Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 224: PN4-4 Một viên kẹo hồ lô




"Đều là ta sai, lần trước vì Thần nhi... hạ nặng tay như vậy..." Tề Vân ảo não nói, "Vậy ca ca dự định... xử lý chuyện Hi nhi thế nào?"

Tề Hàm suy nghĩ một chút nói, "Suy nghĩ lung tung, tự cho là đúng, lừa trên gạt dưới, những lỗi này không thể nuông chiều... Ngô công công, mang tam thiếu gia vào."

Ngô Toàn đáp rồi đi ra.

"Ca ca muốn phạt Hi nhi?" Tề Vân có chút khẩn trương hỏi, "Vừa rồi huynh... còn đau lòng hắn?"

Tề Hàm như hạ quyết tâm nói, "Đau lòng là có thể dung túng Hi nhi sao? Lần này không làm hắn sợ, tuổi của hắn càng lớn, tâm tư càng sâu, về sau nếu còn có hành động tương tự, đến lúc đó hậu quả như thế nào?!"

Đúng vào lúc ấy Quân Dịch Hi một thân áo đen được hai thị vệ đỡ vào thư phòng nhỏ Ngọc Thần cung, mới hai ngày trước vì huấn luyện không đạt tiêu chuẩn bị phạt năm mươi roi da; hôm nay lại quỳ bên ngoài thời gian không ngắn, thân ảnh thiếu niên mười bảy tuổi quỳ trên đất đối mặt với hai huynh trưởng, có vẻ gầy yếu và bất lực.


Bái nhập Quân môn, là tâm nguyện lớn nhất của ca ca, cũng là tâm nguyện của hắn. Ba năm qua, hắn cảm nhận được ấm áp và an ổn trước nay chưa từng có, tuy rằng nhị sư huynh đã từng có khúc mắc với hắn, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, nhị sư huynh cố chấp bảo hộ ca ca và đệ đệ cũng đang dần dần thu nạp mình dưới cánh chim! Hắn không biết làm sao mình mới có thể trả lại phần ân đức này, dù sao đi nữa, hắn cũng không thể yên dạ yên lòng nhận lấy những gì bọn họ ban cho.

Cho nên, khi hắn biết tân đế đăng cơ, trại ảnh vệ cần bổ sung người mới, đã không chút do dự lợi dụng tài nguyên của Vô Khi Lâu, viện cho mình một phần thân thế hoàn toàn kín kẽ, sau đó thay tên đổi họ thông qua tầng tầng sàng lọc.

Nhưng mà... Hắn chung quy không phải Vân Sở thật sự, mặc dù có số hiệu Ảnh Thập Thất, hắn cũng không thể biến mất trong tầm mắt người nhà thời gian quá lâu, càng không thể hoàn toàn đặt xuống chuyện Vô Khi Lâu vừa mới tiếp nhận. Cho nên, hắn, ảnh vệ dự bị thành tích tốt đẹp lúc sàng lọc ban đầu, sẽ "lười biếng" trốn tránh huấn luyện, sẽ có lúc huấn luyện tinh thần uể oải, cũng sẽ viện đủ lí do tránh né lúc thống lĩnh Tần Phong tuần tra... Mà tất cả những thứ này, đều sẽ được đáp lại trong tiếng roi ác liệt quất vào da thịt!


Cho đến hôm nay, ba tháng huấn luyện tới hạn, hắn lấy thành tích thảm không nỡ nhìn khó khăn lắm mới bay qua từ tầng trời thấp thông qua huấn luyện sơ bộ, lúc sắp in ấn hoa mai dành riêng cho ảnh vệ lên cánh tay phải, rốt cuộc vẫn không thể trốn khỏi đôi mắt Tần Phong.

Ba tháng khổ cực, trong nháy mắt nước chảy về biển Đông...

Tề Hàm đã sớm suy đoán ra hành động của Quân Dịch Hi mấy ngày qua từ nhật ký huấn luyện "Ảnh Thập Thất" Tần Phong đưa tới, những dòng "phạt năm mươi roi lưng", "phạt sáu mươi roi mông", đâm nhói tim hắn, đồng thời, cũng khiến cả người hắn tràn ngập tức giận.

"Tam thiếu gia quả thật có năng lực, trại ảnh vệ của trẫm cũng có thể tới lui tự nhiên. Thế nào? Vào trại ba tháng, cảm giác như thế nào?" Làm vua hai năm, trong lòng tất cả mọi người Tề Hàm cơ trí nhân hậu, từng có lúc nói chuyện như thế bao giờ?


Toàn thân Quân Dịch Hi bị sợi dây siết đau, nghe thấy câu hỏi như vậy, nào dám đáp, chỉ sợ hãi nâng mắt lên, lại cúi đầu xuống.

Tề Vân nhìn không đành lòng, quay đầu muốn cầu xin, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tề Hàm thoáng nhìn về phía hắn, giọng nói nghiêm khắc, "Ngươi không cần nói nữa, hắn thân ở vương phủ lại làm ra chuyện như vậy, sai lầm chăm sóc không chu toàn quản giáo không nghiêm ngươi phải gánh vác!"

Tề Vân ngớ ra trong nháy mắt, sau đó lập tức đứng lên, vén vạt áo, quỳ xuống, đáp lời, cả quá trình có thể nói là nước chảy mây trôi... Cho dù là làm cho Diệc Hi xem, hay đại ca thật lòng hỏi trách, cái sai này quả thật nên do hắn nhận.

Quân Diệc Hi hoảng hốt ngẩng đầu, gấp giọng nói, "Đại sư huynh! Đều là Diệc Hi sai, là Diệc Hi lừa dối nhị sư huynh... Huynh muốn phạt muốn đánh Diệc Hi đều nhận, xin huynh... đừng trách nhị sư huynh..."
"Ngươi cho rằng ngươi thoát được!" Tề Hàm vốn đã nổi giận, nhìn thấy thiếu niên ngẩng gương mặt gầy đến góc cạnh rõ ràng, tất cả đau lòng đều hóa thành quyết tâm giáo huấn hắn, "Ngô công công, sai người khiêng vào một cái ghế dài, lấy một bó dây thừng; còn có, quét sạch tất cả thị vệ Ngọc Thần cung!"

Ngô công công đáp một tiếng, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, có điều chung quy thân phận khác biệt, khom lưng cúi đầu đi ra làm việc rồi.

Quân Diệc Hi tự biết khó thoát trách phạt, chỉ cắn môi cúi đầu quỳ lấy, thân hình gầy yếu suy nhược như có chút lảo đảo, lại quật cường ưỡn thẳng, không chịu thu hồi cố chấp.

Bọn thị vệ mang đồ đạc Tề Hàm phân phó vào thư phòng rồi xin cáo lui, ngay cả Ngô công công cũng rất có ánh mắt mà không lưu lại. Trong thư phòng, yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe tiếng.
"Ca..." Trước khi Tề Hàm còn chưa định mức hình phạt, Tề Vân cầu khẩn lần cuối, "Là Vân nhi quản giáo không nghiêm, giáo huấn lần này nên do ta chịu... Huynh niệm tình Hi nhi có thương tích chưa lành... khoan dung một lần... Vân nhi dẫn hắn hồi phủ cấm túc, bài học gấp bội, tuyệt sẽ không có lần sau!"

Quân Dịch Hi viền mắt hồng hồng ghé mắt nhìn Tề Vân, tuy hắn biết ngày thường nhị sư huynh không thân thiết với mình giống với Thần nhi, nhưng thấy hắn thay mình nhận phạt, mới hiểu được rốt cuộc là tâm tư mình vô cùng phức tạp.

"Cấm túc gấp bội hắn không thiếu được, nhưng đều để sau hãy bàn." Tề Hàm không bị thuyết phục chút nào, "Tiên sinh từng nói, có một số việc không trải qua chút đau đớn, liền không nhớ vào trong lòng. Trói hắn lên ghế đi, lấp kín miệng, cởϊ qυầи, năm mươi bản tử thành thật chịu!"
Năm đó Quân Diệc Hi chịu một trận bản tử của Dịch Thư Vân ca ca hắn, sau đó lại bị Quân Mặc Ninh đánh một trận roi mây, đều là trói tay chân chặn miệng đánh, tuy rằng gian nan, nhưng tốt xấu còn có chỗ phát tiết. Cho nên cái lần Tề Vân đánh hắn sau này, không trói cũng không bịt miệng, nhưng hắn vì tuân theo quy củ, sống sờ sờ làm mình nghẹn nín thở!

Từ đó về sau, hễ Quân Diệc Hi bị phạt, liền kèm theo dây thừng khăn vải!