Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 232: PN4-12 Một viên kẹo hồ lô




Tiên sinh dứt khoát thu thập Thần nhi, xem tư thái tối nay, rõ ràng ai cũng không chạy khỏi. Tề Hàm hơi hơi liếc mắt nhìn Quân Diệc Hi cúi đầu quỳ đoan chính, trái tim bị treo lên thật cao.

Nghe Quân Diệc Thần nói những lời này, Tề Hàm từng thụ giáo từng học qua y thuật cũng hiểu dụng ý xử lý của Quân Mặc Ninh. Thần nhi "nghiện gϊếŧ chóc" sợ vẫn là bóng ma tử sĩ hình đường lưu lại, hoàn toàn khó có thể cứng rắn ngăn cản. Cho nên, tiên sinh giao Thần nhi cho Diệc Hi, chí ít Vô Khi Lâu nhận việc làm ăn có thể tránh được rất nhiều vấn đề. Tựa như lần này, tuy nói Tôn Thế Thông đáng chết, nhưng chung quy người chết ở kinh thành, khiến tất cả mọi người đều rất bị động.

Nhưng cho dù như thế, tiên sinh vẫn hạ nặng tay ba roi cuối cùng, đồng thời lập quy củ chết. Tề Hàm thật lòng hi vọng, khi Thần nhi dần dần lớn lên, bóng ma này có thể dần dần tiêu tan...


Giờ này khắc này, vấn đề Thần nhi cuối cùng cũng có một kết thúc, nhưng mà Diệc Hi...

Tề Hàm chưa kịp nghĩ sâu, Quân Mặc Ninh đã mở miệng hỏi, "Hi nhi, vì sao tự nhập ảnh vệ?"

Quân Diệc Hi run lên, dưới gối đột nhiên truyền đến đau đớn lan tràn như châm chích, quá trình bị bắt ở Tây Xuyên áp giải về kinh thành khiến hắn không dám ôm may mắn và giấu giếm chút nào, vì vậy hắn run giọng đáp, "Hồi tiên sinh, Hi nhi là muốn... bảo hộ đại sư huynh..."

Quân Mặc Ninh sáng tỏ nhìn thoáng qua Tề Hàm, khóe miệng có ý cười không rõ nói, "Hi nhi, ngươi có biết bằng những lời này, đã đủ vi sư phạt nặng sư huynh ngươi một trận?"

Cái này đến phiên Tề Hàm run lên, tiên sinh "phạt" đã khó thể chịu được, vậy "phạt nặng" sao có thể chịu đựng?

Quân Diệc Hi mở to hai mắt bên trong tràn đầy sợ hãi.


"Trại ảnh vệ là chỗ nào ngươi ta đều biết," Quân Mặc Ninh chậm rãi nói, "Ngươi vứt bỏ tên họ, thân phận, tự do, người nhà, từ nay về sau trở thành một cái bóng sống trong bóng tối, tại sao đối với mình tàn nhẫn như vậy? Đơn giản trong lòng ngươi còn chưa bỏ xuống được chuyện ngày đó. Hắn là huynh trưởng ngươi là đệ đệ, nếu không phải hắn không làm đủ tốt, sao ngươi e ngại hổ thẹn như vậy? Ngươi nói, nếu vi sư không phạt nặng hắn, còn nghe được sao?"

"Không phải! Không phải như thế, tiên sinh!" Quân Diệc Hi gấp đến độ muốn khóc, quỳ gối tiến lên hai bước dập đầu nói, "Là Diệc Hi sai, là Diệc Hi không nghĩ rõ ràng, không liên quan chuyện đại ca! Tiên sinh, không phải đại ca làm không được tốt, mà đại ca làm được quá tốt, Diệc Hi... cũng muốn vì đại ca làm gì đó... Bây giờ tính mệnh ca ca không ngại, lại được đại sư bá che chở, Diệc Hi cảm thấy không có gì không bỏ xuống được mới cam tâm vào ảnh vệ... Tiên sinh, Diệc Hi biết sai rồi, người phạt nặng Diệc Hi, đừng phạt đại ca... Xin người!"


Tề Hàm quỳ một bên nhìn sư đệ liên tục dập đầu, bên tai còn vương lời từ đáy lòng chữ chữ nhuốm máu, hắn biết, tiên sinh nói đúng, thân là huynh trưởng, đến cùng hắn không chiếu cố tốt đệ đệ.

Lúc này, Tề Vân bôi thuốc thượng hạng cho Quân Diệc Thần xong, đỡ tiểu tử trên mặt còn treo nước mắt từ phòng trong đi ra, vẫn quỳ ở chỗ cũ. Giữa phòng trong và phòng ngoài thư phòng vốn chỉ cách một tấm bình phong lớn, bọn họ ở bên trong cũng nghe được hỏi đáp phía ngoài rõ rõ ràng ràng, sau khi quỳ xuống Tề Vân tự biết trên vấn đề của Quân Diệc Hi hắn cũng có áy náy, thoáng cúi đầu không nói.

Quân Mặc Ninh rốt cuộc lần nữa mở miệng nói, " Dịch Thư Vân ca ca ngươi, thân thể cũng không phải hoàn toàn không ngại, với đại sư huynh ngươi mà nói Đông Xuyên, Tây Xuyên chính là địa phương quan trọng nhất Trung Châu, nơi đó... sớm muộn gì cũng phải giao cho ngươi..."
Quân Diệc Hi sợ hãi ngẩng đầu quỳ thẳng.

"Chuyện ảnh vệ, đại ca ngươi đã phạt ngươi, vi sư không truy cứu nữa." Nhìn mấy đứa học trò đều lộ ra ánh mắt vui mừng, Quân Mặc Ninh âm thầm than thở hình tượng đại ma vương của mình trong lòng bọn hắn thật sự quá ăn sâu bén rễ, "Về chuyện Thần nhi... Vô Khi Lâu không phạm án ở kinh thành là quy củ chết, vì không để triều đình bắt lấy nhược điểm, không làm đại ca ngươi khó xử, tổng đường Vô Khi Lâu rút khỏi kinh thành tất khó tránh khỏi; cái này tuy do Thần nhi gây ra, nhưng chung quy cũng là sơ sót của ngươi, mới để nó trộm tư liệu Vô Khi Lâu tìm được Tôn Thế Thông. Vi sư không phạt ngươi, chuyện này, tự ngươi đi tìm sư phụ ngươi lĩnh phạt."

Mấy đứa học trò kể cả Tề Hàm đều nghe đến trong lòng hoảng sợ, gϊếŧ người chung quy vẫn phải trả giá thật lớn, Vô Khi Lâu là tâm huyết của tiên sinh, mặc dù tên là tổ chức sát thủ, nhưng thật ra lan rộng chính nghĩa, khống chế được góc tối âm u triều đình khó có thể đuổi kịp.
Cuối cùng, vẫn là tiên sinh gánh chịu tất cả.

"Sau khi lĩnh phạt," Quân Mặc Ninh đứng lên, cầm cây roi mây thứ hai từ trong hộp gấm giao cho Quân Diệc Hi, xử trí, "Mang theo giới cụ của ngươi đi tìm đại ca ngươi, sau đó cùng hắn học tập chính vụ, đặc biệt việc hành chính quản trị Tây Bắc làm trọng. Ta tin đại ca ngươi sẽ không buông lỏng, nếu sơ suất lười biếng gây ra sự cố, tự mình dâng gia pháp thỉnh phạt. Khi nào ngươi có thể một mình đảm đương một phía rồi, lúc đó về Tây Xuyên giúp ca ca ngươi quản lý chính vụ. Không phải ngươi muốn giúp đại ca ngươi sao? Đã như thế, liền gánh vác hai xuyên cho tốt!"

"Hàm nhi nhất định nghiêm khắc yêu cầu Hi nhi, không cho hắn lười biếng!" Tề Hàm lập tức cam đoan.

Quân Diệc Hi nâng gia pháp giới cụ dành riêng cho mình, im lặng một lúc lâu mới dập đầu nói, "Hi nhi đã hiểu, tạ tiên sinh!"
Xử lý xong chuyện Quân Diệc Hi, còn chưa đợi Quân Mặc Ninh mở miệng, Tề Vân đã chủ động tiến lên một bước nói, "Tiên sinh, mọi chuyện đều là Vân nhi sai, bất kể là Hi nhi tự nhập ảnh vệ hay Thần nhi nửa đêm gϊếŧ người, đều do Vân nhi làm ca ca trông nom không chu toàn quản giáo không nghiêm; sau khi chuyện xảy ra, Vân nhi lại suy nghĩ mơ hồ, để hai đệ đệ còn mang tội trên lưng chạy án, còn khiến... khiến hoàng huynh rơi vào khó xử... Vân nhi hổ thẹn với huynh đệ, phụ lòng tiên sinh, xin người phạt nặng!"

"Nghĩ đến rất rõ ràng." Quân Mặc Ninh không phân vui giận nói một câu, rồi lại bỏ thêm một câu, "Cũng không sợ ôm nhiều lỗi như vậy, chịu phạt không nổi?"

Tề Vân quỳ đến càng thêm cung kính, nói, "Sau khi chuyện xảy ra, huynh trưởng phạt quỳ tỉnh năm ngày, Vân nhi suy nghĩ rõ ràng. Với Hi nhi Thần nhi mà nói, tiên sinh vắng mặt, Vân nhi thân là huynh, liền có trách nhiệm nuôi dạy; với huynh trưởng mà nói, Vân nhi vừa là đệ đệ vừa là thần tử, là đệ phải cung kính hiếu thuận, là thần phải dùng mưu. Vân nhi không làm tròn bổn phận chức trách, nên phạt!"
Còn có ai thông suốt hơn đứa nhỏ trước mắt? Quân Mặc Ninh nhìn vẻ mặt Tề Vân tễ nguyệt phong quang*, sinh lòng vui vẻ. Y cầm lấy cây roi mây thứ ba trong hộp gấm, xử trí, "Thay mặt trưởng bối dùng quyền hành, là lễ xưa, cũng là trách nhiệm, chuyện Hi nhi và Thần nhi vi sư phạt ngươi mỗi điều hai mươi roi mây; về phần gặp chuyện không đủ chín chắn, đại ca ngươi đã phạt quỳ tỉnh, hai mươi roi này vi sư miễn cho ngươi, sau này làm việc, nhớ rõ chức phận, suy nghĩ chu toàn."

* Tễ nguyệt phong quang, nghĩa đen chỉ trăng tỏ gió trong, nghĩa bóng chỉ người tâm địa thẳng thắn.

Tề Vân dập đầu nói, "Vân nhi nguyện chịu trách phạt, tạ tiên sinh giáo huấn!"

"Cởϊ qυầи."

"Tiên... tiên sinh!" Vương gia trẻ tuổi thản nhiên nhận sai tức khắc có chút hoang mang, đỏ ửng nhuộm vào gương mặt, dái tai, cả cổ, ánh mắt van xin còn đâu khí thế vừa nãy, "Cầu... tiên sinh..."
Cầu cái gì? Dĩ nhiên là cầu mặt mũi. Trước đây hắn và Tề Hàm cùng bị phạt, nhưng khi đó hắn là đệ đệ, tuổi cũng nhỏ hơn, liền không cảm thấy xấu hổ; mà bây giờ ngay trước mặt hai đứa nhỏ, sao có thể ấn theo quy củ chịu phạt?

Quân Mặc Ninh cười cười lắc đầu trong lòng, nhìn hai đứa nhỏ muốn đem đầu vùi vào lồng ngực, xử trí, "Đứng lên vào phòng trong, quy củ ngươi hiểu."

"Tạ tiên sinh!" Tề Vân mừng rỡ dập đầu, một khắc cũng không dám dây dưa mà đứng dậy vào phòng trong, động tác nhanh nhẹn cởϊ qυầи cúi người chống đất, sau đó mới nhận ra quỳ lâu trên đầu gối truyền đến từng trận đau đớn khó nhịn.

Quân Mặc Ninh xách theo roi mây vào trong, cũng không nhiều lời, giới cụ xoay vòng quất lên mông đứa học trò. Trong lòng y khen ngợi Tề Vân, cho dù hắn tự nhận bao nhiêu sai, truy về căn bản cũng đều vì bảo vệ huynh đệ nhà mình. Cái gọi là quan tâm tất loạn, mà phần "loạn" này, vừa vặn là điểm Quân Mặc Ninh vui mừng nhất.
Bốn mươi roi mây, nếu quyết tâm, da tróc thịt bong cũng không phải việc khó; thế nhưng mỗi khi đối mặt Tề Vân, Quân Mặc Ninh luôn cảm giác mình không xuống tay nặng được, trống vang không cần búa tạ, Tề Vân làm việc cầm lên được thì cũng buông xuống được, có kiên trì của mình, thế nhưng không có chấp niệm.

Trách phạt thu lại vài phần lực trong lúc roi mây vung lên hạ xuống có vẻ cực kỳ nhanh chóng, tuy rằng Tề Vân vẫn đau đến có chút run rẩy khó nhịn, nhưng trong lòng hắn rõ ràng đây tất nhiên là tiên sinh hạ thủ lưu tình.

Bốn mươi roi đánh xong, Tề Vân cong hai khuỷu tay dập đầu tạ phạt, Quân Mặc Ninh cúi người đỡ Tề Vân, đợi hắn kéo quần chỉnh quần áo xong, sau đó nói, "Vân nhi, bây giờ tác phong làm việc của ngươi càng ngày càng tốt, trên dưới triều đình đối với ngươi không khỏi ca ngợi; tài nghệ văn võ, ngươi cũng đều có thành tựu. Đợi sau khi thương lành ngươi đến Vô Âm Các, vi sư cho ngươi "sư bình", bốn chữ "khéo léo thông suốt" này, ngươi đảm nhận nổi."
Tề Vân ngơ ngác quỳ, tổn thương sau lưng dường như không còn đau nữa, mồ hôi trên trán dày đặc, rồi lại không che giấu được mừng rỡ trong mắt hắn! Rất nhiều năm nay, hắn kính trọng vị tiên sinh tuổi còn trẻ trước mắt bao nhiêu, giờ này khắc này, hắn liền có bấy nhiêu không dám tin hắn nhận được đánh giá như vậy!

Từ sau khi bái thầy, hắn vẫn cảm thấy tiên sinh đối với hắn và đối với đại ca... không giống nhau, nhưng có vài suy đoán, hắn trước sau chỉ chôn giấu thật sâu dưới đáy lòng, đừng nói trước mặt phụ hoàng mẫu phi, kể cả chính mình, hắn cũng không cho phép để lộ ra một điểm nửa điểm ý tứ nào... Bởi vì đằng sau tội lớn "khi quân", liên quan đến mỗi một người hắn vô cùng để tâm.

Trước khi ca ca đăng cơ, đã nói với hắn tất cả chân tướng. Hắn cũng biết trước đây tiên sinh nhận hắn làm học trò, vốn có thêm một mục đích quan trọng khác, đã từng có một khắc, hắn... uất ức, bất bình... Thế nhưng rất nhanh hắn liền suy nghĩ rõ ràng, tiên sinh cũng vậy, huynh trưởng cũng thế, bao nhiêu năm tích lũy chấp niệm và sống chết tương trợ lẫn nhau, sao hắn mới bái nhập sư môn liền có thể thay thế được?
Tiên sinh chưa bao giờ xem nhẹ mình, huynh trưởng thì ba phen bốn bận liều mạng cứu giúp, hắn từ nhỏ cha mẹ đủ đầy, cơm ngon áo đẹp, tôn quý vô cùng; tuy hắn mất đi ngôi vị hoàng đế, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, đảm nhận vị trí cửu ngũ chí tôn kia, ngoại trừ quyền lực... còn có trách nhiệm!

Tiên sinh cho hắn sư bình "khéo léo thông suốt", đã đủ rồi. Cuộc đời hắn trọn vẹn không thiếu sót, là trời xanh thiên vị và sủng ái hắn. Cho nên, Tề Vân hướng Quân Mặc Ninh khấu tạ sư ân, trong lòng yên lặng cầu nguyện, Tề Vân đời này,

Một nguyện thiên hạ Trung Châu trời yên biển lặng, quốc vận hưng thịnh;

Hai nguyện cha mẹ, ân sư, huynh trưởng tâm hòa ý thuận, phúc thọ lâu dài;

Ba nguyện... ba nguyện huynh trưởng với mình, cưới được cô nương xinh đẹp tri tâm tri ý!