Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 226: PN4-6 Một viên kẹo hồ lô




Vinh thân vương phủ.

Quân Diệc Hi thành thật nằm sấp trên giường, để Tề Vân bôi thuốc cho vết thương phía sau hắn. Hôm nay chịu hơn hai mươi bản tử, ngoại trừ đau đớn lúc nhào nặn tán sưng, đối với lão tam Quân môn ba tháng qua mà nói những thứ khác thật sự không tính là gì. Trái lại, vết roi sâu sâu cạn cạn giăng khắp nơi trên lưng có chút nghiêm trọng.

Tề Vân nhẫn nại tính tình nhẹ tay nhẹ chân, trước dùng khăn nóng đắp vết thương rách da, xua tan máu tụ bên trong, sau đó mới cẩn thận thoa thuốc. Vết roi hỗn loạn, càng thêm lưu lại dấu vết trước đó, đến cuối cùng gần như toàn bộ lưng Quân Diệc Hi đều bôi thuốc mỡ.

Mãi cho đến khi lưng mông đều truyền đến cảm giác man mát nhè nhẹ, Quân Diệc Hi mới nhả góc chăn cắn trong miệng, sợ sệt ngẩng đầu lên trộm nhìn sắc mặt Tề Vân.


Tề Vân thấy dáng vẻ thận trọng nhút nhát này của hắn, lại vừa mới thoa thuốc cho những vết thương kia trên người hắn, sao còn có thể tức giận nổi. Chỉ dùng khăn mặt sạch sẽ giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt, ôn tồn nói, "Trước đây... nhị ca cũng có chỗ không đúng, mới khiến ngươi nặng tâm tư không buông xuống được, kỳ thật trong lòng ta, ngươi và Thần nhi đều là đệ đệ, đều giống nhau. Chuyện quá khứ liền để nó qua đi, sau này cũng đừng gọi "sư huynh sư huynh", ta và đại ca đều mong ngươi xem chúng ta là huynh trưởng chân chính..."

Quân Diệc Hi nghe những lời này, ướt đôi mắt, trong lòng hắn sợ nhất Tề Vân, nhưng hôm nay chẳng những suýt chút nữa liên lụy Tề Vân bị phạt, dưới gia pháp đại sư huynh, lại còn xin tha cho mình, bây giờ...

"Nhị... nhị ca..." Quân Diệc Hi đỏ mắt mềm giọng khẽ gọi.


"Vậy mới ngoan!" Tề Vân cười đứng dậy buông khăn mặt trong tay, lại xoay qua thu xếp Quân Diệc Hi nằm úp sấp đàng hoàng, nói, "Nghỉ ngơi trước hai ngày, sau khi thương thế lành tranh thủ bổ sung bài vở lại, không biết tiên sinh quay về ngày nào, đừng ăn khổ nữa. Ta và đại ca ngươi đều bận rộn, Thần nhi một mình trong phủ, ngươi là ca ca, phải trông kỹ nó... Lén lút cái gì? Tiến vào!"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tề Vân vừa mới nhắc Quân Diệc Thần, tứ thiếu gia nghe nói hai ca ca hồi phủ liền chạy tới, nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, không vội vã đi vào, trái lại vịn khung cửa ló đầu nhìn.

Nghe Tề Vân nói, Quân Diệc Thần híp mắt cười, mấy bước xông vào trong phòng. Sau khi hành lễ với Tề Vân và Quân Diệc Hi, lo lắng nói, "Tam ca ca bị sao vậy? Bị thương sao?"

Quân Diệc Hi có chút xấu hổ, gương mặt phiếm hồng.


Tề Vân bày ra bộ dạng ca ca, giáo huấn, "Tam ca ca ngươi không nghe lời chạy loạn khắp nơi, hôm nay đã ăn bản tử của đại ca ca ngươi! Hai ngày này ngươi cũng ngừng nghỉ một chút, đừng có mỗi ngày đều chạy ra ngoài, chăm sóc tam ca ca ngươi thật tốt, có nghe thấy không? Còn nữa, mấy ngày chưa tra bài học của ngươi, luyện chữ hết chưa? Có học bài hay không? Tối hôm nay ta tới đây, hai người các ngươi đọc thuộc "Mạnh tử" một lần cho ta!"

Tin tức như đất bằng nổi sóng chấn động đến hai đứa nhỏ một nằm một đứng có cảm giác như bị sét đánh trúng, đừng nói Quân Diệc Hi ba tháng qua không để tâm tới bài học, Quân Diệc Thần ngày ngày nghĩ đến kẹo hồ lô bánh nhân táo trong cửa hàng kẹo, "Mạnh tử" "Mặc Tử" gì đó, sao ngon bằng hạt thông hạt dẻ!

"Ca ca, Thần nhi không muốn học "Mạnh tử"..." Tròng mắt thiếu niên nho nhỏ đảo loạn rõ ràng bắt đầu động não giở thủ đoạn.
Tề Vân bật cười, thuận theo nó hỏi, "Vì sao?"

Quân Diệc Thần thấy có hi vọng, xốc tinh thần nhảy nhót nói, "Mạnh Kha kia, thật sự quá không đúng! Y nói cái gì mà "Dân quý hơn hết, xã tắc thứ hai, quân là nhẹ", hoàng đế xấu đương nhiên "nhẹ" rồi, nhưng bây giờ hoàng đế là đại ca ca nha, sao có thể "nhẹ" chứ! Thần nhi không muốn học "Mạnh tử"! Y nói đều là nói hươu nói vượn!"

"Ngươi mới nói hươu nói vượn!" Tề Vân dở khóc dở cười véo tai Quân Diệc Thần, cảnh cáo nói, "Trước giờ hợi* ta tới tra bài học, đọc không thuộc ba chương "Mạnh tử", đừng trách ta mời các ngươi ăn bàn tay!"

* Giờ hợi chỉ 9 giờ đến 11 giờ đêm.

"Ầy..." Quân Diệc Thần xoa lỗ tai cũng không đau, không tình nguyện đáp lời.

"Dạ, nhị... nhị ca." Quân Diệc Hi cũng khẽ mỉm cười, nằm sấp trên giường đáp.
Sau giờ ngọ, Quân Diệc Hi dựa giá sách học thuộc lòng, Quân Diệc Thần ngồi bên bàn sách, nửa người nằm nhoài trên bàn, câu được câu không lật "Mạnh tử" nói hươu nói vượn.

"Tam ca ca, Vô Khi Lâu gần đây có nhận việc gì mới không?" Quân Diệc Thần chống đầu hỏi.

Quân Diệc Hi đang học thuộc lòng học đến tẩu hỏa nhập ma, phía sau có thương tích không thể ngồi, đứng lâu trên lưng cũng đau, nghe thấy lời Quân Diệc Thần cũng nhân cơ hội đặt sách xuống sách nghỉ một chút. "Đại ca tân chính hiệu quả, giang hồ cũng rất thái bình, không có vụ án gì lớn. Ngoại trừ... Mà sao ngươi hỏi cái này?"

"Không có gì đâu... Chỉ là mỗi ngày viết chữ học sách luyện công... buồn chán quá à!" Quân Diệc Thần mềm oặt gục xuống bàn chơi một cây bút lông sói, bộc tuệch nói, "Tam ca ca, cha ta viết thư đến nói nhớ ta, bảo ta về Vọng Giang Lâu ở một thời gian..."
Quân Diệc Hi sửng sốt một chút, lần nữa cầm sách lên xem, trong miệng nói, "Hẳn nên trở về, chốc nữa nói với hai vị ca ca, để bọn họ phái người đưa ngươi về."

"Tam ca ca..." Quân Diệc Thần đứng lên, lủi đến bên cạnh Quân Diệc Hi, cọ cọ người nói, "Nếu huynh không muốn Thần nhi đi, Thần nhi không đi là được... Thần nhi không muốn tam ca ca không vui..."

Ân oán năm đó, không phải nói quên liền có thể quên, so với phụ thân xa xôi, trong lòng Quân Diệc Thần càng thêm để ý tình cảm huynh trưởng.

"Đồ ngốc!" Quân Diệc Hi cười sờ sờ mái tóc mềm mại của đệ đệ, nói, "Ngươi đi gặp phụ thân ngươi, sao ta lại không vui? So sánh với những cái khổ ngươi chịu kia, phụ thân ngươi đối với ta... xem như nhân hậu... Ta cấm túc ở nhà không thể đi cùng ngươi, chốc nữa ngươi nói với nhị ca, để Mạc Diễm đi cùng ngươi."
Quân Diệc Thần híp mắt lại cọ cọ cánh tay Quân Diệc Hi, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nghiêm trang học thuộc lòng.

Buổi tối, Tề Vân bận bịu cả ngày đến tra bài vở hai đứa nhỏ, tuy rằng nước tới chân mới nhảy, nhưng suy cho cùng đều là đứa nhỏ thông minh thất khiếu linh lung, Tề Vân lại có lòng nương tay, rốt cuộc thật sự không nỡ cho bọn nó ăn bàn tay, chỉ bố trí cặn kẽ bài học ngày mai. Sau khi bôi thuốc thêm một lần cho Quân Diệc Hi, dẫn theo Quân Diệc Thần không tình nguyện rời đi.

Cả ngày nay, thật sự quanh co khúc khuỷu. Quân Diệc Hi yên yên ổn ổn ghé vào giường mềm mại ấm áp, có chút buồn ngủ, trong đầu lại nhịn không được hồi tưởng tất cả mọi chuyện từ sáng sớm đến bây giờ. Trong hình đường đầy rẫy mùi da thịt bị đốt cháy, vài ảnh vệ phía trước đã thoa thuốc đang nghỉ ngơi, lúc đến phiên hắn, que sắt nung đỏ lại bị một bàn tay hung hăng đoạt lấy ném một bên, tiếp đó hắn liền thấy khuôn mặt tràn ngập tức giận của Tần Phong!
Hắn bị trói đến Ngọc Thần cung, mọi thứ ba tháng qua theo nhật ký ảnh vệ trải phẳng trước mặt đại sư huynh... Hai mươi bản tử quả thật không nặng, nhưng hắn thấy được tấm lòng chân thành của hai vị ca ca đối với hắn... Hắn thật sự làm sai rồi, phụ tấm lòng thành của bọn họ... Buổi chiều cùng Thần nhi làm bài, so với trại huấn luyện ảnh vệ như hai thế giới...

Tên tiểu tử Thần nhi kia... Trong mông lung Quân Diệc Hi cũng nhếch khóe miệng lên... Mơ mơ tỉnh tỉnh, rốt cuộc hắn đã ngủ say...

Mộng ban đêm có chút phân tán lộn xộn, một chốc là tiếng roi ác liệt tung bay trong trại ảnh vệ, một chốc lại là ánh mắt đau lòng của đại ca, tiếp đó, dường như hắn trở về tiểu viện lồng giam kia, nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn không có thần, nhìn bầu trời chim bay, ngày đêm không thôi...
Quân Diệc Hi tỉnh dậy, sau khi mơ loạn đầu óc không khỏi mê man, miệng đắng lưỡi khô, hắn nhìn bóng đêm vẫn đen kịt ngoài cửa sổ, đứng dậy thắp đèn đến tiểu thư phòng gian ngoài rót nước uống. Mượn ngọn đèn, hắn nhìn thấy đơn nghiệp vụ của Vô Khi Lâu gấp lại nơi góc bàn, thuận tay lật xem, Quân Diệc Hi bỗng nhiên phát hiện, bên trong thiếu một trang!