Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 213: PN1-2 Dâng con




"Nhị ca, Tử Uyên không dám nghĩ như vậy!" Quân Tử Uyên cúi người dập đầu, áy náy lên tiếng.

"Không dám?" Tề Phong Vân cười lạnh, "Ngươi dâng con trên triều với dụng ý gì ta không biết, nhưng đám triều thần sẽ nghĩ sao ta thật sự có thể đoán được. Bọn họ thấy thừa tướng một nước dâng con cầu một con đường sống, đủ thấy tâm tư đế vương thâm trầm ngoan độc vô thường, không dung nổi dư nghiệt tiền triều, cũng không tha cho huynh đệ tình như thủ túc! Năm đó ngươi tự phế võ công, lại lấy Như Nguyệt, ngày này giờ này đều là chứng cứ tốt nhất chứng minh tâm tính ta tàn bạo đa nghi! Ta thâm trầm ngoan độc đa nghi như vậy, Quân Tử Uyên ngươi theo ta vào sinh ra tử còn có kết cục như vậy, bọn họ vô công vô tài, há chẳng phải càng run sợ trong lòng! Ta có phải nên cám ơn Quân thừa tướng ngươi hay không, thứ nhất miễn đi chuyện ta vì Liên Như Nguyệt mà bị triều thần làm khó, thứ hai lại có con tin trong tay, về sau không cần lo lắng Quân thất gia độc nhất vô nhị ngươi sẽ có ý đồ không tốt!"


Quân Tử Uyên không tiếng động dập đầu, nói như vậy y không trả lời nổi cũng không gánh nổi. Dâng con trai ra, tuy vì dẹp yên lòng quần thần, nhưng càng nhiều hơn chính là tin tưởng Tề Phong Vân sẽ không bạc đãi Quân Ninh.

"Ta biết, chung quy là ngươi vẫn hận ta năm đó không tin ngươi lại bức ngươi cưới Như Nguyệt..." Tề Phong Vân có chút sa sút tinh thần nói, "Những năm gần đây ngươi cẩn thận dè dặt, nhìn như quân thần hài hòa, kỳ thật ngươi từng bước lui ra đón ý nói hùa. Ai có thể lường trước, năm đó quất bao nhiêu roi mây đổi lấy kinh tài tuyệt diễm, bây giờ lại chỉ còn biết rập khuôn theo kẻ khác."

"Nhị ca," Quân Tử Uyên thẳng thân mà quỳ, "Tử Uyên kính ngài như huynh như cha, không dám có tâm tư như nhị ca nói. Năm đó ở trong quân, Tử Uyên còn trẻ khí thịnh không biết thu liễm, ngày định quốc lại bị người có tâm cơ lợi dụng ly gián tình huynh đệ chúng ta! Tử Uyên tự phế võ công không phải vì cái gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở thân phận và lập trường của mình, là đệ đệ nên hiếu kính huynh trưởng, là bề tôi cần trung quân! Về phần Như Nguyệt... Tuy rằng nhị ca bảo ta cưới, nhưng ta biết dụng ý của nhị ca, thay vì khiến người có tâm cơ phí tâm ngờ vực vô căn cứ, không bằng bày quan hệ Tử Uyên và Liên thị ra trước mặt, dù sao ngày phá thành, có quá nhiều người nhìn thấy Tử Uyên dốc hết sức bảo hộ tộc Liên thị..."


Quân Tử Uyên thê lương cười, "Không ngờ từng việc từng việc Tử Uyên khoe khoang là suy nghĩ chu đáo, lại từng bước đẩy huynh trưởng rơi vào vũng bùn tiếng xấu. Nhị ca muốn đánh Tử Uyên cũng phải nói, tội của Tử Uyên, chết vạn lần khó tha thứ."

Tề Phong Vân nhìn đệ đệ chật vật, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp mặt hơn hai mươi năm trước ở Giang Nam, khi đó hắn còn là cháu đích tôn của đích trưởng tử trong đại tộc Tề thị, mà y cũng chỉ là đứa bé tóc để chỏm lưu lạc đầu đường.

"Tiểu Thất..." Tề Phong Vân có chút mệt mỏi gọi một tiếng, "Mặc kệ ngươi có tin hay không, nhị ca đối với ngươi..."

"Ta tin!" Quân Tử Uyên ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, "Ta tin nhị ca đối với Tử Uyên, vẫn như lúc ban đầu! Là Tử Uyên lấy lòng tiểu nhân... Thỉnh nhị ca trách phạt!"


Tề Phong Vân rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi Quân Tử Uyên vào cửa, "Việc liên quan đến thân sinh cốt nhục của ngươi, về tình cũng coi như có thể tha thứ. Ngươi đó, quỳ quá lâu rồi."

Quân Tử Uyên kinh ngạc đến nỗi tình cảm đều bộc lộ trong lời nói, "Nhị ca... không phạt sao?" Y vốn nghĩ rằng hôm nay đứng thẳng đi vào, sợ là phải nằm ngang đi ra.

Tề Phong Vân cười lắc đầu, "Nhi lập chi niên, thừa tướng đương triều, bây giờ lại là phụ thân của ba đứa nhỏ, còn muốn nhị ca phạt ngươi giống lúc còn bé sao?"

Quân Tử Uyên trên má phải không bị tát có chút phiếm hồng, "Nhị ca nuôi ta dạy ta, bất kể lúc nào cũng đánh được phạt được. Lần này lại đẩy nhị ca tới nơi đầu sóng ngọn gió, Tử Uyên... nên phạt."

Tề Phong Vân đỡ đệ đệ quỳ hơn một giờ đứng dậy, lấy thuốc ra thoa lên nửa gương mặt sưng lên của y, giọng nói trầm thấp, "Lòng nghi ngờ của đế vương từ xưa đã có, trước đây trong quân doanh truyền ra lời đồn ngươi có ý đồ không an phận, ta không phải không có lòng nghi ngờ ngươi. Chỉ là tính cách ngươi chính trực, tự phế võ công ngay trước mặt ta! Ngươi biết lúc nhị ca ôm ngươi không rõ sống chết đau lòng như cắt đến mức nào, vì ta hoài nghi mà đứa bé ta một tay nuôi dạy lớn lên, đẩy ngươi đi vào đường chết! Lúc đó ta tự nói với mình, chỉ cần ngươi có thể khôi phục, sau này nhị ca tuyệt đối không lại nghi ngờ."
"Nhị ca!" Quân Tử Uyên lần nữa quỳ xuống, "Lôi đình mưa móc đều là thánh ân, Tử Uyên..."

"Không cần nói," Tề Phong Vân ngồi lại ngự án, cầm bút chu sa lên phê duyệt tấu chương, "Sắc trời không còn sớm, ngươi nhanh đi viện chính phủ đi. Trẫm cửa này dễ qua, cữu cữu bên kia có thể không dễ dàng lừa gạt như vậy."

Quân Tử Uyên trong lòng căng thẳng, nhớ lại lúc lâm triều lão nhân quắc thước ôm đứa bé trong lòng như châu như bảo, lại đối xử lạnh nhạt với mình, thừa nhận lời Tề Phong Vân nói quả thật không sai.

Xin cáo lui ra khỏi cửa, ánh mặt trời ngày xuân dường như vô cùng chói mắt, Quân Tử Uyên dùng tay áo triều phục che một chút, cất bước rời đi.