Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 223: PN4-3 Một viên kẹo hồ lô




Vì lí do gì đó mà chương 2 của phiên ngoại này đã biến mất trên Tieba, mình vẫn đang cố tìm lại, khi có sẽ edit up lên ha. Nội dung chương 2 theo trí nhớ của mình kể lại sau khi Thần nhi đến xem bệnh giúp ca ca Tiểu Liên thì gặp được 2 tỷ đệ Mễ Nhi và Ngư Nhi đang bị ức hiếp.

Chu Mễ Nhi bị thương nặng còn chưa kịp phó thác đệ đệ liền nghẹn khí, Chu Ngư Nhi bên cạnh ngơ ngác nhìn tỷ tỷ chết không nhắm mắt, khóc bỏ viên kẹo hồ lô đã ăn một nửa vào miệng nàng muốn tỷ tỷ ăn. Chu Mễ Nhi đương nhiên sẽ không hé miệng, kẹo hồ lô lại một lần nữa lăn trên đất, dính vô số bụi bặm... Như đôi tỷ đệ này, điêu linh hậu thế...

Thiếu niên trước mười tuổi đã nhìn quen sống chết, trái lại sau mười tuổi được yêu thương và ấm áp tầng tầng lớp lớp bao quanh đương nhiên chính là Quân Diệc Thần môn hạ Quân thị, trên gương mặt tròn trịa đã không có ý cười, trong mắt cũng tái hiện lại lạnh lùng năm đó. Nó đến cửa hàng kẹo tìm chủ hiệu, bảo y thu xếp tốt hậu sự Chu Mễ Nhi, cũng chăm sóc Chu Ngư Nhi tuổi còn quá nhỏ.


Phúc thúc chỉ từng thấy ánh mắt cong cong khuôn mặt vui vẻ của Quân Diệc Thần, nào đã từng lĩnh hội lạnh lùng và tuyệt tình tử sĩ hình đường tôi luyện luyện được? Nghe được dặn dò, không khỏi gật đầu đáp ứng, hơn nữa từ tận đáy lòng không dám làm trái mệnh lệnh tứ thiếu gia căn dặn không cho phép đem chuyện này nói cho ca ca.

Ca ca chính là Tề Vân, tháng bảy năm ngoái, ngày hắn hai mươi tuổi nhược quán thành niên, đã được phong Vinh thân vương, lập phủ mà ở.

Sau tết năm nay, tiên sinh Quân Mặc Ninh của bọn hắn dắt thê nữ xuôi nam làm việc kiêm du ngoạn, nói rằng ngắn thì ba tháng lâu thì nửa năm trở về, trước khi đi đưa hai huynh đệ Quân Dịch Hi và Quân Diệc Thần vào vương phủ, lệnh Tề Vân giám sát bài vở bọn hắn.

Sau khi Quân Diệc Thần sắp xếp xong sự việc, cũng không trở về ngõ nhỏ bi thương kia tìm đứa bé có cái tên giống nhũ danh của mình nữa, mà đi về Vinh thân vương phủ. Một buổi sáng ngắn ngủi, khiến nó nhớ lại quá nhiều việc, cũng biết đằng sau mảnh phồn hoa này, vẫn có sinh ly tử biệt không nên xuất hiện.


Giang sơn là giang sơn của đại ca, quan viên không cố gắng làm việc, nó sẽ thay đại ca thương yêu nó đi thu thập sạch sẽ! Giang hồ là giang hồ của phụ thân, tiêu cục Giang Nam bị hãm hại, nó cũng muốn thay phụ thân chịu đựng xa cách vì để con trai sống tốt đi thu thập sạch sẽ!

Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào thân người ấm áp, nhưng không ai biết, nó cũng đánh thức một phần phẫn nộ khác thường bị áp chế dưới đáy lòng thiếu niên mười ba tuổi.

Vinh thân vương phủ tọa lạc tại một con phố không xa hoàng cung, trước sau gần như đều là phủ đệ quan viên, ngày thường ít có bách tính đặt chân, nên có vẻ không náo nhiệt, nhưng lại chân chân thật thật là chỗ tâm mỗi một người hướng về.

"Tứ thiếu gia, ngài đã về rồi!" Người gác cổng vương phủ niềm nở chào hỏi thiếu niên chẳng mảy may làm giá, vẫn nhận được một khuôn mặt tươi cười lông mày cong cong đáp lại.


"Ca ca và tam ca ca có ở nhà không?" Quân Diệc Thần thuận miệng hỏi.

"Vương gia lâm triều còn chưa trở về," Người gác cổng lanh lợi nói, "Tam thiếu gia... tam thiếu gia đã hai ngày không trở về, trước khi vương gia ra cửa còn hỏi tới đó."

Từ khi bái Liêu Vô Kỳ làm thầy, tiếp nhận văn bản nghiệp vụ Vô Khi Lâu, Quân Dịch Hi quả thật thường xuyên không về. Quân Diệc Thần gật đầu, đi vào trong vương phủ.

Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành.

Trong Ngọc Thần cung, tân đế Tề Hàm đăng cơ gần hai năm cực ít khi tức giận lúc này đang nổi giận đùng đùng ngồi ở chủ vị, Ngô công công tóc hoa râm hầu hạ một bên, mặt mũi hiền lành cũng có chút không che giấu được lo lắng, lo lắng cho Vinh thân vương Tề Vân vừa bãi triều liền bị triệu vào thư phòng quỳ đã lâu, càng lo lắng cho tam thiếu gia bị trói về từ ảnh vệ hình đường bên ngoài!
Ầy... Quân tam gia đi vắng, thật đúng là... không khiến người ta bớt lo! Tổng quản cung đình lúc niên thiếu cũng nhận ân huệ Yến Thiên Lâu đã sớm chiếm được tín nhiệm của Quân Mặc Ninh và Tề Hàm, cơ bản chuyện gì cũng không đề phòng y. Mà phần tín nhiệm này, cũng khiến Ngô công công thật lòng cảm kích.

"Trước khi đi tiên sinh gửi Hi nhi ở vương phủ, thế mà ngươi chăm sóc hắn như vậy?" Tề Hàm nhíu hai hàng lông mày nhìn đệ đệ ngay cả bào phục thượng triều cũng không kịp thay, kiềm chế tức giận nói, "Vô thanh vô tức vào trại huấn luyện ảnh vệ cung đình, nếu không phải Phong ca ca phát hiện, hôm nay hắn phải in lên ấn hoa mai dành riêng cho ảnh vệ, cho dù sau này thoát ly, cũng không tiêu được cái ấn ký kia! Trong cung thiếu ảnh vệ sao? Cần tam thiếu gia Quân môn tới bảo vệ ta!"
"Là Vân nhi sơ suất, Vân nhi biết sai!" Tề Vân cúi thấp đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nhưng thành khẩn trong giọng nói rõ rành rành.

"Sơ suất? Là đủ sơ suất..." Ánh mắt Tề Hàm sắc như kiếm nhìn chằm chằm Tề Vân, hỏi, "Vân nhi, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải còn mang lòng khúc mắc với Hi nhi, còn trách cứ hắn chuyện bắt ta lấy máu năm đó hay không ..."

"Không có! Ca! Vân nhi không có!" Tề Vân đột ngột ngẩng đầu, gấp gáp giải thích, "Hi nhi mười bảy tuổi, lại nhận Liêu gia là sư phụ, đi theo y bận bịu tới tới lui lui; bài học ngày thường cũng đều không thiếu sót, Vân nhi thấy hắn hiểu chuyện mới không hỏi nhiều! Ca, chuyện trước kia, tiên sinh phạt nặng Hi nhi rồi, Vân nhi cũng từng phạm hồ đồ, không có lần thứ hai! Huynh tin ta!"

Nhìn đệ đệ vẻ mặt khẩn thiết, Tề Hàm cũng biết mình nói nặng, từ trước đến nay Tề Vân rộng rãi lạc quan, đối với bất cứ chuyện gì đã cầm được thì cũng buông được; nhưng từ khi hai người bọn họ quen biết tới nay, hắn chỉ sợ bản thân mình không tin hắn. Ban đầu ở Cung thân vương phủ lúc Tề Huyên bị hạ độc là như thế này, bây giờ đối với Diệc Hi... cũng là như thế này.
"Là ca ca nặng lời, ngươi đừng để trong lòng, đứng lên đi." Tề Hàm đứng lên đỡ đệ đệ đã quỳ một lúc dậy, sau khi bảo hắn ngồi xuống vừa xoa đầu gối cho hắn, vừa nói, "Ảnh vệ huấn luyện hà khắc, không đạt được yêu cầu phải bị phạt nặng, vừa rồi ta xem ghi chép Phong ca ca đưa tới, từ sau khi Hi nhi vào trại, đã chịu roi da nhiều lần! Roi mây tiên sinh tuy nặng, nhưng suy cho cùng đắn đo đúng mực, roi da trong trại huấn luyện sao dễ chịu như vậy! Hắn giấu giếm thân phận của mình, không biết ăn bao nhiêu khổ..."

"Đều là Vân nhi sai..." Tâm Tề Vân so với đầu gối càng đau, trái lại lại không hiểu mà hỏi, "Nhưng tại sao Hi nhi muốn nhập ảnh vệ?"

"Sợ rằng ngươi ta đã buông xuống chuyện năm đó, bản thân Hi nhi còn chưa buông." Tề Hàm nhào nặn xong tổn thương ngồi xuống bên kia, có chút đau đầu nói, "Ngươi ta kế thừa y bát của sư phụ và tiên sinh, Thần nhi tương lai tất nhiên phải về Vọng Giang Lâu Giang Nam, nhìn tới nhìn lui chỉ Hi nhi chưa có nơi chốn. Tâm tư hắn che đậy quá sâu, ngay cả tiên sinh cũng nói Hi nhi quật cường trong xương không khác gì y năm đó. Trước đây vì Dịch đại ca không tiếc coi trời bằng vung, bây giờ hắn toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ ta, còn có cái gì theo sát bằng ảnh vệ?"