Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 210: Quân lâm thiên hạ




Tự chịu một trận phạt nặng như vậy, Tề Hàm thật sự thu liễm rất nhiều, số lần tới Vô Âm Các tương đối ít một chút, thời gian bầu bạn với hoàng hậu mặc dù không nhiều, nhưng mỗi ngày gặp mặt thỉnh an thăm hỏi luôn có thể làm được. Nhìn nụ cười xán lạn ngày càng hài lòng trên mặt mẫu thân, Tề Hàm biết, tiên sinh dạy hắn là đạo lí trong trời đất.

Có điều, như lời Quân Mặc Ninh, bệnh Tề Mộ Lâm không hề lạc quan như bề ngoài. Ngày ấy sau khi xem qua, Quân Mặc Ninh và Hoắc Trúc Hiên, thậm chí kể cả nhóm thái y hàng đầu thái y viện cùng nhau thương thảo nghiên cứu một phen, nhất trí định ra phương án trị liệu dùng thuật châm cứu phối hợp với thuốc hoạt huyết tan máu bầm. Biện pháp cụ thể vẫn do Hoắc Trúc Hiên và thái y viện tiến hành... Bản thân Quân Mặc Ninh cũng không có biện pháp tốt hơn, thuốc tốt trong cung đình so với Yến Thiên Lâu chỉ nhiều không ít, hiển nhiên y cũng sẽ không nguyện ý gia nhập nhiều.


Chiếu theo cách y ngầm nói, Tề Mộ Lâm là hoàng đế, mà y chữa bệnh làm việc càng thiên về hướng tìm đường sống trong chỗ chết, hoàng đế bệ hạ không nhất định chịu được. Hơn nữa... y thuật nhạc phụ nhà y, vẫn vô cùng đáng tin.

Thời gian cứ trôi qua như nước, hơn hai tháng sau đó, năm Thừa Tộ thứ mười lăm lại sắp đến hồi kết thúc, theo lệ cuối năm hoàng tộc Tề thị phải tế trời tế tổ. Năm ấy, chiến sự Bắc Cương nổi lên rồi lại bình, trên dưới triều đình cũng coi như đồng tâm hiệp lực một lần, cuối cùng cũng cho man di phương Bắc thấy cảnh tượng đại quốc Trung Châu ta. Lại có thái tử Trung Châu Tề Hàm dần dần chiếm được sự công nhận của trên dưới triều đình, Tề Mộ Lâm đứng trước mặt tiên đế Tề Phong Vân và tổ tiên Tề thị, đã cảm thấy không thẹn rồi.


Vào tháng chạp trời đông giá rét, Tề Hàm, Tề Vân một trái một phải đỡ Tề Mộ Lâm từ thiên đàn rất cao xuống, gió tuyết đầy trời bao phủ trời đất, phóng hết tầm mắt, thế giới như bao phủ trong làn áo trắng. Tuyết rơi đúng lúc báo trước năm được mùa! Tề Mộ Lâm hít một hơi khí lạnh như băng thật sâu, chỉ cảm thấy trong phổi một mảnh thoải mái.

Ai ngờ trong đêm tế tổ đó, quốc quân Trung Châu Tề Mộ Lâm liền không thể ức chế mà phát sốt, toàn bộ thái y viện bận rộn đằng đẵng cả đêm mới xem như miễn cưỡng khống chế được, nhưng người vẫn hôn mê bất tỉnh. Hai huynh đệ Tề Hàm cực nhọc ngày đêm phụng dưỡng ở bên, đến giữa trưa ngày thứ hai, Tề Hàm vẫn không nhịn được xuất cung, cầu Quân Mặc Ninh tiến cung xem bệnh.

Quân Mặc Ninh vừa nhìn, sao còn không rõ, sau khi trao đổi ánh mắt với Hoắc Trúc Hiên, hai người gọi Tề Hàm, Tề Vân, đi ra gian ngoài nói rõ sự thật.


Từ sau khi ngã ngựa ở Bắc Cương, máu tụ trong đầu Tề Mộ Lâm chưa tan, tuy chữa trị hơn hai tháng, nhưng bệnh não không thể so với bệnh khác, ngay cả Quân Mặc Ninh cũng không dám đột ngột cho thuốc mạnh, các thái y thì càng cẩn thận, dần dần gia tăng. Cho nên hai tháng nay, mặc dù khá có hiệu quả, hiện tượng đau đầu ù tai cũng cải thiện nhiều, nhưng đến cùng chưa hề khỏi hẳn. Huống hồ Tề Mộ Lâm thân là vua của một nước, việc nước đương nhiên bận rộn, Tề Hàm dưới sự gợi ý của Quân Mặc Ninh và Hoắc Trúc Hiên đã giúp y hoàn thành rất nhiều, nhưng chung quy vẫn bận rộn.

Thêm nữa ngày tế trời tế tổ, Tề Mộ Lâm ở thái miếu nhớ lại từng chuyện một năm qua, buồn vui so với bình thường nhiều hơn; lại bị gió lạnh tuyết trắng tập kích... Dưới đủ loại nguyên nhân, rốt cuộc trúng gió ngã xuống!
Mùa hè năm Thừa Tộ thứ mười sáu, trải qua hơn nửa năm châm cứu trị liệu, Tề Mộ Lâm rốt cuộc tiếp thu sự thật bản thân mình trúng gió không còn cách nào khôi phục. Từ xưa nước không thể một ngày không có vua, tuy rất tán thưởng con trai mình mô phỏng nét chữ đến không thể nhận ra, nhưng trên tấu chương đều là thái tử chấp bút viết thay phúc đáp chung quy không thích hợp, ngay cả Tề Hàm cũng sẽ bị người lên án; nói cách khác, một núi cũng không dung hai hổ, hoàng đế tại vị, thái tử có tài giỏi đi nữa cũng không thể quá mức vượt quyền, cũng vì như vậy, việc triều chính so với khoảng thời gian Tề Mộ Lâm thân chinh còn ngổn ngang hơn.

Trải qua một phen suy xét cân nhắc rút kinh nghiệm xương máu, rốt cuộc vào tháng sáu, Tề Mộ Lâm quyết định truyền ngôi cho con trưởng Tề Hàm.
Theo "lịch sử Trung Châu" ghi lại, hoàng đế thứ ba đảm nhiệm Trung Châu Tề Hàm đăng cơ kế vị ngày hai mươi sáu tháng sáu năm Thừa Tộ thứ mười sáu, đổi quốc hiệu "Hi Bình". Bởi vì Thừa Tộ đế Tề Mộ Lâm vẫn chưa băng hà, cho nên niên hiệu Thừa Tộ thứ mười sáu tiếp tục sử dụng đến cuối năm, đến sau tân niên mới bắt đầu sử dụng niên hiệu mới.

Đại điển kế vị ngày hai mươi sáu ấy, Lễ bộ đột nhiên trình lên quốc thư của quốc vương Bắc Mãng, sau khi thừa tướng Quân Vũ cân nhắc, tạm thời áp xuống, chỉ nói đợi sau khi đại lễ hoàn thành rồi triệu kiến sứ thần.

Đại điển đăng cơ tiến hành từng bước, mãi cho đến khi Tề Hàm ngồi vào long ỷ hoàng tọa, tiếp nhận bách quan triều hạ, Quân Vũ mới đại diện bách quan trình lên quốc thư Bắc Mãng.

Tân đế Tề Hàm mở quốc thư ra nhìn, đúng là quốc quân Bắc Mãng gửi thư chúc mừng tân đế lên ngôi, trong đó cũng bày tỏ rất rõ ràng ý nguyện hai nước thân thiện hữu hảo. Tề Hàm lập tức triệu kiến sứ thần, sứ thần giải trình cơ bản nhất trí với quốc thư.
Trên dưới triều đình Trung Châu không ai không vui mừng khôn xiết, tân đế đăng cơ, Trung Châu Bắc Mãng hai nước hữu hảo... mấu chốt vẫn là Bắc Mãng tiên phong "khuất phục", thật sự là đại lễ mười phần đối với tân đế.

Bách quan mừng rỡ, trong lòng Tề Hàm cũng rõ ràng, năm ngoái lúc hai nước giao chiến, A Đề Mạc Hạ Xuyên đột nhiên phát bệnh... E rằng thời khắc này quốc quân Bắc Mãng đã không phải người đó, mà là... A Đề Mạc Thu Hoằng, cũng chính là Lưu Giang Xuyên rồi.

Trận này... hắn thắng cuộc!

Bách quan thành tâm phục tùng, dập đầu tam bái, cùng hô "Vạn tuế". Dưới mũ miện lưu châu, Tề Hàm thản nhiên nhìn cảnh tượng hào hùng như vậy, trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Trong đầu hắn hiện lên từng ngọn cây cọng cỏ một bàn một ghế trong biệt viện Kinh Giao. Hai gian thư phòng tiền viện hậu viện, trong ngăn kéo thư phòng hậu viện, toàn bộ là bài vở của mình, sao chép đơn điệu lặp lại, trên tờ giấy trắng đếm không hết vết máu in loang loang lổ lổ, đã chứng kiến từng bước từng dấu chân trưởng thành của hắn; trong thư phòng tiền viện của tiên sinh, là sách luận mình từng viết và tất cả mọi chuyện lớn nhỏ sau khi xử lý sẽ viết cảm nhận và nghĩ lại, trên mỗi một phần tiên sinh đều phê bình chú giải, y nói, về sau nếu như phải dùng tới, lại nhìn.
Phải dùng tới? Chỉ chính là ngày này đi, đứng trong triều đình, giữa mấy tấc vuông chỉ điểm giang sơn, gánh vác xã tắc quốc tộ vạn dân phúc lợi...

Giữa lúc Tề Hàm tiếp nhận bách quan triều hạ trên triều đình, suy nghĩ lại như ngựa đứt cương mà tản mạn; trong biệt viện Kinh Giao, Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đang thu dọn từng phần sách luận và nghĩ lại trong năm ngăn kéo lớn ở thư phòng. Hôm nay bọn họ trở lại chốn cũ, là muốn mang toàn bộ đi.

"Gia, mấy rương này đều là bài vở trong thư phòng hậu viện của Hàm nhi, mang đi luôn sao?" Sở Hán Sinh chỉ sách vở xấp giấy bọn họ lục tục thu dọn được, hỏi.

Dưới cây đa đã chết khô, Quân Mặc Ninh vuốt ve một dấu chưởng sâu đậm trên thân cây, thoáng ngẩng đầu một cái, là có thể nhìn thấy trên cành cây thấp nhất kia, vết tích bị sợi dây siết ra. Lần đó, chân Tề Hàm suýt chút nữa bị y treo lên đánh gãy, nhưng mà, đứa nhỏ vẫn đi rồi... Tuy sau một phen trằn trọc sống chết lại trở về bên người y, nhưng chung quy... không trở về được ngày trước...
"Gia..." Sở Hán Sinh nhìn nam tử áo trắng tóc trắng dưới tàng cây, nhẹ giọng gọi.

Quân Mặc Ninh dời ánh mắt, nhìn bốn phía một chút, nói, "Nếu lần đó... thật sự nhẫn tâm đánh gãy chân hắn... thì tốt rồi..."

Sở Hán Sinh không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nói sự thật, "Gia mạnh miệng mềm lòng, cho ngài một cơ hội nữa, ngài vẫn không xuống tay được..."

Quân Mặc Ninh không tiếng động cười cười, đúng vậy, y vẫn không xuống tay được, cho nên, hôm nay, cũng chỉ có thể để hắn rời đi.

"Gia, ngài thật sự không đi đại điển đăng cơ của Hàm nhi? Theo lý, ngài là hoàng tử thiếu sư, hoàng tử đăng cơ, tất nhiên phải phong ngài làm đế sư..." Trong lòng Sở Hán Sinh tuy có tiếc nuối, thế nhưng cũng thật lòng cảm thấy vui mừng cho Tề Hàm.

"Có gì để nhìn, quỳ tới bái lui, ngươi bảo ta đi? Tề Hàm hắn chịu nổi không?" Quân Mặc Ninh khinh thường nói.
Sở Hán Sinh cười thầm, từ trước đến nay gia nhà mình chướng mắt hoàng đế Trung Châu, bây giờ đứa nhỏ một tay nuôi dạy ra bước lên vị trí đó, y cũng chướng mắt như vậy? Thật ra thì sao? Người cao to nhìn Quân Mặc Ninh lượn quanh mấy cái rương, thật ra chỉ không muốn khiến Hàm nhi khó xử mà thôi!

Biệt viện yên tĩnh như một thế giới khác, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với không khí náo nhiệt vào giờ phút này ở hoàng cung nguy nga lộng lẫy nhất; ý nghĩa chân chính của nơi này chính là lao tù, giam cầm trọn tám năm tuổi xuân tươi đẹp của tam thiếu Quân phủ. Nhưng ai có thể nghĩ đến, trong mắt vài người, lồng giam này lại có thể vỗ yên trái tim phiêu bạt không nơi nương tựa kia.

"Những thứ này trước đặt ở thư phòng tiền viện đi, hắn cần cũng không có ích gì," Quân Mặc Ninh chỉ vào mấy cái rương lớn nói, "Mấy cái trong năm ngăn kéo này lấy về giao cho hắn, có cần hay không... tự hắn xem đi..."
Sở Hán Sinh đáp một tiếng, xếp từng cái rương không nhỏ vào thư phòng.

Quân Mặc Ninh chắp tay đứng trên bậc thang, cây cối xanh miết trước mặt không hề đập vào mắt, trong tầm mắt chỉ có thiếu niên nho nhỏ kia, như tập tễnh học đi, cẩn cẩn thận thận nơm nớp lo sợ nhưng nơi nơi lộ ra khéo léo thông suốt tiếp thu từng li từng tí y dạy dỗ...

Duyên phận giữa người với người... sao có thể vài ba câu nói rõ?

Quân Mặc Ninh ngẩng đầu nhìn về hướng Càn Thanh cung, dường như bên tai cũng có thể nghe thấy chuông lớn gõ vang dội, âm nhạc trang nghiêm nhất, trong tiếng quốc nhạc, đứa bé kia... rốt cuộc đi tới chỗ cao nhất...

Quân lâm thiên hạ...