Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 230: PN4-10 Một viên kẹo hồ lô




Sau khi Quân Vũ nghe Bạch Thiên Lan giải thích, im lặng hồi lâu, vừa tỉ mỉ lật hồ sơ Kinh Triệu Doãn đưa tới, tự nhiên biết Bạch Thiên Lan làm như vậy quả thật là phương pháp an toàn nhất; ở quan trường lâu, đương nhiên y biết chuyện thế gian cũng không phải không đen tức trắng, Tôn Thế Thông đáng chết, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, gã chết thế nào đã không quan trọng nhất nữa rồi.

Bạch Thiên Lan nhìn sắc mặt sư huynh dần dần hoà hoãn lại, liền biết mình chọn lựa làm đúng.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hai người vừa đi ra ngoài xem, thế mà lại là Ngô công công bên người hoàng đế mang theo thánh chỉ đến Hình bộ. Bởi vì tuổi tác Tiền An Dân đã cao, gần đây đã là trạng thái nửa về hưu, công việc Hình bộ cơ bản đều do Bạch Thiên Lan làm chủ; Quân, Bạch hai người ra cửa nghênh chỉ, mới biết ấy vậy mà hoàng đế muốn tự tra án này.


Hồ sơ vừa được chuyển giao tới từ Kinh Triệu Doãn chớp mắt lại bị mang đi, Bạch Thiên Lan lo sợ nhìn trong đôi mắt bình tĩnh của sư huynh dâng lên tức giận, không dám nói lời nào, trong lòng lại càng thêm chắc chắn vụ án này, nhất định không thoát khỏi liên quan với học trò môn hạ Quân thị rồi.

Ai nói không đúng!

Thông minh như Quân Vũ nếu trước đó có ba phần nghi hoặc, thánh chỉ Tề Hàm đến một cái, sao còn không hiểu! Cái gọi là đương sự mơ hồ, quan tâm tắc loạn, chính là Tề Hàm hiện tại, hắn cho rằng nắm vụ án trong tay mình liền không có sai sót, nhưng không biết vốn chỉ là một vụ án mạng bình thường, xen lẫn trong rất nhiều vụ án ở Hình bộ mới là phương pháp an toàn nhất không làm người khác chú ý nhất! Tề Hàm là ai? Vua của một nước! Hoàng đế tự thẩm án, ai không có hứng thú cũng muốn quan tâm ba phần!


Thật sự khốn khiếp!

Trong đầu Quân Vũ chạy qua một câu đại bất kính như vậy, mang theo tức giận về đến nhà, vội vàng viết một phong thư đưa đi Giang Nam, tiếp đó liền âm thầm bắt tay vào thanh tra án này.

Trước tiên y biết, sau ngày vụ án xảy ra, Quân Diệc Thần và Quân Diệc Hi liền trước sau rời vương phủ, đi đến Giang Nam và Tây Xuyên; lại tra trên đường phố kinh thành một chút, rất dễ dàng biết đằng sau chuyện này ẩn giấu tỷ đệ Chu thị, thậm chí y còn tìm được cậu bé may mắn còn sống sót... Chu Ngư Nhi từ trong cửa hàng kẹo.

Quân Vũ lại viết một phong thư đến Tây Xuyên, bảo học trò Dịch Thư Vân rút gọn tình huống lúc Quân Diệc Thần huấn luyện ở Tung Thiên giáo năm đó, đặc biệt cặn kẽ nhất con đường võ công.

Dịch Thư Vân nhận được thư tiên sinh nhà mình gửi, dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dám dây dưa, lục tư liệu trước đây sau đó lập tức phái người đưa trở lại kinh thành.


Cùng lúc đó, Quân Vũ còn bảo Tần Phong nghe ngóng một chút tình huống ảnh vệ trong cung, không đề cập đến cơ mật, nhưng đủ để y đoán được chân tướng không thể nghi ngờ của chuyện này!

Quân thị truyền tin từ trước đến nay không dựa vào chân mà dựa vào cánh, Quân Vũ điều bồ câu và chim ưng huấn luyện nghiêm chỉnh nhất từ chỗ Mạc Sâm thường trú phủ phừa tướng tới, không đến mười ngày đã điều tra xong tất cả!

Lời nói phân hai đầu.

Lại nói tới hoàng đế bệ hạ Tề Hàm lấy được hồ sơ cũng không nhàn rỗi, sau khi đọc qua hồ sơ, trước tiên hắn phái người đi Giang Nam điều tra hành vi của người đã chết Tôn Thế Thông; cái gọi là nhổ củ cải còn mang theo bùn, rất nhanh, hắn cũng tra được sau lưng Tôn Thế Thông còn cất giấu vài con sâu làm rầu nồi canh trong quan trường Giang Nam. Hoàng đế bệ hạ giơ cao tay ngọc, phái quan viên đắc lực xuôi nam tra rõ, một trận chỉnh đốn quan trường Giang Nam oanh oanh liệt liệt mở màn như vậy.
Về phần người chết Tôn Thế Thông từ sớm kia... còn ai quan tâm tôm tép như thế đâu?

Mà nửa tháng sau, tam thiếu Quân Mặc Ninh mang theo thê nữ chơi đến quên trời quên đất ở Giang Nam rốt cuộc trở lại kinh thành, trở về cùng y, còn có hai thằng nhóc Quân Diệc Thần và Quân Diệc Hi bị tóm được từ Vọng Giang Lâu và Kình Thiên thành.

Còn chưa kịp tới thu dọn tàn cục, Quân Mặc Ninh đã bị gọi đến thư phòng Thủy Vân Hiên trước, đáng tiếc tam thiếu gia vui đến quên trời quên đất vừa vào cửa thư phòng, liền bị bắt quỳ xuống, sau đó nghe huynh trưởng đại nhân mắng trọn một canh giờ! Từ "cha mẹ có nhà không đi xa" đến rời nhà cũng không viết thư về; nói từ đi ba tháng nếu không giục ngươi cũng không biết trở về; từ ngươi đã hai mươi bảy rồi sao còn không chín chắn đứng đắn... Cuối cùng rốt cuộc nói đến, ngươi xem một chút ngươi nhận học trò kiểu gì!
Quân Mặc Ninh cúi gằm đầu nghe thấy rốt cuộc huynh trưởng nói đến vấn đề chính, ưỡn thẳng thắt lưng quỳ đoan chính chút. Câu chuyện chẳng qua chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, tiểu tứ bị người cướp một viên kẹo hồ lô, sau đó gặp được đứa nhỏ cùng nhũ danh với nó, tiếp đó lòng đồng tình nhất thời lan tràn nửa đêm canh ba đi gϊếŧ người; sau khi tiểu tam phát hiện, vội vàng lau mông cho nó gánh tội thay; tiểu nhị quan tâm bị loạn, ra sức đánh tiểu tam sau đó đưa hắn về Tây Xuyên; lúc đầu Bạch Thiên Lan đã ẩn vụ án đi, ai ngờ lão đại sợ tiên sinh lão đại tra ra chân tướng, thật sự đem cái chậu ụp lên đầu mình, cho rằng mượn uy nghiêm vua một nước của mình, có thể nhấn chuyện xuống!

Thật sự là một viên kẹo hồ lô gây họa mà! Tam thiếu gia đã tức giận đến không biết nên nói gì!
Quân Vũ nói lâu như vậy rốt cuộc cũng mệt mỏi, cuối cùng xử trí nói, "Học trò một đứa so với một đứa càng có năng lực, ngươi làm tiên sinh quả thật dạy rất tốt! Ta nói với ngươi, lần này ngươi phải giáo huấn bọn nó cho tốt, mang vào cung giáo huấn! Đỡ phải ở Vô Âm Các nhiều người xin tha như vậy, có nghe thấy không!"

"À..." Tam thiếu gia làm thầy người ta uể oải lên tiếng, chuyển qua hỏi, "Ca,... Hàm nhi thì sao?" Y không thành vấn đề, chỉ sợ đánh hoàng đế bệ hạ, cha và ca không tha cho y, vẫn là hỏi rõ ràng mới tốt.

"Cái này... đặc biệt phải giáo huấn!" Quân Vũ thật sự giận điên, đã sớm không để ý quốc quân hay không quốc quân, "Nếu không phải hắn kéo vụ án lên thân, Hình bộ đã sớm sắp xếp, không người hỏi han, về phần muốn khuấy lên sóng gió quan trường Giang Nam, làm lòng người bàng hoàng! Quan viên Giang Nam nếu muốn tra, sao có thể đấu đá lung tung giống hắn như vậy! Còn nữa, ngươi biết gần đây mỗi ngày hắn ngủ bao lâu? Mỗi ngày ăn cái gì? Thức khuya dậy sớm!"
"Đã biết, ca!" Nghe đến đó, nào còn có lý do không dạy dỗ! Quân Mặc Ninh đứng dậy liền ra ngoài!

"Chậm đã!" Quân Vũ gọi y lại, ra lệnh, "Chuyện này quyết không thể để cha biết, có nghe thấy không?"

"Chuyện gì nha?" Tam thiếu gia chẳng biết là thật không biết hay giả không biết.

"Đương nhiên là chuyện ta bảo ngươi giáo huấn hoàng đế!" Quân Vũ thân thủ mạnh khỏe xông tới, liền muốn đánh.

Tam thiếu gia lập tức ôm lấy đầu, loạng choạng chuồn mất.

Ban đêm, hoàng đế bệ hạ Tề Hàm bận rộn mấy ngày cuối cùng xử lý xong vụ án Giang Nam, ngày mai sai người ban thánh chỉ thì tất cả bụi bặm lắng xuống, nhìn canh giờ, vội vã ăn vài miếng cơm liền đến hậu cung thỉnh an Tề Mộ Lâm và Hàn thái hậu. Tinh thần Tề Mộ Lâm không tệ, hỏi một ít chuyện trên triều tựa như tán gẫu việc nhà, Hàn thái hậu thấy hắn thật sự mệt đến muốn ngủ gật, liền vội vàng bảo hắn về nghỉ.
Tề Hàm thật sự mệt mỏi, sau khi hành lễ xong liền rời đi. Hắn không muốn về Càn Thanh cung cung vàng điện ngọc nhưng lại trống rỗng, liền phân phó Ngô Toàn đi Ngọc Thần cung.

Giờ tuất*, trên bầu trời đêm trong trẻo điểm xuyết đầy sao, một vầng trăng khuyết treo cao, mặc dù không sáng bằng trăng tròn, nhưng cũng rắc ra một mảnh trong veo. So với bình thường bận đến nửa đêm canh ba, hôm nay đã kết thúc công việc sớm rồi, hô hấp ban đêm thấm không khí lạnh, Tề Hàm không khỏi thả chậm bước chân, ngay cả tâm tư cũng có chút tùy ý buông thả.

* Giờ tuất chỉ 7 giờ đến 9 giờ tối.

Không hay không biết hai người đã đi tới cửa Ngọc Thần cung, trước cửa cung đóng chặt, một bóng người quen thuộc đang đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng. Tinh thần Tề Hàm uể oải, trái lại Ngô Toàn tiến lên hỏi, "Là... Tần Thống lĩnh sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Thiếu gia!" Tần Phong Tần thống lĩnh đã nắm trong tay toàn bộ quân cấm vệ cung đình nhào tới như chết chìm gặp được cọng rơm cứu mạng, gấp giọng nói, "Thiếu gia, ngài mau vào đi thôi... À à, Ngô công công, ta và thiếu gia có chút chuyện, ngài đi về nghỉ ngơi trước đi."

Ngô Toàn dày dạn kinh nghiệm, tuy nói từ sau khi Tề Hàm lên ngôi có chút ỷ lại cho y, nhưng đến cùng không so được tình cảm và cùng sống cùng chết với Tần Phong. Nhìn dáng vẻ hắn muốn nói lại thôi, Ngô Toàn hướng Tề Hàm hành lễ sau đó cũng tự lui xuống.

"Phong..." Trong lòng Tề Hàm có chút hoảng, cảnh tượng như vậy dường như đã từng trải qua.

"Thiếu gia, ngài mau vào đi thôi..." Tần Phong kéo Tề Hàm đẩy cửa ra liền chạy vào trong Ngọc Thần cung.

Sau một tiếng "cạch" đóng cửa, Tề Hàm đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cửa thư phòng bên trái Ngọc Thần cung mở rộng, đèn đuốc sáng như ban ngày, ba bóng lưng quen thuộc xếp hàng quỳ gối, mà ngồi phía sau bàn học, không phải Quân Mặc Ninh tiên sinh nhà hắn... thì là ai!
"Thiếu gia..."

Tần Phong một lời chưa dứt, Tề Hàm nhanh tay nhanh chân cởi đai lưng, cởi long bào hoàng đế, ngay cả ủng thêu hoa văn rồng cũng đồng thời cởi ra nhét vào tay Tần Phong... Tiên sinh nhà hắn vào ngày hắn đăng cơ từng nói, mặc những y phục này, không cho phép đi gặp y!

Kết quả là, hoàng đế bệ hạ Trung Châu Tề Hàm, cứ như vậy mặc đồ trong trắng như tuyết, ngay cả giày cũng không có mà vọt vào thư phòng, không chút do dự quỳ xuống bên người Tề Vân.

Đến, toàn bộ đầy đủ!

Trên cánh tay Tần Phong đuổi theo vắt long bào long ủng, lặng lẽ đóng cửa thư phòng lại!. Thị vệ Ngọc Thần cung đã sớm cho lui, tối nay, thế nào cũng là một đêm dài đằng đẵng gian nan mà...

Tần thống lĩnh tìm một góc không gần không xa, ngồi đếm sao... À, là canh giữ chứ.