Tề Vân thấy Quân Diệc Hi cúi đầu không nói lời nào, tức giận trong lòng có phần không dằn xuống được. Sau khi bãi triều nghe Kinh Triệu Doãn nói tối hôm qua kinh thành xảy ra án mạng, trong lòng hắn cũng có chút "lộp bộp", Quân Diệc Hi bị cấm túc không ra thần công, lúc này lại là thái độ đánh chết không nói...
Tay Tề Vân đặt trên đầu gối không tự chủ siết chặt rồi thả lỏng, không được, hắn không thể mất lý trí, "Ta hỏi ngươi một lần nữa, đêm qua đi đâu? Làm gì?"
Quân Diệc Hi không dám ngẩng đầu, chỉ lắc lắc đầu, tỏ rõ thái độ sẽ không nói.
"Được... Ta không hỏi..." Tề Vân vừa tức giận vừa thương tâm, giận hắn lệnh cấm chưa giải đã dám xuất phủ, đồng thời thương tâm rốt cuộc mình không có được tín nhiệm của hắn, "Tự ngươi nói, lần trước ở Ngọc Thần cung, còn thiếu bao nhiêu bản tử?"
"Ta cam đoan với đại ca, nếu ngươi còn dám tự chủ trương, không cần đại ca, ta tới giáo huấn ngươi gấp bội!" Tề Vân không hề do dự đứng dậy lấy roi mây gác trên án thượng, nghiêm giọng nói, "Cởϊ qυầи! Ngươi đã không chịu nói, chúng ta tới tính sổ ngươi vi phạm lệnh cấm túc trước, đợi chịu nổi sáu mươi roi mây này, chúng ta lại nói ngươi làm chuyện tốt gì ở bên ngoài rồi!"
Nghe thấy con số sắc mặt Quân Diệc Hi "soạt" trắng, nhưng khi nhìn đến sắc mặt huynh trưởng, hắn không dám dây dưa thêm chút nào, vắt vạt áo ngoài phía sau ở hông, cởϊ qυầи ra đến đầu gối, sau đó cúi người chống trên mặt đất.
Tề Vân vẫn mạnh mẽ dằn nghi ngờ vào trong lòng, đi tới bên người Quân Diệc Hi, hiển nhiên nhìn thấy lằn roi phía sau hắn chưa phai đi, tuy nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết roi ở bị quất trại ảnh vệ ngày đó.
"Vút..." Roi mây trên không trung cắt xuống tiếng gió bén nhọn.
"Chát!" Một giây kế tiếp, trên mông thiếu niên liền hằn lên một vết sưng từ trắng chuyển đỏ.
Quân Diệc Hi đột ngột gục đầu xuống, hơi thở lao ra bụng ngực cổ họng, lại bị răng môi cắn chặt gắt gao nghẹn trong khoang miệng.
"Chát chát chát chát chát..."
Tề Vân lấy tốc độ cũng không chậm quất vào một tấc vuông phía sau Quân Diệc Hi, mắt thấy da thịt chưa hoàn toàn dưỡng lành lại một lần nữa nhuộm vết máu. Hắn đã sớm đặt xuống tai họa Hi nhi gây ra thuở thiếu thời năm đó, cũng sẽ không đem yêu thương đối với Thần nhi chuyển thành chỉ trích Hi nhi, nhưng bây giờ tay hắn cầm giới cụ, chính là giữ quy củ sư môn!
Hô hấp đâu?!
Trong lòng Tề Vân hoảng hốt, quy củ sư môn không cho phép lên tiếng, nhưng bọn hắn lần nào bị phạt không thở phì phò như trâu! Biết thói quen lúc Quân Diệc Hi chịu phạt, Tề Vân vội vã ngồi xổm xuống, đỡ nửa người trên run rẩy của Quân Diệc Hi lên, quả nhiên thấy thiếu niên cắn chặt răng môi ẩn ẩn có vết máu, nước mắt mồ hôi ràn rụa, nhưng chỉ thiếu duy nhất một hơi thở!
"Nhả ra! Có nghe thấy không! Nhả ra!" Tề Vân ném roi mây, tay phải bóp hai bên má Quân Diệc Hi, gấp giọng nói, "Hi nhi, nhị ca không ép ngươi nữa, nhị ca không đánh ngươi nữa, nhả ra, nhả ra có được không!"
Trong đôi mắt bởi vì gầy đi mà có vẻ cực lớn của Quân Diệc Hi chảy nước mắt rào rào, hắn rõ ràng cảm giác được huynh trưởng cuống cuồng, lo lắng thậm chí nhượng bộ ôm hắn vào trong lòng, thiếu niên rốt cuộc chậm rãi nhả môi, run run rẩy rẩy gọi, "Nhị ca..."
Trời biết lúc Tề Vân nghe được tiếng gọi này thở phào nhẹ nhõm cỡ nào, hắn vừa đỡ Quân Diệc Hi dậy, vừa nói, "Đến trên giường nào, nhị ca bôi thuốc cho ngươi."
"Nhị ca, Hi nhi nên đánh..." Quân Diệc Hi sợ hãi nói, "Huynh trói Hi nhi lại là có thể..."
Tề Vân chẳng ừ hử, chỉ khăng khăng đỡ hắn nằm sấp lên giường, lấy thuốc mỡ bôi lên mông vừa mới chịu gia pháp, miệng nói, "Tiên sinh vẫn luôn nói, gia pháp trách phạt là để giáo huấn chúng ta đã làm sai chuyện phải gánh hậu quả, biết rõ sai ở chỗ nào, phải hiểu để sửa chữa. Ngay cả đêm qua ngươi đi đâu làm gì ta cũng không biết liền thi hành khiển trách, chung quy không phải đạo lí dạy dỗ; với ngươi mà nói, ngươi chưa từng tin ta, cần gì phải chịu khổ dưới tay ta..."
"Không phải, nhị ca! Không phải..." Quân Diệc Hi gấp đến độ trở người qua, lo sợ không yên nói, "Hi nhi không có không tin huynh, là... là Hi nhi thật sự không thể nói..."
Sắc mặt Tề Vân bình tĩnh bảo hắn nằm đàng hoàng, tiếp tục bôi thuốc cho hắn, nói, "Hôm nay lâm triều, ta nghe Kinh Triệu Doãn và Bạch Thiên Lan nói đêm qua kinh thành xảy ra án mạng..."
Tề Vân rõ ràng cảm giác được cả người thiếu niên trên giường cứng đờ, tay hắn dừng một chút, trong lòng càng trầm xuống, "Kinh Triệu Doãn nói người chết tên Tôn Thế Thông, tới từ Giang Nam; thủ pháp người gϊếŧ gã dứt khoát, một chiêu mất mạng, nhìn giống như... sát thủ, tử sĩ hoặc ảnh vệ ám vệ gây ra... Kinh thành là nơi đứng đầu, dù là người giang hồ chân chính cũng sẽ kiêng kỵ bảy phần... Nhưng mà Hi nhi, ngươi ta đều biết, tổng bộ Vô Khi Lâu... ở kinh thành, nhị ca rất lo lắng, nếu như chuyện này có quan hệ với Vô Khi Lâu, đến lúc đó đại ca phải có bao nhiêu khó xử..."
"Không phải Vô Khi Lâu làm!" Quân Diệc Hi nói rất chắc chắn.
Tề Vân kinh hãi, hỏi, "Làm sao ngươi biết? Ngươi biết ai làm?"
Quân Diệc Hi lật lật nửa người qua, nhìn ánh mắt chất vấn của huynh trưởng, vẫn ngậm miệng không nói.
Tề Vân nhìn bộ dạng của hắn, tuy rằng vẫn không mảy may biết gì cả, nhưng đến cùng mơ hồ có chút cảm giác. Hắn buông trôi ý niệm trong đầu của mình, ánh mắt sắc bén nói, "Ngươi biết không phải Vô Khi Lâu làm, nhưng lại không nói là ai! Cho nên trong lòng ngươi đã biết, có phải hay không? Ngươi muốn bảo vệ ai? Ở kinh thành này, ai đáng để ngươi liều chết bảo vệ? Chẳng lẽ, lại là..."
"Là Hi nhi!" Quân Diệc Hi nghe Tề Vân nhìn như suy đoán không hề có căn cứ nhưng càng lúc càng đến gần chân tướng sự thật, hắn quả quyết ngăn cản huynh trưởng tiếp tục suy đoán, nói, "Là Hi nhi gϊếŧ! Chu Mễ Nhi tới từ Giang Nam bán mình vào thanh lâu báo thù cho cha mẹ, nhưng không đủ tiền mua gϊếŧ người, Hi nhi thấy tỷ đệ hắn đáng thương, mới động tư tâm, đêm qua, Hi nhi đi gϊếŧ người!"
"Bốp!" Tề Vân một cái tát đánh Quân Diệc Hi nằm nhoài trên giường.
Tề Vân tức giận đến run run, đứng dậy nhặt roi mây từ dưới đất lên muốn đánh, nhưng ở một khắc xuống tay lại do dự.
Không đúng, khẳng định có chỗ nào không đúng! Hi nhi là người Vô Khi Lâu, hắn đã nói không phải Vô Khi Lâu làm! Cho dù Hi nhi có tư tâm, hắn nắm trong tay tình báo Vô Khi Lâu, sao cần gϊếŧ người trên đất kinh thành? Hi nhi để tâm đại ca bao nhiêu, Tề Vân rất rõ ràng, Vô Khi Lâu phạm án ở kinh thành, đến lúc đó khó xử nhất chính là đại ca!
Nhưng mà... sao hắn phải tự nhận gϊếŧ người? Tâm tư Tề Vân lại quay về với mạch suy nghĩ vừa nãy, nếu không phải Hi nhi gây ra, vậy mục đích hắn nói dối chỉ có thể vì che chở ai đó, che chở ai? Tính cách Hi nhi hướng nội, sau khi trở lại kinh thành ở tướng phủ nhiều, cực ít đi ra ngoài, quan hệ xung quanh cũng đơn giản, hắn muốn bảo vệ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một!
Quân Diệc Thần! Quân Diệc Thần xuất thân tử sĩ!
Bất kể Quân Diệc Hi tự nhận gϊếŧ người, hay Quân Diệc Thần trong suy đoán, đều không phải là chuyện Tề Vân có thể tiếp nhận! Nhưng mà, sự thật đã mở trước mặt hắn, nếu thật không liên quan với người bên cạnh, tại sao Diệc Hi cắn chết không chịu nói ra hành tung đêm qua? Tại sao bây giờ muốn tự nhận gϊếŧ người!
"Ngươi trở về thu dọn một chút, sau một canh giờ, ta phái Mạc Vĩ đưa ngươi về Kình Thiên thành Tây Xuyên." Tề Vân đặt giới cụ trong tay xuống, áp chế sóng lớn trong lòng, bình tĩnh nói.
"Nhị ca!" Quân Diệc Hi sợ hãi quay đầu.
Tề Vân ngồi xuống ghế dựa, xoa xoa huyệt thái dương căng đau, nói, "Thần nhi đi Giang Nam thăm phụ thân nó, ngươi cũng nên trở về thăm ca ngươi. Chuyện kinh thành có ta và đại ca, Kinh Triệu Doãn và Hình bộ không tìm được chứng cứ, tự nhiên cũng không giải quyết được gì..."
"Nhị ca..." Quân Diệc Hi mặc quần, sợ sệt quỳ trước mặt Tề Vân.
"Đừng lãng phí thời gian nữa!" Tề Vân nhíu mày nói, "Mặc kệ ngươi gϊếŧ người cũng tốt, nói dối cũng được, nếu là vế trước, không phải ngươi không biết quy củ Vô Khi Lâu, thân làm chủ sự tội thêm một bậc! Nếu như vế sau... Hi nhi, ngươi nói dối giấu giếm, cửa đại ca ngươi còn không qua, chỗ tiên sinh... ngươi làm sao chịu?"
Quân Diệc Hi há miệng, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
"Đi, đi lập tức." Tề Vân phân phó nói, "Không có lệnh của ta không cho phép trở về! Có nghe thấy không!"
Quân Diệc Hi nhìn sắc mặt nhị ca Tề Vân kiên quyết mà cho tới bây giờ hắn chỉ có kính sợ, cảm nhận được cảm giác lúc Thần nhi rời đi mấy canh giờ trước, trong lúc nhất thời, ngoại trừ gật đầu, chỉ còn rơi nước mắt.