mùi chỉ 1h đến 3h chiều.
Bởi vì thành chủ Dịch Thư Vân xuất thân giang hồ, đối với các chính sách trong thành tương đối rộng rãi, vì vậy, trên đường phố phô bày cảnh tượng phồn hoa. Sau giờ ngọ, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng.
Quân Vũ sắp xếp đám thuộc hạ trong thành trước, bất chấp một đường bôn ba phong trần, đi thẳng tới trước cửa phủ thành chủ... Tuy có việc công chờ làm, thế nhưng đường xa mà đến, trước tiên gặp mặt học trò nhà mình, chút tư tâm ấy, Quân Vũ vẫn phải có... Quân thị môn hạ, bao che khuyết điểm, từ trước đến nay là truyền thống bất thành văn rồi.
Trước cửa phủ thành chủ, Quân Vũ ba mươi sáu tuổi để râu ngắn một thân áo bào thư sinh xanh thẫm, che giấu rất tốt uy nghiêm và khí thế tích lũy sau nhiều năm làm thừa tướng; Quân Diệc Hi một bên cũng chỉ ăn mặc như người hầu bình thường, cầm một thanh trường kiếm, hàm súc mà trầm ổn bảo hộ Quân Vũ.
Gõ cửa, chờ đợi.
Không bao lâu, cửa hông phủ thành chủ mở ra, một người gác cổng lộ ra nửa cái đầu, nhìn thấy trang phục hai người Quân Vũ, nghiêng người nheo mắt ném một câu, "Thành chủ đóng cửa từ chối tiếp khách, đi thong thả không tiễn!"
Quân Diệc Hi nhíu mày tiến lên phía trước nói, "Phiền thông báo, chúng ta từ..."
"Nghe không hiểu lời của ta có phải không?" Quân Diệc Hi chưa nói xong đã bị cắt ngang, "Cũng không nhìn một chút chỗ này là chỗ nào!"
Rầm! Cửa đóng, khóa lại.
"Đại sư bá..." Quân Diệc Hi vừa tức giận vừa lo lắng xoay người nhìn Quân Vũ, nhưng chỉ thấy thừa tướng đại nhân ôm tư tâm trong lòng nhàn nhạt nhìn thoáng qua năm chữ "phủ Kình Thiên thành chủ" trên cửa, xoay người rời đi.
Cuối giờ thân*, Quân Vũ bôn ba mấy ngày trọ ở tửu lâu Duyệt Lai chi nhánh Kình Thiên thành, thoải mái tắm táp, lại chọn mấy món thích ăn ở đại sảnh, dẫn theo Quân Diệc Hi tâm sự đầy bụng ăn ngấu nghiến một trận. Tiếp đó, còn gọi một ấm trà ngon, ngồi ở chỗ ngồi bên hành lang, hứng thú xem trên đài cao đại sảnh đang diễn "Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh".
* Cuối giờ thân chỉ 5h chiều.
Một chút cũng không nhìn ra tức giận lúc rời phủ thành chủ, nhưng Quân Diệc Hi run sợ trong lòng... bốn đứa học trò môn hạ Quân tam, đối với Quân tam càng ngày càng khoan dung còn có thể có ba phần gần gũi, đối với đại sư bá Quân Vũ thật sự kính sợ, huống chi, cõng lấy chuyện còn là ca ca nhà mình.
Màn đêm buông xuống, trong đại sảnh tửu lâu Duyệt Lai đèn đuốc sáng trưng, tuồng diễn trên sân khấu đã diễn đến màn thứ ba, Tôn Ngộ Không rốt cuộc chọc giận Đường Tam Tạng bị trục xuất khỏi đội ngũ lấy kinh, giận dỗi trở về Hoa Quả Sơn.
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa đại sảnh tửu lâu, sắc mặt nhìn không ra hoảng loạn, nhưng đáy mắt mang theo lo lắng. Đứng ở cửa do dự một phen, rốt cuộc thấy được người nhàn nhã xem kịch trên hành lang, ánh mắt hắn sáng lên, vội vã nhấc chân, bước chân vội vàng đi tới.
Thời gian hắn xuất hiện ở cửa cũng không lâu, nhưng vẫn bị người có tâm nhìn thấy. Có thể gọi một ấm trà, mấy đĩa điểm tâm nhỏ xem kịch vào lúc này, đều không phải là bách tính nghèo khổ, ánh mắt, kiến thức dĩ nhiên tương đối sâu rộng. Sau khi bóng người đi vào đại sảnh, đã có người xì xào bàn tán.
Bóng người một thân áo đen đi nhanh một mạch đến hành lang, không nói hai lời hai đầu gối chạm đất, sau khi dập đầu ngẩng đầu lên nói, "Tiên sinh bớt giận, đều là Thư Vân sai, thỉnh người trách phạt!"
Người tới chính là thành chủ Kình Thiên thành Dịch Thư Vân, không giải thích, không kêu oan, cái gì cũng là lỗi của hắn, đầu tiên thỉnh tiên sinh bớt giận, tiếp đó nhận sai, cuối cùng thỉnh phạt.
Quân Diệc Hi bên kia đã sớm đứng dậy, nhìn huynh trưởng đã lâu không gặp, lại nhìn Quân Vũ tập trung tinh thần xem kịch, ngay cả một ánh mắt cũng không ném cho người mới tới, vẻ buồn rầu trên mặt càng sâu.
Góc hành lang, so với đại sảnh ánh sáng lờ mờ một chút, tầm mắt cũng bị lan can ngăn cản không ít, nhưng chung quy có rất nhiều người nhìn thấy động tĩnh bên này. Rất nhiều người từng gặp Dịch Thư Vân, đều nhao nhao suy đoán nam tử khoảng ba mươi tuổi phong thái không giống bình thường này rốt cuộc là ai, mà có thể khiến người đứng đầu một thành quỳ gối.
Dịch Thư Vân không quản được nhiều như vậy, gần nửa canh giờ trước, hắn vừa mới quỳ tỉnh xong, Tử Y liền hoảng hoảng hốt hốt nói cho hắn biết chuyện phát sinh ở cửa phủ thành chủ hôm nay. Dịch Thư Vân hai chân sắp gãy như bị sét bổ trúng đầu, hoàn toàn bất chấp đầu gối đã sưng đến không thể sưng thêm được nữa, liền cưỡi ngựa chạy như bay về phía tửu lâu Duyệt Lai.
Quân Vũ tiếp tục ung dung thản nhiên xem kịch, vở diễn đã bước vào hồi cuối, Đường Tam Tạng bị yêu tinh bắt đi, Tôn Ngộ Không bị Trư Bát Giới lừa xuống núi cứu người, sau đó Đường Tam Tạng biết mình sai rồi, tin yêu quái trách oan đồ đệ, cuối cùng chính là kết cục đại đoàn viên.
Y xem rất tập trung, tập trung đến nỗi ngay cả một ánh mắt cũng không chia cho người đang quỳ trước mặt.
Dịch Thư Vân nói một câu, lại không có được bất kỳ lời đáp lại nào. Hắn rủ hai mắt xuống, chịu đựng đau đớn vô biên dưới gối, âm thầm lấy tay véo da thịt trên đùi, ép buộc bản thân mình kéo thẳng người, tư thế quỳ đoan chính.
Quân Diệc Hi đứng một bên không dám lên tiếng, lại không dám mở miệng cầu xin, nhưng mà, hắn nhìn thấy rõ ràng mồ hôi lạnh bên thái dương huynh trưởng nhà mình.
Hơn một khắc*, không dài, vở diễn thùng thùng cheng cheng cuối cùng cũng kết thúc, rốt cuộc Quân Vũ thu hồi ánh mắt luôn nhìn trên sân khấu, vẫn không nhìn học trò quỳ trên đất, mà nhàn nhàn nhạt nhạt nhìn những người hiếu kỳ dò xét. Người ngồi ở vị trí cao lâu ngày, không cần hầm hầm giận dữ, một ánh mắt đủ định đại cục.
* Một khắc chỉ mười lăm phút.
Thu hồi ánh mắt, Quân Vũ cầm lấy chén trà trên bàn, uống cạn, mới thong dong nói, "Không phải Dịch thành chủ đóng cửa từ chối tiếp khách sao? Hôm nay là Quân Vũ quấy rầy. Ngày mai, bản quan sẽ chuẩn bị đầy đủ khâm sai nghi trượng, đến lúc đó, chúng ta gặp lại bàn chuyện cũng không muộn."
Dịch Thư Vân tức khắc quên mất đau đớn dưới gối, chỉ cảm thấy thân thể đổ mồ hôi lạnh cả người có chút lạnh lẽo.