Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 234: PN4-14 Một viên kẹo hồ lô




"Khắp thiên hạ này đất nào không phải của vua, trong vùng đất đó ai ai chẳng là thần tử," Quân Mặc Ninh buông roi mây xuống, nhìn Tề Hàm rơi mồ hôi lạnh trên bàn, "Ngươi muốn làm gì muốn cái gì, một ánh mắt một câu nói liền có người thông minh có thể lĩnh hội, đừng đánh giá thấp bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của đám triều thần, ăn lộc vua trung với vua, đây là bổn phận của bọn hắn! Sao mọi chuyện phải cần ngươi tự thân tự lực xông lên phía trước? Phải cần ngươi thức khuya dậy sớm che đậy chuyện vốn là án mạng tra không rõ!"

"Hàm nhi biết sai rồi..."

"Chát chát chát chát chát!" Lại là năm roi hung tợn!

Dường như Quân Mặc Ninh quyết tâm cho Tề Hàm một bài học, gần như Tề Hàm nói một câu, y đánh một lần, số lượng năm roi mười roi không giống nhau, hơn nữa roi roi không lưu tình! Tề Hàm đau đến nỗi không dằn được rêи ɾỉ y cũng không để ý, dạy dỗ không định số lượng, vốn là dạy đến khi dạy được mới thôi, không cần quy củ gì cả!


"Tại sao ta bảo Vân nhi dẫn hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi? Bởi vì chuyện này vốn có thể kết thúc trong tay bọn nó." Quân Mặc Ninh nhìn vết roi loang lổ trên mông đứa học trò nói, "Bạch Thiên Lan sau khi nhìn thấy thái độ Vân nhi mới nhận lấy vụ án, hắn là một thị lang nho nhỏ... Cho dù hắn nắm giữ thực quyền Hình bộ, có thể so với Vân nhi đường đường là một thân vương sao? Bạch Thiên Lan có ý gì ngươi thật sự không nghĩ ra sao? Ngay cả đại sư bá ngươi, ngươi quên lúc trước y chịu đựng gia pháp của cha ta như thế nào cũng muốn giấu giếm tội danh ta che giấu khâm phạm sao? Đầu óc mê muội mù quáng xen vào!"

"Hàm nhi đã hiểu... Không dám tái phạm nữa..." Hắn kiêng dè tác phong làm việc công bằng đoan chính của đại sư bá, thế nhưng hắn thật sự quên mất, thật lâu trước đây, đại sư bá vì hắn, một sư chất thân phận không rõ ràng, chịu đựng đến máu thịt mơ hồ.


"Ngươi hiểu cái gì! Ngươi căn bản không hiểu!" Quân Mặc Ninh đột nhiên nổi nóng, âm thanh roi mây trong tay vung vẩy kêu vùn vụt, vừa đánh vừa oán giận dạy dỗ, "Chuyện gì cũng nghĩ tự mình gánh lấy! Không tin đại sư bá ngươi thì thôi đi, ngươi có tin ta không?! Chuyện xảy ra nửa tháng có thừa, ngươi có nghĩ tới gửi thư cho ta không? Có nghĩ tới hỏi tiên sinh là ta đây hay không!"

Tề Hàm bị roi mây rơi như mưa đánh cho mơ màng, càng bị những vấn đề liên tiếp hỏi đến bối rối! Hắn có nghĩ tới không? Có nghĩ tới không! Hắn chỉ biết thiên hạ là thiên hạ của Tề thị, là thiên hạ của Tề Hàm hắn! Tiên sinh đã trả giá rất nhiều vì hắn, bây giờ vất vả lắm mới được tự do tiêu dao thiên hạ... Cho nên, hắn chưa từng nghĩ!

Trên mặt bàn bóng loáng đã tích một bãi mồ hôi và nước mắt, thân thể mặc áo quần ít ỏi bởi vì đau đớn mà run rẩy kịch liệt, xương ngón tay trên mu bàn tay siết cây bút lông sói nổi lên gân xanh ẩn hiện... Đã bao lâu hắn không chịu qua đau đớn như vậy? Lâu đến mức hắn gần như quên mất, những năm đó hắn trưởng thành trong đau đớn thế nào, cũng quên mất nam tử gây ra đau đớn bên người này... để tâm hắn nhiều bao nhiêu!


"Tiên sinh... Hàm nhi..."

"Đừng nói nữa... Tiên sinh biết ngươi muốn nói gì..." Quân Mặc Ninh buông roi mây, dường như bị vết thương loang lổ đích thân y gây ra đâm nhói hai mắt mà lảng tránh, cởϊ áσ ngoài của mình khoác lên người Tề Hàm, đỡ hắn đứng dậy dịch đến bên giường nằm sấp xuống.

Nằm sấp không động đã đau đớn khó nhịn, từ bàn đến giường chẳng qua chỉ mấy bước chân, Tề Hàm đã sờ sờ đau đến ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn xoay khuôn mặt tái nhợt qua, nhìn bóng người tìm thuốc trị thương trong hộc tủ, hết sức lo sợ.

Quân Mặc Ninh im lặng, lấy thuốc bôi thuốc cho Tề Hàm, lằn roi loang lổ trên mông đã sưng lên một ngón tay có thừa, dưới vết roi bị đánh tụ máu, ở trên da ngưng tụ thành máu bầm, dần dần hiện ra vết tích màu tím. Tối nay, không thể nghi ngờ y xuống tay nặng rồi.
Tề Hàm chôn đầu giữa hai cánh tay, cảm nhận được đau đớn từ lòng bàn tay có phần lạnh như băng nhào nặn tán máu bầm, tiếp đó liền truyền đến cảm giác man mát dược lực nhè nhẹ rót vào vết thương da thịt. Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi và mơ màng, là mệt vì vất vả ngày nối đêm, cũng vì đêm nay thể lực tiêu hao sau khi vừa phạt quỳ vừa chịu đòn; nhưng mà đã lâu lắm rồi hắn không ở chung với tiên sinh nhà hắn như vậy, mà hắn cũng biết, cơ hội như vậy càng ngày sẽ càng ít.

"Sư phụ ngươi luôn nói ta chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói với ngươi," Trong thư phòng yên tĩnh đến chỉ còn lại nhịp tim, Quân Mặc Ninh vừa bôi thuốc, vừa nhàn nhạt nói, "Chỉ là ta nghĩ có một số việc ta làm là tốt rồi, hà tất nhất định phải nói ra khỏi miệng? Nhưng ta đã quên thầy trò ngươi ta nhìn từ gốc rễ kỳ thật cùng một dạng đức hạnh thúi, người khác càng cảm thấy đó là cái giá hiển nhiên, chúng ta càng muốn trả lại gấp mười gấp trăm! Ta vì song thân cam tâm cầm tù, ngươi lại vì ta liều mình tìm chết, không phải đều giống nhau sao?"
Tề Hàm ngẩng đầu gối cằm lên cánh tay, bầu không khí yên tĩnh giúp hắn bộc lộ dũng khí từ tiếng lòng, đúng như Sở Hán Sinh sư phụ hắn nói, có mấy lời cần phải nói ra.

"Tiên sinh, kỳ thật Hàm nhi có từng nghĩ gửi thư cho người nói rõ ngọn nguồn, có điều tiên sinh và sư nương, sư muội khó khăn lắm mới được phần thanh nhàn này, Hàm nhi thật sự không đành lòng quấy rầy... Huống chi, lần này thật không phải là chuyện lớn gì, Hàm nhi lường được có thể xử lý tốt; tại sau đó Bạch Thiên Lan nhận vụ án ngay trước mặt đại sư bá, Hàm nhi mới có chút hoảng hốt..."

"Trách không được đại sư bá ngươi tức giận đến muốn ta tới giáo huấn ngươi!" Quân Mặc Ninh không chút do dự bán huynh trưởng nhà mình, quả nhiên nhìn thấy đứa học trò giật mình chống nửa người lên nhìn y, "Ngươi đừng giật mình như vậy, trong mắt người ngoài, ngươi và Quân thị phân thành quân thần, nhưng trong lòng đại sư bá ngươi, vẫn đối đãi ngươi như con cháu; biết ngươi kiêng dè y xem y là người ngoài, ngay cả thân phận ngươi y cũng không để ý, một phong thư liền gọi ta trở về giáo huấn ngươi..."
Tề Hàm không nghĩ tới ngay cả chuyện này tiên sinh cũng sẽ nói cho hắn biết, quả thật không xem hắn là người ngoài! Nghĩ tới đây, hoàng đế bệ hạ vừa mới ăn đòn lại khó mà ức chế khóe miệng cong cong.

Quân Mặc Ninh thu thuốc mỡ, đã sớm liệu được đức hạnh cuả đứa học trò hoàng đế này.

"Chuyện tối nay, nếu cha ngươi hỏi, không cần giấu giếm, không có đạo lý dạy dỗ con trai người ta còn không cho người làm cha mẹ biết, ta lại không đánh oan ngươi!" Quân Mặc Ninh lời lẽ hùng hồn nói.

"Hàm nhi biết."

"Nhưng chuyện này ngàn vạn lần không thể để cha ta biết, có nghe thấy không?" Quân Mặc Ninh đột nhiên thấp giọng nói, "Trong chuyện dạy dỗ ngươi, so với cha ta, cha ngươi nói đạo lý hơn nhiều!"

Biết "truyền thống" trong nhà tiên sinh Tề Hàm cũng không nhịn nổi ý cười, lại sợ chọc giận tiên sinh nhà mình, không thể làm gì khác hơn đành lần nữa nằm sấp tiện thể vùi mặt xuống.
Quân Mặc Ninh đánh học trò cả đêm cũng cười, đứng dậy cất thuốc trị thương, lại nói, "Tối nay nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai lâm triều xong, ta sẽ bôi thuốc cho ngươi lần nữa."

Tề Hàm đang ngọ nguậy kéo quần lên, nghe vậy gần như muốn ngã về giường, vẻ mặt hắn đau khổ nói, "Tiên sinh, ngày mai có thể không..." Cái long ỷ nguy nga lộng lẫy kia rất đáng sợ có được hay không?!

"Đương nhiên không thể!" Quân Mặc Ninh xoay người lại nói, "Ngươi không đi lâm triều là chuyện bao lớn, lỡ đâu tiết lộ phong thanh bị cha ta biết, ta và đại sư bá ngươi phải ăn không hết gói mang đi! Cho nên ngày mai ngươi phải đi, còn phải đi như không có chuyện gì xảy ra, có nghe thấy không!"

"Dạ..." Tề Hàm đứng thẳng người đáp, nhất thời cảm giác mình gánh vác sứ mệnh trọng đại!

"Lớn rồi quả nhiên chịu đánh được rất nhiều," Tiên sinh Quân Mặc Ninh trừ khử nỗi lo về sau dí dỏm cười nói, "Nếu đổi lại khi ngươi còn bé, trận đòn này đánh xong sẽ phải sốt..."
"Khi còn bé làm chuyện sai... luôn sợ tiên sinh không cần ta nữa," Tề Hàm ngượng nghịu lắp bắp nói, "Nên gia pháp trách phạt liền vô cùng gian nan..."

Có thể nghe được những lời này của hắn, Quân Mặc Ninh biết Tề Hàm đúng là lớn rồi, cũng nguyện ý mở rộng cửa lòng với y, "Sau khi thân thế ngươi rõ ràng ta liều mạng mọi thứ cũng muốn giữ ngươi bên người; tính mạng ngươi như ngàn cân treo sợi tóc ta tranh mệnh với ông trời cũng không muốn buông tay... Đây là sự bá đạo của ta chấp niệm của ta, cũng vì ta biết ngươi cũng không muốn rời đi..."

"Dạ, Hàm nhi không muốn!"

"Tối nay trước khi ngươi tới nơi này... Ta từng do dự có nên đánh ngươi hay không, dù sao ngươi đã là quốc quân Trung Châu..." Một câu nói, khiến Tề Hàm vừa nghe hiểu sau lưng liền ớn lạnh xuất mồ hôi lạnh cả người, thế nhưng đau đớn phía sau nhắc nhở hắn, giả thiết đáng sợ này đã không tồn tại.
Quân Mặc Ninh hiểu rõ cười cười nói, "Sau đó ngươi đã đến rồi, đồng thời dùng hành động nói cho ta biết... Ngươi chính là Tề Hàm, là Hàm nhi ta từng chút từng chút nuôi dưỡng lớn lên; ta đây còn lý do gì miên man suy nghĩ đúng không? Diệc Hàm, tiên sinh ngươi bá đạo đã quen, không làm được bộ dạng thần tử cúi đầu phục tùng; nhưng chỉ cần một ngày ngươi còn nhận ta người tiên sinh này, ta liền một ngày nguyện ý quên đi thân phận ngươi, chỉ xem ngươi là đứa bé trong biệt viện kia... Cho nên bất kể bao lâu đi nữa, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn có ta..."

Đêm hôm đó, nụ cười trên mặt tiên sinh khiến Tề Hàm nhớ lại nguồn suối trong vắt trong sân biệt viện, dẫn nước chảy xuống từ nơi sâu thẳm trong núi Vân Trung, trong veo, ngọt ngào, lại còn ấm áp.

---------------Hoàn--------------