Lúc Quân Tử Uyên từ trong cung chạy tới viện chính phủ, may mắn từ sau khi rời cung đương nhiên đã không còn tồn tại, mà khi y bước từ trong kiệu ra nhìn thấy nét mặt phức tạp vừa vui vẻ vừa lo lắng của quản gia Tuyền thúc, liền biết hôm nay ở viện chính phủ, nhất định không thể toàn thân ra rồi.
"Tuyền thúc." Quản gia là lão nhân trong phủ, năm đó cũng chăm sóc Quân Tử Uyên rất nhiều, rất được người tôn kính.
"Thất thiếu gia..." Quân Tử Uyên là huynh đệ Tề Phong Vân, đứng hàng thứ bảy ở Tề phủ, từ Tề phủ đến Hoắc phủ, từ trên xuống dưới ai cũng gọi y như vậy.
"Tuyền thúc, thế thúc đang ở Hành Y đường sao ạ?"
Tuyền thúc gật đầu nói, "Thất thiếu gia đi theo ta."
Lúc hai người đi tới cửa Hành Y đường, trái tim Quân Tử Uyên tức khắc nhảy loạn mấy nhịp. Trong viện, ghế dài gỗ lim, bản tử rắn chắc, gia đinh cường tráng, đây là tiêu chuẩn sắp xếp muốn thu nợ nần nha!
Quân Tử Uyên xấu hổ sờ sờ vết bầm xanh tím trên mặt, nói rằng, "Không có... Tử Uyên khỏe."
Tuyền thúc đột nhiên cao giọng bẩm báo, "Lão gia! Thất thiếu gia đến rồi!"
Quân Tử Uyên lại càng hoảng sợ, ngược lại tâm như ngộ ra, nhỏ giọng hỏi, "Tuyền thúc, đây là... ý tứ gì?"
Tuyền thúc tuy hầu hạ Hoắc Thảo Mộc vài chục năm, nhưng đối với các thiếu gia trong nhà từ trước đến nay luôn bao che cho con, câu nói đầu tiên liền bán lão chủ tử, "Lão gia dặn dò ta điều tra điều tra, nếu như thất thiếu gia bị thương nặng, liền trực tiếp đưa vào; vết thương nhẹ, liền báo "thừa tướng đến"; nếu như không bị thương... liền báo "thất thiếu gia".
Một câu nói ba ý tưởng trong đầu, thể hiện trọn vẹn tâm lý Hoắc lão viện đang hoạt động phức tạp.
Quân Tử Uyên cười khổ không ngừng, trận đòn ngày hôm nay, không thể nào trốn thoát được.
"Cha!" Một thanh niên chừng hai mươi tuổi chạy vào trong viện, chính là con trai của Hoắc Thảo Mộc Hoắc Trúc Hiên, từ nhỏ lớn lên với Quân Tử Uyên, cực kỳ kính nể trí tuệ võ công của thất ca hắn, "Thất ca, đừng nghe cha ta, y..."
Quân Tử Uyên đang cởϊ áσ nới dây lưng, dù thế nào đi nữa cũng không thể mặc triều phục chịu gia pháp, "Trúc Hiên, thất ca khiến thế thúc tức giận, ngươi đừng xen vào. Đi, chuẩn bị một bộ thường phục cho thất ca."
Hai tên gia đinh cường tráng bất đắc dĩ gật đầu.
Đợi Hoắc Trúc Hiên hùng hùng hổ hổ chạy xa, nét mặt Quân Tử Uyên trầm xuống, dặn dò nói, "Đừng nghe thiếu gia các ngươi, hôm nay thế thúc giận ta không ít, đánh nhẹ ta qua ải không được, hiểu?"
Mặc dù sắp cúi người chịu phạt, khí thế thừa tướng từ xưa đến nay vẫn hình thành trong từng động tác giơ tay nhấc chân như cũ, hai tên gia đinh trầm giọng đáp vâng, không khỏi nắm thật chặt cây gậy to bằng cánh tay người lớn trong tay, đầu gậy kia, là một mặt rộng bằng bàn tay.
Quân Tử Uyên lộ ra một nụ cười an ủi với Tuyền thúc, mặc áσ ɭóŧ trắng như tuyết, cúi người ghé vào ghế dài, cằm gác lên hai tay khoanh trước mặt.
Tuyền thúc khe khẽ thở dài, ra hiệu cho hai tên gia đinh.
Hai tên gia đinh phân ra hai bên ghế dài, thấy Quân Tử Uyên đã chuẩn bị ổn thỏa, tức thì giơ bản tử lên thật cao.
"Bộp!" Âm thanh gỗ thật đánh vào quần áo rất ngột ngạt nặng nề.
Hô hấp Quân Tử Uyên chậm lại, quả nhiên lâu lắm không chịu liền xa lạ. Y vội vàng dùng tay ôm lấy chân ghế, ngắn ngủi mấy hơi thở, phía sau đã đã chịu ba, bốn cái.
Quần áo mỏng căn bản không che được cái gì, bản tử đánh xuống mông, đau xót đều ở trong thịt. Không đến một nửa số lượng, Quân Tử Uyên đã cảm giác được phía sau mình sưng lên không dưới gấp đôi, giữa người dường như đốt một đám lửa. Đầu tiên là đau đớn âm ỉ, sau đó càng ngày càng bén nhọn, cuối cùng đau đớn lan tràn đến mỗi một ngõ ngách trên thân.
"Bộp... Hừ!"
"Nhẹ một chút! Nhẹ một chút! Hai người các ngươi muốn chết hả?"
Tiếng kêu đau đầu tiên vừa mới nuốt xuống, Tuyền thúc liền nhảy ra thấp giọng quát lớn.
Hai tên gia đinh lần đầu tiên cảm thấy gia đinh cũng là một công việc rất cao thâm, nhất là lúc đánh người,... Đến cùng đánh nhẹ hay là đánh nặng đây?
Mặc kệ đánh nhẹ hay đánh nặng, có gần hai mươi bản tử làm nền phía trước, số lượng phía sau đánh như thế nào đi nữa cũng sẽ đau. Quân Tử Uyên tự cảm thấy rất không có tiền đồ mà cắn quần áo trên cánh tay, gần như thở không ra hơi mà chịu xong mười bản tử cuối cùng.
Lúc Hoắc Trúc Hiên lấy quần áo xong lại một lần nữa xông vào, đã đánh xong ba mươi bản tử, người chịu phạt nằm trên ghế dài, tuy rằng nhìn không thấy màu sắc, thế nhưng sưng cao như vậy, sau lưng áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp, còn có tiếng thở dốc nặng nề đều cho thấy trận trách phạt nhanh chóng này tạo thành đau đớn như thế nào.
"Hai người các ngươi không muốn sống nữa sao?" Hoắc thiếu gia đi tới đá một cước vào cẳng chân một trong hai tên gia đinh.
Gia đinh lại oan ức muốn khóc.
"Trúc Hiên... Dìu ta một chút..." Giọng Quân Tử Uyên khàn khàn rầu rĩ truyền đến.
Hoắc Trúc Hiên vội vã giúp Tuyền thúc cùng đỡ Quân Tử Uyên lên, đợi thấy sắc mặt y trắng như tờ giấy mới biết được e rằng so với tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn.
Quân Tử Uyên toàn thân mềm nhũn mà đứng, mồ hôi lạnh chảy dọc theo khuôn mặt nho nhã, "Không trách bọn họ... Đánh nhẹ ta không có cách nào qua ải..."
Hai tên gia đinh suýt chút nữa quỳ xuống cảm ơn thừa tướng đại ân đại đức.
Hoắc Trúc Hiên sốt ruột kêu, "Thất ca..."
Quân Tử Uyên dưới sự trợ giúp của Tuyền thúc và Hoắc Trúc Hiên, mặc xong áo ngoài màu xanh da trời, tùy ý lau mặt, cười gượng nói, "Ta mặc dù không bỏ vợ, hôm nay suýt chút nữa lại vứt con. Ba mươi bản tử, tiện nghi ta..."
"Thất ca!"
Quân Tử Uyên lấy lại bình tĩnh, cột chắc một sợi dây lưng cuối cùng, thân thể đã đứng nghiêm. Y thoải mái cười cười với Hoắc Trúc Hiên và Tuyền thúc, từ chối bọn họ dìu, từng bước từng bước vào Hành Y đường.
Y là quân sư trên chiến trường, thừa tướng trên triều đình. Y có kiêu ngạo thuộc về Quân Tử Uyên.
Tuyền thúc và Hoắc Trúc Hiên lo lắng nhìn Quân Tử Uyên sắc mặt tái nhợt bước vào nội đường, từ trên triều đến trong cung đến trong phủ, y giống như qua cửa giết giặc, vết thương chồng chất. Không ai tin y sẽ dâng con cầu một con đường sống, vậy chuyện hôm nay y gây nên đến cùng nguyên nhân ở chỗ nào?