Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 181: Đau điếng người




Thư phòng Quân trạch cũng không bài trí khác mấy, chẳng qua sách trên giá hoặc nhiều hoặc ít mà thôi. Tề Hàm ấn theo quy củ quỳ gối đi thỉnh quy củ... thước và roi mây, hai tay dâng qua đầu cho Quân Mặc Ninh.

Tất cả như trước, điểm bất đồng duy nhất là, lần này hắn phải chịu hai loại giới cụ. Nghĩ đến cái mông bị thước đánh sưng lên trước, lại chịu thêm số roi mây to lớn, ngay cả Tề Hàm đã qua muôn ngàn thử thách, vẫn khẳng định trận khiển trách này đau khổ dài đằng đẵng hơn nữa đã định trước sẽ không quá thuận lợi.

"Duỗi tay." Quân Mặc Ninh nhận thước và roi mây, đặt cái sau xuống bàn sách, cầm thước lên phân phó nói.

Là... đánh bàn tay? Động tác của Tề Hàm nhanh hơn suy nghĩ trong lòng, dừng tay đang muốn cởi đai lưng, lập tức đoan đoan chính chính đặt ngang duỗi thẳng lòng bàn tay về phía trước, lúc này tâm tư mới đuổi kịp. Nói vậy tiên sinh cũng nghĩ đến phía sau chịu một trăm cái thê thảm, mới phải tách ra đánh đi...


Kỳ thật chỗ nào chịu đòn cũng không dễ dàng, quy củ bày ra đó, đau đớn cũng cắt da. Tề Hàm giữ thăng bằng hai tay, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, hắn hít một hơi thật sâu, trong lúc vô ý hàm răng vẫn khoác lên môi.

"Bốp!" một tiếng, thước gỗ tử đàn căng gió hạ xuống, trong nháy mắt đem sắc bén nện vào lòng bàn tay. Tề Hàm run lên trong lòng, cau mày nín thở, từ lưng tới vai rồi đến cả cánh tay đều dùng sức chờ đón một cái lại một cái trách đánh.

Thước vung vẩy lên xuống, tốc độ không nhanh cũng không chậm, Tề Hàm lại không ổn định được nhịp thở ban đầu, hô hấp dần dần nặng nề theo gió thước. Bàn tay liền bày trước mắt, hắn tận mắt thấy một tấc vuông kia, nhuộm hồng dưới sự tàn sát bừa bãi của thước, phát sưng, sau đó hiện ra sắc tím kinh người!


Bao nhiêu rồi?! Tề Hàm đã quen thầm đếm số trong lòng hoảng sợ phát hiện, thời khắc này lúc mình dốc hết toàn lực mới nhịn nổi, số lượng bốn mươi vậy mà chưa đến một nửa!

"Bốp!" Thước thứ hai mươi đánh xuống, rốt cuộc Tề Hàm rên khẽ một tiếng, thắt lưng gập xuống, nhưng hai tay vẫn trải thẳng. Trong mắt hắn đã hiện lên nước mắt sinh lý, mơ hồ tầm mắt.

Quân Mặc Ninh biết mình xuống tay đúng mực, nhưng mười ngón liền tâm, quất vào lòng bàn tay lặp đi lặp lại, cảm giác đau đớn sớm đã nhân lên gấp đôi rồi gấp đôi. Quân Mặc Ninh nhìn hắn đang nỗ lực chống đỡ, liền dừng lại chốc lát, chờ hắn một lần nữa quỳ ngay quỳ thẳng.

Tay Tề Hàm đang run. Trên môi truyền đến đau đớn bén nhọn, hắn âm thầm nhả ra, không dám cắn nữa.

Sau khi gián đoạn, Quân Mặc Ninh cầm thước nhấc mu bàn tay Tề Hàm lên một chút, nâng hai tay rũ xuống của hắn về vị trí lúc đầu, vung thước lên, bắt đầu một vòng trách phạt mới. Hơn nữa rõ ràng, tốc độ lần này dường như nhanh hơn rất nhiều, đau dài không bằng đau ngắn, kéo dài, chưa hẳn đã mang lòng thương tiếc.


Nhưng Tề Hàm vẫn khổ sở trằn trọc giày vò, mắt thấy thước vù vù lên xuống đem đau đớn đập vào trong xương, rốt cuộc hắn kêu thảm một tiếng, mười ngón tay cuộn lại theo bản năng, nhưng gần như đồng thời, trên xương ngón tay hai tay đã trúng một cái rất nặng!

Một tiếng rêи ɾỉ đau đến mức tận cùng tựa như bị cắt đứt đường sống đập vào yết hầu, theo một tiếng "bốp" giòn tan, trên mặt hắn rốt cuộc vẫn bị đánh một cái tát nặng nề, cả người hắn thuận theo sức lực ngã ngửa trên mặt đất!

"Khốn khiếp! Ngươi không cần tay ngươi rồi!" Quân Mặc Ninh lạnh mặt dạy dỗ, nhưng tay cầm thước cũng đang hơi phát run, lần này xuống tay giữ lực, chứ nếu dựa vào lực tay y, thật có thể đánh gãy xương!

Giáo huấn thì giáo huấn, Quân Mặc Ninh trước tiên vẫn ngồi xổm người xuống kéo hai tay Tề Hàm che trước ngực ra, không nhìn sắc mặt hắn trắng bệch và nước mắt đầy mặt, kiểm tra tỉ mỉ. Khớp xương không ngại, nhưng mười ngón tay sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được cùng với lòng bàn tay đã sớm sưng như bánh bao tím bầm phiếm đen, dường như đều đang lên án y bạo hành.
Tề Hàm đau đến như bị rút sạch sức lực toàn thân, vô lực cuộn người trên mặt đất thút tha thút thít khóc, để mặc tiên sinh kéo tay qua xem cẩn thận, hắn tận lực hòa hoãn giọng nói nghẹn ngào, nói, "Tiên sinh... Hàm nhi không dám trốn phạt... Hàm nhi thật sự... không chịu nổi, cầu tiên sinh... đánh lưng đánh... mông, Hàm nhi nguyện ý... đánh lại... thêm phạt..."

Thấy ngón tay Tề Hàm không có việc gì, Quân Mặc Ninh yên lòng, đồng thời tức giận cũng nhanh chóng dâng lên. Y đứng lên "bốp" một tiếng vỗ thước xuống bàn sách, xách roi mây lên nói, "Cởϊ qυầи nằm sấp lên giường đi! Còn dám phạm lỗi khi còn bé cũng không phạm, ta không quan tâm ngươi gϊếŧ người phóng hỏa hay tự thả phạm nhân, trước tiên đem quy củ học một lần nữa cho ta!"

Nằm sấp trên giường chịu gia pháp, là "phúc lợi" mỗi lần phạt nặng đánh tàn nhẫn mới có; còn học quy củ từ đầu... Đánh chết hắn cũng không dám có ý nghĩ như vậy cũng không dám nếm thử!
Hai tay trải qua một phen đau đớn như thiêu như đốt khoan tim khoét xương, dần có xu hướng tê dại và cứng đờ, Tề Hàm chỉ có thể dựa vào bản năng quen thuộc, cởi đai lưng loạn xạ, cởϊ áσ ngoài để một bên trước; lại quỳ gối "đi" đến trước giường la hán, cởϊ qυầи đến đầu gối, cuối cùng mới lấy khủy tay chống ghé vào bên trên.

Hoàn thành những việc này, hai tay đã hoàn toàn không còn tri giác, sau khi đau đớn kịch liệt nhất đi qua, sức lực trên người cũng dần dần có phần quay lại. Hắn không biết tiên sinh sẽ định cho hắn con số đánh lại thêm phạt thế nào, nhưng lại biết, dù thế nào cũng không thể khiến tiên sinh thất vọng nữa.

Tuy rằng tiên sinh xuống tay trước sau như một, thế nhưng nhạy cảm như Tề Hàm sao lại không thể nghiệm ra hơn nửa năm nay tiên sinh đã thay đổi?
Trên mông trần cảm giác mát lạnh, trên lưng trên trán mồ hôi lạnh lại chen lấn xông ra.

Tay Quân Mặc Ninh cầm roi mây đứng bên giường, qua nhiều năm như vậy, chưa từng trách phạt hà khắc hắn trên chuyện ăn uống, thậm chí bởi vì khi còn bé thiếu dinh dưỡng, ở phương diện này Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh càng coi trọng, nhưng trên người Tề Hàm cuối cùng cũng không bao nhiêu thịt, vĩnh viễn chạm phải khớp xương.

Nhìn hắn nằm trên giường, đã chuẩn bị nhận phạt xong, Quân Mặc Ninh cũng không cần phải nhiều lời nữa, giơ roi mây liền quất xuống.

Theo tiếng roi mây xé gió cắt không khí truyền vào tai, đau đớn quen thuộc từ da thịt phía sau chạy thẳng vào đáy lòng!

Tề Hàm biết con số lần này thật sự quá lớn, tiên sinh lại nói rõ sẽ không tha nhẹ, hắn nhất thiết, nhất định phải vượt qua! Thế nhưng trên giường la hán trơn bóng bằng phẳng, hai tay hắn lại bị thương nặng, không chỗ mượn lực, vẫn không thể làm gì khác hơn đành cắn lấy cánh tay của mình, nhưng lại không dám cắn thật, chịu qua vài roi vài chục roi còn phải chuyển sang cắn nơi khác!
Mông đã bị "chăm sóc" một lần, dường như cả người vì khoảng đau này bị chia làm hai nửa! Tề Hàm phù phù thở hổn hển, dùng sức chớp chớp đôi mắt bị mồ hôi lạnh làm đau nhói, nhưng trong lòng đang cười khổ. Quả nhiên hắn vẫn hợp với đánh mông, công lực khôi phục, trải qua gió táp mưa sa bên ngoài, chỗ phía sau này lại có kinh nghiệm giáo huấn mài mòn, thật sự kháng đánh rất nhiều so với lòng bàn tay...

"Ưʍ..." Một roi dữ tợn quất vào giữa mông, lập tức kéo tâm tư Tề Hàm vốn chưa đi xa trở về, cũng không biết tiên sinh hoả nhãn kim tinh phát hiện hắn thất thần, hay kinh nghiệm bị đánh rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng.

Chữ đơn âm tiết phát một ra nửa đã bị nuốt xuống, Tề Hàm đổi cánh tay kia cắn chặt hàm răng, cảm giác được trách đánh sau lưng không dừng lại, hắn may mắn vì không vi phạm quy củ, đồng thời trước mắt lại có sao Kim xông ra.
Bao nhiêu rồi?! Bốn mươi lăm? Hay... bốn mươi tám? Sắp... sắp rồi? Hắn nhất định có thể chịu đựng được... có phải hay không? Không... không đúng, còn có bốn mươi thước trước đó... đánh lại...

Nghe đứa học trò dưới gia pháp dần dần rối loạn hô hấp, đương nhiên cũng nhìn thấy trên hai mông hắn xanh tím loang lổ và giọt máu mơ hồ lăn xuống, tay trái Quân Mặc Ninh ấn chặt hông Tề Hàm vô ý thức vặn vẹo, trên tay phải tăng nhanh tiết tấu. Trong thư phòng yên tĩnh nhất thời chỉ còn lại tiếng roi mây cắn thịt chói tai, mà cùng với số lượng cuối cùng chồng đến sáu mươi, thân thể Tề Hàm sớm đã mềm nhũn không giãy giụa nữa.

Quân Mặc Ninh buông roi mây, cúi người xuống vén sợi tóc rũ trước trán Tề Hà, phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền, khóe miệng cắn chặt cánh tay mơ hồ rỉ ra vết máu. Thật vất vả kéo cánh tay ra ngoài, vén áo lên nhìn, một hàng dấu răng thật dài, đều đến giới hạn cắn rách...
Đây là chịu hình chịu ra kinh nghiệm! Quân Mặc Ninh vừa tức giận vừa đau lòng, nhìn gương mặt bị mồ hôi lạnh và nước mắt thấm ướt đang ngất đi, nhìn thế nào cũng cảm thấy những năm gần đây cái tính tình ngốc nghếch ngu đần này một chút tiến bộ cũng không có, bảo y làm sao yên tâm giao hắn ra!

Quân Mặc Ninh nhặt áo ngoài trên lên đắp kín cho hắn, mở cửa thư phòng dự định đi lấy nước trị thương cho Tề Hàm, ai ngờ mở cửa một cái liền thấy ba người Hoắc Nhẫn Đông, Sở Hán Sinh và Tần Phong vẻ mặt lo lắng vây quanh.

Vừa thấy y đi ra, Hoắc Nhẫn Đông là người đầu tiên tiến lên, chán ghét hỏi, "Tiểu Hàm đâu? Ngươi đánh hắn sao? Đánh có nặng hay không? Tam ca ca ngươi sao có thể như vậy!"

Nữ tử dậm chân liền muốn xông vào thư phòng, nhưng cổ tay trắng ngần bị Quân Mặc Ninh kéo lại, y bất đắc dĩ nói, "Đông nhi, vết thương sau người Hàm nhi, ngươi để Hán Sinh chữa; ngươi vào xem tay hắn, thước đánh vào xương ngón tay hắn..."
"Cái gì! Ngươi đánh gãy xương ngón tay hắn! Quân Mặc Ninh còn chưa dứt lời, giọng nói the thé thuộc riêng phái nữ gần như đâm thủng bầu trời, Hoắc Nhẫn Đông mang vẻ mặt "Ta hận ngươi!", vọt vào thư phòng như gió.

Lúc đầu Sở Hán Sinh nghe rất rõ ràng, bị Hoắc Nhẫn Đông gào một cái, chuyển thành khẩn trương lại không tín nhiệm nhìn Quân Mặc Ninh, vọt vào theo.

Tần Phong nuốt một ngụm nước bọt, xoay người đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói, "Thiếu gia đáng thương quá, gãy xương hẳn là đau lắm... Chủ tử quá nhẫn tâm..."

Quân Mặc Ninh thoáng cái bị lạnh nhạt trong gió xuân se lạnh, gia chủ nghẹn giọng không chỗ phát tiết đưa tay chỉ một góc sân, quát, "Nhìn ngó dáo dác cái gì! Cút về làm bài, làm xong lại gấp bội!"

Ba đôi mắt nhỏ trông mong do Tề Vân dẫn đầu thấy tiên sinh lấy tức giận bắn ra bốn phía, chạy loạn lúc cấm túc đã là to gan lớn mật, bây giờ sao còn dám khiêu chiến cơn giận của y nữa, xếp thành một hàng chạy ra khỏi sân thư phòng.