Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 231: PN4-11 Một viên kẹo hồ lô




Ngọc Thần cung, thư phòng.

Quân Diệc Thần, Quân Diệc Hi, Tề Vân đồng loạt xoay đầu nhìn người đến cuối cùng, đại sư huynh Tề Hàm "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, bộ dạng áo khoác không mặc giày cũng không mang thật sự còn nhếch nhác hơn mấy phần so với ba người bọn hắn, hi vọng vốn đang ôm trong lòng nhất thời tản vào chín tầng mây... Ngay cả hoàng đế đại sư huynh cũng luân hãm! Ba đứa nhỏ lại đồng loạt xoay đầu cúi xuống.

Quân Mặc Ninh thấy động tác đồng điệu của ba tên này, sao đoán không ra suy nghĩ trong lòng bọn nó; lại đảo mắt ném về phía Tề Hàm cởi sạch chỉ còn một thân đồ lót tuyết trắng, Quân đại tiên sinh tỏ vẻ, sao đăng cơ đã hai năm rồi vẫn ngốc như thế! Mệt thân triều đình và dân gian trên dưới khen hắn không dứt miệng, ngay cả ở Giang Nam cũng có thể nghe được mong đợi và ca ngợi hắn.


Ầy... Tự mình nhận học trò, kiểu gì cũng phải tự mình quản giáo. Quân Mặc Ninh mặt không biến sắc vuốt tay áo một cái, nhìn một hàng đứa lớn đứa nhỏ, cam chịu số phận mà nghĩ.

"Thần nhi, gϊếŧ người chơi vui sao?" Người đầu tiên Quân Mặc Ninh khởi xướng khai đao là Quân Diệc Thần, Quân Diệc Hi và Tề Vân có chút kinh hoảng ngẩng đầu nhìn y, Tề Hàm lại vẫn cúi thấp đầu.

Quân Diệc Thần hoàn toàn không cảm nhận được các huynh trưởng bất an, chẳng qua nó chỉ cảm thấy quỳ đầu gối đau, nghe thấy câu hỏi, tiểu tử kia miết miết đầu ngón tay, nghiêng đầu rất nghiêm túc nhớ lại một phen, nói, "Hồi tiên sinh, chơi không vui."

Quân Mặc Ninh cầm lấy chén trà uống một ngụm, tiếp tục hỏi, "Vậy tại sao phải đi?"

Cái này đến cả Tề Hàm cũng ngẩng đầu lên rồi, hắn có khả năng cảm nhận được tiên sinh nhà mình vui hay giận nhất, mà giờ khắc này, hắn một chút cũng không thấy tiên sinh tức giận; cũng không phải cố ý kiềm nén, mà dường như... thật sự không tức giận.


Quân Diệc Thần mím mím môi, rất muốn xin tha miễn phạt quỳ, nhưng khi nhìn thấy các ca ca đều đang quỳ, rốt cuộc vẫn không dám, đành phải thành thật nói, "Thần nhi thấy tỷ tỷ kia chết, rất tức giận, liền muốn gϊếŧ người."

"Lúc gϊếŧ người, ngươi nghĩ cái gì?" Quân Mặc Ninh rất kiên nhẫn hỏi.

Quân Diệc Thần suy nghĩ một chút đáp, "Hồi tiên sinh, Thần nhi chỉ nghĩ làm sao gϊếŧ người nhanh lên một chút, trời khuya lắm rồi, nếu ca ca và tam ca ca biết ta còn chưa về nhà, sẽ lo lắng Thần nhi; hơn nữa ngày mai còn có bài tập buổi sáng, đến muộn hoặc buồn ngủ, ca ca tức giận sẽ phạt..."

Cái này, đến phiên ba người Tề Hàm, Tề Vân, Quân Diệc Hi kinh ngạc nhìn Quân Diệc Thần.

Trái lại, trong ánh mắt trong sáng vô tư trong veo thấy đáy của Quân Diệc Thần, Quân Mặc Ninh trầm tĩnh lại. Đứa nhỏ này... sợ rằng có hơi... nhân cách phân liệt.


Quá trình trưởng thành của Quân Diệc Thần còn đặc biệt hơn Tề Hàm, tại cái nơi chỉ có huấn luyện, gϊếŧ chóc, trong hoàn cảnh không sống tức chết, nhân tính, tình cảm đều là vật không cần thiết. Tuy rằng sau đó nó nhập vào môn hạ Quân thị, nhưng đến cùng cũng không cách nào xóa đi hoàn toàn quá khứ mười năm trồng thật sâu trong hình thức tư duy của tiềm thức.

Ngày đó Dịch Thư Vân thân chịu một chưởng khiến Quân Diệc Thần thoát ra khỏi hồi ức gông cùm xiềng xích đáng sợ, tiểu tử kia cũng đủ dũng cảm kiên cường đối mặt cuộc sống của mình, nhưng dù thế nào đi nữa, nó đã hình thành ảnh hưởng không cách nào thay đổi. Cho nên, mặc dù Quân Diệc Thần đã sắp mười ba tuổi, nhưng tư duy và hành vi ngày thường có vẻ trẻ con hơn so với người cùng lứa, bởi vì tình cảm của nó từ khi mười tuổi mới bắt đầu bồi dưỡng; hơn nữa một khi chạm đến hồi ức ẩn sâu này, lệ khí gϊếŧ chóc ác nghiệt sẽ chủ đạo hành vi của nó.
Ba người Tề Hàm cực kỳ căng thẳng nhìn Quân Mặc Ninh, không biết y sẽ xử trí đệ đệ nhỏ nhất thế nào, dưới tình cảnh này quả thật không dám xin tha.

"Thần nhi," Sau hồi lâu, Quân Mặc Ninh rốt cuộc lên tiếng nói, "Ba ca ca ngươi đều biết, gϊếŧ người... là không đúng, cho nên tam ca ngươi cõng tội cho ngươi, nhị ca ngươi nghĩ hết biện pháp giấu giếm cho ngươi, còn đại ca ngươi đem tất cả mọi chuyện ôm vào người mình..."

Theo lời Quân Mặc Ninh điểm qua từng người từng người, ba người Tề Hàm lúng túng gục đầu xuống, mà Quân Diệc Thần thì lại nghiêng đầu nhìn bọn hắn, trong đôi mắt tròn tròn của nó hiện lên áy náy.

"Tiên sinh, người phạt Thần nhi đi ạ..."

Quân Mặc Ninh nhìn hối hận trên mặt nó, hiển nhiên biết đứa nhỏ này thỉnh phạt chẳng qua vì ba ca ca của nó, mà không phải vì gϊếŧ người, "Phạt đương nhiên phải phạt, một mạng người hai mươi roi mây, xem như vi sư lập quy củ cho ngươi."
Nhìn vẻ mặt bốn người có nghi hoặc có sửng sốt, Quân Mặc Ninh tiếp tục nói, "Thần nhi ngươi nghe cho kỹ, từ nay về sau nếu ngươi muốn gϊếŧ người, phải đến nói với tam ca ca ngươi, để hắn sắp xếp cho ngươi. Có điều tình huống như vậy... Một năm không được vượt quá hai lần, hơn nữa sau mỗi lần gϊếŧ người, đều tự mình tìm ta hoặc ca ca ngươi lĩnh phạt, một mạng người hai mươi roi mây; nếu có lần thứ ba..."

Ánh mắt Quân Mặc Ninh trở nên nghiêm túc mà uy nghiêm nói, "Đừng nói các ca ca ngươi, cho dù cha ngươi tới cầu xin, cũng đừng trách vi sư đánh gãy chân ngươi!"

Quân Diệc Thần hoàn toàn sợ hãi, phạt quỳ một lúc đã rất đau rồi, nếu như đánh gãy chân, vậy có bao nhiêu đau chứ! Nó lắc đầu như trống bỏi, nước mắt lách tách lăn xuống, đáng thương cầu khẩn, "Thần nhi không dám, Thần nhi nghe lời, tiên sinh đừng đánh gãy chân Thần nhi..."
"Ngươi không phạm quy củ, tiên sinh đương nhiên sẽ không đánh gãy chân ngươi." Quân Mặc Ninh xử trí sau cùng nói, "Cho nên lần này đây, ngươi gϊếŧ một mạng Tôn Thế Thông, tiên sinh phạt ngươi hai mươi roi mây, ngươi có phục hay không?"

"Thần nhi phục..." Quân Diệc Thần chớp chớp mắt, lại mang theo một chuỗi nước mắt, so với đánh gãy chân, hai mươi roi mây đã rất nhẹ rồi... Nhưng mà... nó từng thấy tổn thương sau khi ca ca ăn roi mây, vẫn là rất sợ rất sợ mà.

"Cởϊ qυầи, nằm úp sấp lên giường đi." Quân Mặc Ninh đứng dậy, mở một hộp gấm ra, bên trong xếp chỉnh tề bốn cây roi mây thô đen... Nếu đã muốn đánh thông đường, chuẩn bị tương ứng vẫn là phải có!

Tuy cuối cùng có thể không cần phạt quỳ, nhưng đối mặt với đau đớn sắp phải chịu, Quân Diệc Thần đáng thương nhìn ba ca ca, phát hiện bọn họ đều là vẻ mặt thương mà không giúp được gì. Tiểu tử kia rốt cuộc lau lau nước mắt, khập khiễng đứng dậy, cởϊ qυầи đặt một bên, tự mình leo lên giường nằm úp sấp.
Quân Mặc Ninh cầm roi mây lên, cố ý vòng qua giường đối diện ba người đang phạt quỳ, hành động như vậy khiến Tề Hàm bọn họ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Roi mây rốt cuộc vẫn phải vung lên, lại đột nhiên nghe thấy tiểu tử trên giường ngẩng đầu, chớp mắt nói, "Tiên sinh, Thần nhi sẽ rất ngoan rất nghe lời, tiên sinh có thể... đánh nhẹ một chút... hay không..."

Quân Mặc Ninh đang nâng tay lên bị một câu này hỏi đến hạ xuống cũng không được giơ lên cũng không được, hướng về phía ánh mắt mong đợi của tiểu tử kia, bất đắc dĩ nói, "Được, ngươi giữ quy củ tốt, tiên sinh đánh nhẹ một chút..."

Quân Diệc Thần kiên định "dạ" một tiếng, nhận được hứa hẹn đáng tin như vậy mới nằm sấp xuống, bộ dạng rất ngoan rất nghe lời.

Mấy người Tề Hàm gục đầu xuống không nỡ nhìn tiếp, Quân Mặc Ninh lần nữa nâng tay, chiếu theo hai mảnh mông trắng nõn non mềm quất xuống. Trong tiếng xé gió vùn vụt, mặc dù Quân Mặc Ninh thật sự thu vài phần lực, thế nhưng thân thể từng rút độc quả thật không chịu nổi đánh đập, mười roi qua đi, vết roi chỉnh tề đã không kịp chờ đợi mà hiện lên màu tím đen.
Khiến cho mọi người giật mình là, đứa nhỏ trên giường thật sự như chính nó nói, rất ngoan rất nghe lời giữ quy củ, không lên tiếng, không tránh, không tự tổn thương, ngoại trừ hô hấp lộn xộn và hai nắm tay càng siết càng chặt, chẳng mảy may nhìn ra thương thế sau lưng tương xứng với tâm tình.

Hiển nhiên Quân Mặc Ninh biết, Quân Diệc Thần còn kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn. Nhưng giáo huấn nên có vẫn phải có, đau đớn nên thừa nhận cũng tuyệt đối không có đạo lý bỏ dở nửa chừng, Quân Mặc Ninh cuối cùng vẫn tăng thêm vài phần sức lực, chiếu theo đỉnh mông quất xuống.

Quân Diệc Thần thoáng rêи ɾỉ một tiếng, vùi đầu vào khuỷu tay, trong tiếng roi mây xé gió, trong đầu nó hiện ra một vài hình ảnh vụn vặt trong quá khứ. Nhưng có một thanh âm đang không ngừng nói cho nó biết, đây không phải hình trách, là răn dạy, chấp gia pháp chính là tiên sinh đáp ứng nó sẽ đánh nhẹ, ở bên cạnh nhìn chính là các ca ca yêu thương nó.
Không giống nhau!

"Chát chát chát!"

Ba cái cuối cùng, Quân Mặc Ninh lần nữa tăng thêm lực quất vào giữa mông non mềm, những giọt máu tươi dày đặc tranh nhau thoát ra da thịt. Thân thể bị đánh phát run một trận, tiếp đó mới truyền đến tiếng nức nở đè nén.

"Vân nhi, dẫn Thần nhi vào bôi thuốc." Quân Mặc Ninh buông giới cụ phân phó, "Sau đó dẫn nó đi ra quỳ, chuyện lần này do nó gây ra, nó phải biết tất cả hậu quả."

Tề Vân cúi người đáp, cởϊ áσ ngoài của mình khoác lên người Quân Diệc Thần, lật người nó sang bế lên. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy đứa nhỏ mồ hôi lạnh tràn trề và sắc mặt tái nhợt, còn có đôi mắt đau đến có chút thất thần.

Cho dù thu lực trách phạt, con số cũng không nhiều, nhưng đến cùng thể chất của nó khác hẳn với người thường. Đau đớn là thật, yên lòng... cũng là thật.
Sau khi Tề Vân bế người cầm quần áo tiến vào phòng trong, Quân Mặc Ninh ngồi xuống, dời ánh mắt nhìn về phía Quân Diệc Hi.