Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 229: PN4-9 Một viên kẹo hồ lô




Lâm triều hôm sau, đám triều thần tụm năm tụm ba đi chung với nhau tán gẫu việc trong triều ngoài triều. Sau khi tân đế lên ngôi, không khí cả triều đình đổi mới, tựa như ánh mặt trời ấm áp giữa tháng ba, tràn đầy sức sống.

Bạch Thiên Lan và Kinh Triệu Doãn đi chung với nhau, thuận miệng hỏi tới chuyện án mạng ở kinh thành hai ngày trước. Từ đằng xa, Ngô công công bên người hoàng đế đang chào hỏi thừa tướng Quân Vũ tuổi còn trẻ, có lẽ tân đế muốn đơn độc triệu kiến. Bạch Thiên Lan cực kỳ hâm mộ, nhưng chung quy biết ngọn nguồn giữa hai họ tân đế và Quân thị, không phải ai cũng có thể đảm nhận phần quang vinh sủng ái này.

Đang lúc suy nghĩ, chợt thấy Quân Vũ hướng hắn vẫy tay, Bạch Thiên Lan sửng sốt, cáo lỗi với Kinh Triệu Doãn sau đó tiến lên đón; tiếp đó Kinh Triệu Doãn liền thấy hai người sóng vai theo Ngô công công đi tới ngự thư phòng.


Trong ngự thư phòng, Tề Hàm ngồi ở chủ vị, Ngô công công pha trà cho Tề Vân hạ triều liền đến, rồi đi tới Quân Vũ và Bạch Thiên Lan, sau đó liền cung kính đứng hầu một bên. Bạch Thiên Lan không ở trường hợp như bây giờ nhiều lắm, có điều hắn bước vào triều đình cũng không phải một ngày, trải qua thích ứng ban đầu sau đó cũng hơi thả lỏng chút.

Thái độ Tề Hàm thanh nhàn, thời gian dư dả sau khi bãi triều hắn sẽ triệu kiến triều thần khác nhau, bất kể chức vị cao thấp, uống chút trà tán gẫu một chút, việc công cũng tốt việc tư cũng được. Trong trường hợp này Tề Hàm không có chút uy nghiêm nào của vua một nước, có thỉnh cầu không nào quá quan trọng, hơn phân nửa sẽ được thành toàn.

Đương nhiên, ngoại trừ Quân Vũ và đồng bọn chơi chung với Quân tam thiếu lúc thiếu thời, những người khác muốn đến phiên cơ hội như vậy, cũng cực kỳ khó được.


Quân thần bốn người dưới tình cảnh này thuận miệng trò chuyện, trong lúc lơ đãng, Bạch Thiên Lan liền đề cập tới án mạng xảy ra ở kinh thành gần đây.

Tề Hàm có chút khó hiểu nói, "Án mạng kinh thành? Có thể tra ra gì chưa?"

Bạch Thiên Lan nhìn nhìn Quân Vũ, sau khi nhận được ánh mắt tán thành, nói, "Hồi hoàng thượng, việc này Kinh Triệu Doãn đang tra xét, có điều thần nghe Lưu đại nhân nói sau khi khám nghiệm tử thi, nói rằng... hoài nghi là tử sĩ sát thủ gây ra..."

Nghe được suy đoán này Tề Hàm chưa mở miệng, Tề Vân bên kia đã nhíu mày nói, "Sao lại khẳng định như vậy?"

Tề Hàm không lên tiếng nhìn thoáng qua đệ đệ, lại đưa mắt nhìn sang Bạch Thiên Lan, hắn cũng không quá sợ hãi, thẳng thắn nói, "Hồi Vương gia, Kinh Triệu Doãn khám nghiệm tử thi là một tay già đời rất kinh nghiệm, làm việc ở công môn nhiều năm; theo Lưu đại nhân Kinh Triệu Doãn thuật lại, người chết Tôn Thế Thông bị gϊếŧ vào ban đêm, lúc đó gã đang ở một gian thanh lâu, bên cạnh còn một nữ tử đang nằm. Thế nhưng cho đến sáng hôm sau nữ tử tỉnh lại, mới nhìn thấy Tôn Thế Thông bên người đã bị cắt cổ, vết thương trên cổ gã cực nhỏ cực mỏng... Theo đủ cách suy đoán, người gϊếŧ người hẳn rất có kinh nghiệm... Tử sĩ hoặc là sát thủ..."


Quân Vũ hỏi, "Vậy hiện tại có manh mối chưa?"

Bạch Thiên Lan đáp, "Kinh thành là nơi đứng đầu dưới chân thiên tử, xảy ra án mạng ảnh hưởng thật không nhỏ. Vì vậy Lưu đại nhân rất để tâm, sau khi tra xét tư liệu, hiện nay nghi ngờ một tổ chức sát thủ tên là "Vô Khi Lâu" gây ra..."

"Nói vô căn cứ!" Tề Vân không kiềm chế được cắt ngang lời nói, "Đã tra xét tư liệu, liền phải biết Vô Khi Lâu chưa bao giờ phạm án ở kinh thành; vả lại, Kinh Triệu Doãn ngoại trừ truy tra hung thủ, có điều tra tại sao Tôn Thế Thông phải bị gϊếŧ hay không? Người này làm xằng làm bậy, chết có..."

"Vân nhi!" Tề Hàm quát khẽ một tiếng, mắng, "Chuyện tra án tự có Kinh Triệu Doãn và Hình bộ, ngươi thân là trọng thần triều đình, sao có thể ăn nói lung tung!"

Tề Vân kinh hoảng trong lòng, vội vã đứng lên hành lễ nói, "Thần đệ biết sai..."
Bạch Thiên Lan thấy thế, vội vàng nói, "Hoàng thượng bớt giận, theo như lời Vương gia chính là chúng thần sơ sót. Thần trở về liền lệnh người đem án này chuyển giao Hình bộ, thỉnh hoàng thượng, vương gia yên tâm, thần nhất định suy xét chu đáo, điều tra rõ án này."

Lời vừa nói ra, ánh mắt ba người đang ngồi đồng loạt nhìn về phía Bạch Thiên Lan ôm đồm việc vào người, mà trong đó, hoài nghi trong mắt Quân Vũ đặc biệt rõ ràng nhất.

Phòng chứa hồ sơ Hình bộ, Quân Vũ ngồi, Bạch Thiên Lan đứng.

"Chỉ là một vụ án mạng, nếu Kinh Triệu Doãn đã có manh mối, sao còn phải bảo hắn chuyển giao đến Hình bộ?" Quân Vũ một thân quan phục thừa tướng, không giận tự uy.

Về công, Bạch Thiên Lan chỉ là Hình bộ thị lang, quan giai kém vài bậc; về tư, bọn họ thi cùng khoa, từ trước đến nay Bạch Thiên Lan tôn Quân Vũ là huynh. Mà Quân Vũ cũng cực kỳ vừa ý sư đệ này, dẫn dắt đến hôm nay cũng khiến Bạch Thiên Lan khắc trong tâm khảm.
Trong chốc lát hắn không trả lời, chỉ xoay người lấy một phần tư liệu từ tủ ngầm, trình cho Quân Vũ.

Quân Vũ xem tỉ mỉ, hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt, không cần xem xong liền lạnh giọng hỏi, "Ngươi đi tra thân thế Diệc Hi, Diệc Thần từ bao giờ? Tại sao phải tra? Bọn họ và vụ án hôm nay có liên quan gì?"

Vấn đề liên tiếp hỏi tới, tim Bạch Thiên Lan đập có chút nhanh, nhưng trong lòng hắn đã có chủ ý, vì vậy cũng không kiêng kỵ nói, "Hồi sư huynh, Thiên Lan cũng không có ý định điều tra đệ tử môn hạ tam thiếu. Bốn năm trước, trên giang hồ có động tĩnh rất lớn, Tiền đại nhân lệnh ta điều tra, mới biết ân oán giữa Vọng Giang Lâu Giang Nam và Tung Thiên giáo Tây Xuyên; sau khi Tiền đại nhân biết được, liền không muốn tra nữa... Trong lúc vô tình Thiên Lan biết được, lần đó giang hồ rung chuyển là vì hai đứa bé, liền tò mò... tra thêm một chút... Sau nữa mới biết được, hai đứa bé này đều bái nhập môn hạ lệnh đệ tam thiếu, ta liền đem những tài liệu này niêm phong cất vào kho rồi..."
"Sau đó thì sao? Bọn nó và vụ án lần này có quan hệ gì?" Trong lòng Quân Vũ đã có suy đoán, chỉ là có chút khó có thể tin mà thôi.

Bạch Thiên Lan tiếp tục nói, "Lúc đầu Thiên Lan cũng không nghĩ tới bọn họ, nhưng hôm nay thấy Vinh thân vương khẩn trương như vậy... Ta nghĩ đem án này chuyển giao Hình bộ, sau đó tra hay không tra, tra thế nào cũng dễ khống chế chút..."

"Khống chế?" Quân Vũ hỏi hai chữ.

Nét mặt Quân Vũ khiến Bạch Thiên Lan càng căng thẳng hơn, hắn đứng càng thêm cung kính nói, "Tôn Thế Thông quả thật chết chưa hết tội, hơn nữa vụ án như vậy phần lớn là tra không rõ không giải quyết, đặt ở phủ nha Kinh Triệu Doãn và Hình bộ đều giống nhau, hoàng thượng sẽ không vì vậy mà truy cứu trách nhiệm. Thiên Lan liền nghĩ... Cho dù có liên quan với học trò tam thiếu hay không, vì bảo đảm tuyệt không sai sót, liền dứt khoát đặt trong tay mình, sau khi vật đổi sao dời, thì đã không giải quyết được gì..."
Quân Vũ không biết ân oán gút mắt giữa Vọng Giang Lâu và Tung Thiên giáo, cũng không biết Diệc Hi, Diệc Thần và Vô Khi Lâu có liên quan hay không, thế nhưng ở quan trường lâu, y biết có một số việc chân tướng không rõ ràng chính là lựa chọn tốt nhất... tựa như năm đó mình và đệ đệ phạm vào tội che giấu khâm phạm.

Trong ngự thư phòng.

Tề Hàm nhìn chằm chằm bộ dạng đệ đệ phục tùng cúi đầu, hỏi, "Ngươi xảy ra chuyện gì? Trước đây làm việc đã chín chắn rất nhiều, hôm nay sao thiếu bình tĩnh như thế?"

"Vân nhi biết sai..." Thời khắc này Tề Vân chỉ muốn dời cái đề tài này đi.

"Nếu có lần sau nữa, đừng trách vi huynh thỉnh gia pháp chấn chỉnh quy củ cho ngươi." Tề Hàm cũng không có ý trách cứ bao nhiêu, trái lại tâm tư còn dừng trên vụ án kinh thành, "Tiên sinh định quy củ nghiêm, Vô Khi Lâu không có khả năng gây chuyện ở kinh thành. Vậy sẽ là ai chứ? Ảnh vệ hoàng cung sẽ không gϊếŧ người, kinh thành cũng không có ai dám nuôi dưỡng tử sĩ sát thủ, chẳng lẽ là người ngoài kinh thành?"
Càng nghĩ càng mơ hồ, Tề Hàm tạm thời cắt ngang mạch suy nghĩ, thuận miệng hỏi, "Thần nhi với Hi nhi đâu?"

Thời khắc này Tề Vân bỗng nhiên phát hiện mình làm một chuyện sai lầm không kịp hối hận! Hắn không nên đưa hai đứa nhỏ rời kinh thành vào lúc này!

Thấy hắn khiếp sợ ngẩng đầu, tâm tình trong mắt phức tạp khó hiểu, trong lòng Tề Hàm cũng rét lạnh, cất cao tiếng hỏi tới, "Hỏi ngươi đáp, Hi nhi với Thần nhi đâu?"

Tề Vân tự biết không thể gạt được, không thể làm gì khác hơn đành run rẩy mà khai báo thành thật, "Giang Vọng Lâu đã sớm gửi thư, hi vọng Thần nhi trở về Giang Nam một chuyến... Vân nhi nghĩ, Hi nhi cũng đã lâu chưa gặp Dịch Thư Vân rồi, liền... cũng bảo hắn trở về Tây Xuyên rồi..."

Tề Hàm vỗ một chưởng trên bàn dài, sinh một tiếng "bốp" vang thật lớn, Tề Vân sợ đến vội vã quỳ xuống đất, ngay cả Ngô công công trông giữ ở cửa thư phòng cũng có chút sửng sốt, rất có ánh mắt mà vội vã đóng cửa lại.
"Là về thăm người thân hay chạy tội?!" Tề Hàm tức giận ngùn ngụt nói, "Rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu? Còn không khai thật!"

Tề Vân ngẩng đầu, ngước mắt nhìn hoàng huynh hiếm khi nổi giận, bất đắc dĩ nhấp miệng, đến cùng vẫn không nói gì.

Việc đã đến nước này, sao Tề Hàm còn không biết xảy ra chuyện gì! Tuy hắn không biết chuyện này rốt cuộc là Diệc Thần hay Diệc Hi làm, nhưng dám chắc bọn nó không thoát khỏi liên quan! Vừa rồi Bạch Thiên Lan lại đem vụ án chuyển giao cho Hình bộ, Bạch Thiên Lan là thân tín của đại sư bá Quân Vũ, hắn có thể ôm lòng may mắn tin tưởng Kinh Triệu Doãn và Hình bộ không tra được, vậy đại sư bá thì sao?

Không ai rõ ràng lai lịch hai đứa nhỏ hơn Quân Vũ, nếu y muốn tra, còn có cái gì tra không ra? Dạy không nghiêm là thầy lười biếng, ấn theo tính tình đại sư bá, nếu thật muốn truy cứu tới, sợ rằng ngay cả tiên sinh cũng phải chịu liên lụy!
Tề Hàm càng nghĩ càng lo lắng, sau một lát, rốt cuộc lên tiếng nói, "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi đến ngự thư phòng quỳ tỉnh hai canh giờ! Ngô công công!"

Ngô Toàn gian ngoài lên tiếng trả lời vào cửa.

Tề Hàm phân phó nói, "Truyền ý chỉ của trẫm, án mạng kinh thành liên lụy rất rộng, trẫm muốn đích thân điều tra, bảo Bạch Thiên Lan đem tất cả hồ sơ chuyển giao ngự thư phòng."

Ngô Toàn lĩnh chỉ ra cửa, Tề Vân dập đầu lãnh phạt, không nghĩ ra vì sao chuyện lại trở nên khó thu thập như vậy.