Sau khi Quân Mặc Ninh nghe Quân Diệc Hi khóc cầu, phiền não ấn trán một cái, khi còn bé ba huynh đệ bọn họ nhìn thấy cha liền sợ hãi; bây giờ dần dần lớn lên, đối với bọn họ cha cũng càng ngày càng buông tay, nhưng trái lại uy nghiêm huynh trưởng càng ngày càng tăng, ngay cả Quân tam y làm cha người ta làm thầy người ta, nhìn thấy ca ca, vẫn kinh sợ!
Nhưng mà... Dịch Thư Vân này cũng không dễ dàng, bên dưới y bốn đứa học trò, ngoại trừ Quân Diệc Thần, ai chưa từng bị y đánh nặng phạt nặng? Thế nhưng nói thật lòng, y thật chưa từng nghĩ đến chuyện đuổi bọn họ khỏi sư môn. Đều là cơ duyên bất đắc dĩ bỗng nhiên gặp được, trong lòng ai không ỷ lại không sợ hãi, không sợ đánh không sợ phạt, duy chỉ sợ bị vứt bỏ!
"Tiên sinh..." Tất nhiên Tề Hàm biết địa vị đại sư bá trong lòng tiên sinh, nhìn y nhíu mày, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
"Tiên sinh, Thần nhi làm cái gì ạ?" Thấy Quân Mặc Ninh không muốn nói nữa, Quân Diệc Thần chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa phá lệ có sức sống.
"Ngươi hả..." Quân Mặc Ninh giả vờ suy nghĩ búng ngón tay một cái, thành công nhìn thấy đứa học trò nhỏ nghẹn đến mức đỏ mặt, má lúm đồng tiền trên mặt cũng hiện ra, Quân tiên sinh cười nói, "Ngươi quan trọng nhất đó. Ngươi quên sao, là ngươi làm Dịch Thư Vân bị thương, đây chính là học trò duy nhất của đại sư bá ngươi, ta không nỡ phạt ngươi, nhưng ngươi phải thỉnh tội với đại sư bá. Đến lúc đó cơn giận của y tiêu tan, nói không chừng sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra..."
Ngày hôm ấy, đối với năm người học trò Quân môn mà nói chính là sống một ngày bằng một năm; đến khi Quân Vũ tan triều sau đó đi tới Trung Thư Các, phát hiện tất cả công việc đều đã xử lý gọn gàng. Trung thừa đại nhân quen thuộc công việc trong triều hiển nhiên phát hiện khác thường, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận không quá yên tâm người còn quỳ trong thư phòng kia, vì vậy cũng liền thuận nước đẩy thuyền trở về nhà.
Về phần bản thân hắn, thật sự không có nhiều hi vọng xa vời như vậy. Hắn có Tung Thiên giáo, sau lại hợp tác với Quân Mặc Ninh, hắn đã hai mươi, cũng đủ chống cho mình một mảnh trời đất.
Ai ngờ nửa năm trước, Quân Vũ đến Tây Xuyên, mang theo một phần thánh chỉ hắn không thể từ chối. Quyền cao chức trọng như vậy, nói một không hai như vậy, so với Quân tam thiếu càng thêm mấy phần truyền thống, cứng nhắc, cũng vì vậy có vẻ càng thêm công chính, đoan chính. Hắn không biết vì sao ở trước mặt y mình luôn kích động lỗ mãng không để ý hậu quả, là nóng lòng muốn cho y ấn tượng giỏi giang, hay là... chỉ thuần túy muốn thấy lúc y quở trách mình nhưng vẫn lo lắng và lúc y trầm ổn nhưng bất đắc dĩ thay hắn thu thập tàn cục.
Dịch Thư Vân cảm thấy, bản thân mình dường như nhỏ đi; ở trước mặt Quân Vũ, biến thành mười lăm tuổi, mười ba tuổi, thậm chí nhỏ hơn, nhỏ đến nỗi lần đầu tiên chịu gia pháp sau khi nhập môn, không cảm thấy nhục nhã và mâu thuẫn bao nhiêu, nhưng suýt chút nữa bị ba mươi bản tử đánh ra nước mắt.
Quân Vũ biết những chuyện Dịch Thư Vân từng trải trong hai mươi năm qua, tâm trí đã thành, cũng chưa bao giờ ân cần dạy bảo như học trò bình thường. Hai người vốn là quan hệ cấp trên cấp dưới, sau khi thành thầy trò, càng nhiều hơn chính là cùng nhau xử lý việc Tây Xuyên, trong từng chuyện từng chuyện, dần dần dạy hắn lập trường đứng ở đại cục triều đình như thế nào, đảm bảo một phương yên bình.
Phương thức ở chung như vậy, khiến Dịch Thư Vân lún sâu vào, đến nỗi không còn cách nào tự thoát khỏi. Bây giờ, trong một ngày, chẳng những gặp được đệ đệ, còn có sư nương sư đệ... Hắn sẽ không đi, nếu chưa từng sở hữu may ra sẽ không đòi hỏi quá đáng; nhưng nếu muốn hắn có được mà đánh mất, hắn làm không được!
Lúc Quân Vũ đẩy cửa đi vào, ánh mắt đầu tiên liếc nhìn người trẻ tuổi quật cường, bóng dáng đang quỳ chịu khổ.
"Ngươi..."
"Ca!" Quân Vũ mới vừa mở miệng nói một chữ, giọng Quân Mặc Ninh liền truyền tới, dẫn theo Tề Hàm và Quân Diệc Hi, thầy trò ba người hùng hùng hổ hổ xông vào thư phòng.
"Đại sư bá." Hai đứa nhỏ cung cung kính kính hành lễ vấn an.
Sao Quân Vũ không biết ý đồ của bọn họ, sắc mặt không chút thay đổi ngồi xuống, liếc mắt nhìn đệ đệ áo trắng tóc trắng, biết mà còn hỏi, "Chuyện gì?"
"Hì hì, cũng không có chuyện gì..." Tam thiếu gia thấy ca liền sợ điên cuồng cười ha ha, "Ca hôm nay huynh trở về sớm vậy sao?"
Tề Hàm có chút bất đắc dĩ nhìn tiên sinh nhà mình, lại thầm chột dạ không biết đại sư bá có vạch trần chút mánh khóe của mình trong cung không; mà toàn bộ tâm tư Quân Diệc Hi đều ở trên người ca ca, tận mắt thấy sắc mặt hắn phờ phạc mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, nhưng vẫn lung lay sắp đổ.
"Đại sư bá!" Quân Diệc Hi quỳ xuống, cầu khẩn nói, "Cầu người... tha cho ca ca một lần đi... Từ trước đến nay Tung Thiên giáo làm việc không từ thủ đoạn, ca ca vì sinh tồn không thể không như vậy! Nhưng lần này, ca ca không muốn hại Thần nhi... Tâm bệnh phải có tâm dược chữa, nếu như không ra hạ sách này, Thần nhi... Thần nhi liền vĩnh viễn không thoát được bóng ma tử sĩ hình đường! Đại sư bá, Hi nhi cầu người... đừng đuổi ca ca... Ca? Ca!"
Quân Diệc Hi còn chưa dứt lời, Dịch Thư Vân bên kia rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi, nhắm mắt lại ngã xuống đất.
Quân Mặc Ninh nhanh tay lẹ mắt, vội vã đỡ hắn, nói với Quân Diệc Hi, "Dìu hắn vào bên trong đi."
Quân Vũ cũng không tự chủ đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn thân ảnh hôn mê được dìu vào phòng trong, mãi đến khi bọn họ tiến vào, mới đưa mắt về phía Tề Hàm vẫn đứng bên ngoài.
Tề Hàm không hề động, hắn tin tưởng có tiên sinh ở đây, Dịch Thư Vân không có việc gì, việc cấp bách hôm nay, là thay hắn cầu xin một phần khoan thứ.
"Đại sư bá..." Uy nghiêm của Quân Vũ trong lòng Tề Hàm đủ để uy hiếp, hắn cẩn cẩn thận thận nói, "Hàm nhi biết, người giận Dịch đại ca vì đạt được mục đích... tổn thương bản thân, khiến người thân trưởng bối lo lắng; nhưng phần dụng tâm này, càng biểu hiện hắn để tâm sư môn bao nhiêu! Thần nhi là học trò tiên sinh, tiên sinh và đại sư bá huynh đệ tình thâm, Dịch đại ca thân làm học trò môn hạ đại sư bá, sao có thể để tiểu sư đệ thân tại ác mộng? Đại sư bá, nếu người cảm thấy phương pháp Dịch đại ca dùng sai rồi, cầu người trách phạt hắn, dạy hắn nên làm như thế nào!"
Tề Hàm uốn gối quỳ xuống, kỳ thật từ lúc hắn vào triều tới nay, ngoại trừ Tề Mộ Lâm và Quân Mặc Ninh, đã cực ít khi uốn gối, lúc này, hắn lấy thân phận sư chất quỳ gối xin tha, "Hàm nhi ngu ngốc, trước đây luôn sợ tiên sinh sẽ không quan tâm ta, luôn muốn làm nhiều một chút vì tiên sinh; sau đó, tiên sinh tước họ "Quân" của Hàm nhi, Hàm nhi mới biết hành động như vậy đúng là tiên sinh không dễ tha thứ nhất! Đại sư bá, mấy năm nay tuy người nghiêm khắc với Hàm nhi, nhưng ta biết, đến cùng người yêu thương ta! Hàm nhi cầu người, cũng yêu thương Dịch đại ca, dạy hắn đừng lại dùng phương thức thương tổn bản thân để nhận được sự tán thành của sư môn, dạy hắn yêu quý chính mình thế nào, dạy hắn mở rộng tấm lòng nhận lấy sự yêu mến và để tâm của người, không cần nơm nớp lo sợ, cũng không cần thận trọng dè dặt. Bên ngoài gió tuyết ngợp trời, lạnh thấu tim phổi, đại sư bá, người cảm nhận qua ấm áp sẽ không chịu nổi rét lạnh như vậy nữa..."
Quân Vũ không thể không thừa nhận, lời Tề Hàm nói khiến y cảm động. Y và Quân Hàn tuy rằng tang mẹ từ nhỏ, nhưng chưa hề thiếu hụt ấm áp, tuy y thành gia lập thất, nhưng e rằng ở mặt tình cảm, còn lâu mới hiểu sâu như Dịch Thư Vân và Tề Hàm trước mắt. Giờ khắc này, Quân Vũ thừa nhận, trong chuyện dạy học trò, mình không bằng đệ đệ. Mấy năm nay, y chưa từng nghe đệ đệ có ý nghĩ muốn đuổi học trò đi, đánh đến nhẫn tâm phạt đến nặng nề, nhưng trước sau vẫn giữ lại điểm mấu chốt kia...
"Đúng vậy, ca," Quân Vũ chưa mở miệng, thầy trò hai người Quân Mặc Ninh thu xếp Dịch Thư Vân ổn thỏa đi tới, Quân Diệc Hi quỳ bên cạnh Tề Hàm, Quân Mặc Ninh nói, "Nếu huynh tức giận thật, đánh một trăm tám mươi bản tử roi mây, bảo đảm sau này hắn không dám! Huynh cứ việc đánh, chúng ta cam đoan không xin tha!"
Quân Vũ chán nản với phương thức dạy dỗ qua quýt thô bạo của đệ đệ, đang muốn mở miệng giáo huấn, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng khóc nức nở, Tề Vân dẫn Quân Diệc Thần đi vào. Tay tiểu tử kia cầm theo roi mây trong Vô Âm Các, nước mắt như hạt đậu đã sớm lăn xuống không ngừng, đi tới gần, quỳ xuống, lắp bắp mở miệng, "Đại sư bá... hức hức... có thể không đánh nhiều như vậy được không... Thần nhi biết sai rồi... Không nên... hức... không nên làm đại đại sư huynh bị thương... Hức hức... có thể đánh nhẹ một chút được không... Còn nữa, người đánh Thần nhi xong rồi, có thể không tức giận, không phạt đại đại sư huynh không..."
Tất nhiên Tề Hàm biết sáng sớm tiên sinh nhà hắn hù dọa tiểu sư đệ mấy lời này, lại đúng dịp nghe thấy tiên sinh nói muốn đánh phạt, ầy... Hiện tại toàn bộ học trò môn hạ Quân thị tề tựu, chỉ mong bọn họ cầu khẩn có thể đả động đại sư bá... Còn nữa, "đại đại sư huynh" trong miệng Thần nhi là địa vị gì đây?
Tề Vân đã quỳ xuống bên người Quân Diệc Thần, nhận lấy roi mây trong tay nó, nâng qua đỉnh đầu nói, "Đại sư bá, chuyện này là Vân nhi và Dịch sư huynh cùng nhau thương lượng, nếu nói có lỗi, Vân nhi cũng là đồng phạm; mặc dù tiên sinh đã phạt nặng, thế nhưng đả thương học trò môn hạ sư bá, không trách Thần nhi, đều là Vân nhi sai, thỉnh người phạt nặng!"
Quân Vũ xem như đã thấy rõ rồi, hôm nay trên dưới Vô Âm Các đồng loạt xuất hiện làm thuyết khách, có khóc, có cầu, có dùng tình cảm động tình cảm, cũng có thỉnh phạt thỉnh trách, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho y! Quân Vũ quay đầu nhìn Quân tam tiên sinh "làm" ít nhất cho tới bây giờ, dùng ánh mắt hỏi, đòn sát thủ của ngươi đâu?
Tam thiếu gia liếc mắt nhìn trần nhà, né tránh ánh mắt chất vấn của huynh trưởng, Quân Vũ tức chết, đang muốn mở miệng, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân không nhanh không chậm. Chỉ chốc lát sau, tiền Quân thừa tướng chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa nói rằng, "Vũ nhi, không phải ngươi nói nhận học trò sao? Vi phụ đợi mấy ngày cũng không thấy hắn tới vấn an bái lễ, ngươi làm tiên sinh kiểu gì! Đêm nay dẫn tới Ngưng Thủy Các, có nghe thấy không!"
Quân đại thiếu gia nhìn cha nói xong rời đi cũng không cho mình cơ hội nói chuyện, ánh mắt mang theo tên nhọn đảo qua mấy tên học trò Quân thị quỳ một phòng, còn có Quân tam thiếu gia vẻ mặt "cái gì ta cũng không biết"!