Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 177: Thỉnh cầu chính đáng




Xe lộc cộc, ngựa hí vang, đội ngũ gần một trăm năm mười người chậm rãi di chuyển trên đường cái phương bắc; giữa đội ngũ có một chiếc xe tù, xung quanh xe tù dựa theo quy luật nào đó có hai mươi người không xa không gần vây vòng quanh, mà sau khi qua hai canh giờ, tự động thay đổi một lần, một ngày mười hai canh giờ, không lúc nào ngừng.

Phía sau đội ngũ còn có một chiếc xe ngựa rộng rãi, đang ngồi trong xe ngựa, chính là ba người Tề Hàm, Hoắc Bán Hạ và Bạch Thiên Lan. Không biết có phải được Tề Mộ Tiêu căn dặn hay không, trên đường đi, Hoắc Bán Hạ trông chừng Tề Hàm đến sít sao, gần như không cho hắn tới gần xe tù.

Trong xe ngựa chuẩn bị bàn cờ, sách thuốc, chén trà, có lúc ba người tâm sự chuyện trong triều ngoài triều, có lúc đánh vài ván cờ, thời gian ngược lại cũng tiêu phí tốt đẹp. Có mấy lần Tề Hàm đề xuất muốn đi thăm Lưu Giang Xuyên, đều bị Hoắc Bán Hạ nửa khước từ nửa cự tuyệt mà ngăn trở; đối với những huynh đệ của tiên sinh, từ trước đến nay Tề Hàm tuân thủ lễ nghi vãn bối, vì vậy cũng chỉ có thể yên yên phận phận ngây người.


Bạch Thiên Lan chưa thật sự gặp mặt Tề Hàm, thế nhưng nhạy cảm như hắn sao có thể không đoán được thiếu niên choai choai phong thái như ngọc này thân phận cao quý; chẳng qua tất cả mọi người đều không nói thẳng ra, Hoắc Bán Hạ mở miệng chỉ kêu một tiếng "Diệc Hàm", Hình bộ thị lang hắn cũng vui lòng giả ngây giả dại, cũng âm thầm than thở trong lòng, dựa vào bản thân mình trên triều chưa gặp được địch thủ đánh cờ, thế mà không thể thu được nửa phần ưu thế trong tay hoàng tử điện hạ nhìn như lòng có chút không yên này.

Chạng vạng ngày thứ năm, sắc trời có chút âm u, đội ngũ đến một trạm dịch trên đường cái, sau khi Hoắc Bán Hạ và Bạch Thiên Lan thương lượng, quyết định nghỉ ngơi sớm. Một trăm người thuộc vệ đội quân doanh và Yến Thiên Lâu vẫn còn đang đứng đóng bên ngoài, thật sự tiến vào trạm dịch, chỉ có gần mười người Tề Hàm và hai mươi người trông giữ xe tù theo thông lệ.


Sau khi Tề Hàm tiến vào phòng, Mạc Hâm bưng trà nước theo sau vào, hắn biết rõ Tề Hàm thân thiết với Lưu Giang Xuyên, mấy hôm nay, sẽ đem tình huống đại thể thấy được nói cho Tề Hàm nghe.

"Thiếu gia," Hôm nay vẻ mặt Mạc Hâm có chút buồn rầu, "Mấy ngày nay Lưu công tử... không tốt lắm, cơm nước cả ngày hôm nay đều không hết, ta vừa mới thừa dịp thay ca nhìn một chút, sốt rất lợi hại..."

"Sao lại như vậy?" Tề Hàm ngồi không yên, đứng lên hỏi.

Mạc Hâm đáp, "Hoắc gia phong ấn nội lực Lưu công tử, trên đường xóc nảy, ngân châm trong người tất nhiên không yên phận... Thân thể y vốn suy yếu, phương bắc lại lạnh..."

"Ta biết rồi, Mạc Hâm ca, ngươi để ta suy nghĩ một chút..." Tề Hàm lần nữa ngồi xuống, nói, "Ngươi biết đó Bán Hạ thúc thúc cũng không cho ta tới gần Lưu Giang Xuyên quá, có thể do cửu thúc nói với y gì đó... Đúng rồi, bây giờ chúng ta đến đâu rồi?"


Mạc Hâm đáp, "Còn một hai ngày đường chúng ta liền ra khỏi ranh giới Tây Xuyên, sáng sớm nghe Hoắc gia nói với đội hộ vệ của cửu gia, đến biên cảnh Tây Xuyên, liền để đội trưởng dẫn người rút quân về doanh..."

"Mạc Hâm ca," Tề Hàm đột nhiên nói, "Ngươi giúp ta tìm một tấm bản đồ Tây Xuyên đi, ta muốn xem một chút."

Mạc Hâm đáp ứng, thấy Tề Hàm cũng không dặn dò gì khác, bèn cài cửa lại đi ra ngoài. Không biết có phải không dễ tìm bản đồ lắm hay không, qua hồi lâu sau, Mạc Hâm mới lại tiến vào, trên mặt mang vẻ vui mừng nói, "Thiếu gia, mới vừa nhận được tin tức Sở gia, nói chủ tử đã xuất quan, Sở gia đang dẫn người đến biên cảnh Tây Xuyên tiếp ứng chúng ta!"

"Tiên sinh xuất quan rồi! Y khỏe chưa?" Tề Hàm vừa mừng rỡ vừa trông chờ nhìn Mạc Hâm.

Mạc Hâm lắc đầu nói, "E rằng Sở gia chưa nói cái này, Hoắc gia chỉ bảo truyền đạt những lời này để ta nói cho thiếu gia. Thiếu gia, đây là bản đồ ngài muốn." Mạc Hâm nói, đưa lên một tấm bản đồ sơ sài.
Tâm tư Tề Hàm có chút phức tạp mà nhận lấy, mặc dù trên mặt còn lưu lại vui vẻ, thế nhưng trong mắt lại nhuộm tâm tình không rõ. Hắn mượn cớ bản thân có chút mệt, bảo Mạc Hâm cũng đi nghỉ ngơi.

Mạc Hâm xưa nay không nói nhiều, cũng biết thiếu gia nhà mình có chừng mực, liền không hỏi thêm nữa, hành lễ lui xuống.

Đêm, giờ hợi*, một nhóm thị vệ mới đổi ca, bọn họ đều là người hai đường Kim, Hỏa của Yến Thiên Lâu, so với binh sĩ quân doanh vừa mới lui xuống còn huấn luyện nghiêm chỉnh hơn. Cho nên mặc dù ca trước còn có chút phàn nàn với mưa bụi trong đêm xuân, hai mươi người ca này cũng chỉ lặng yên không tiếng động chiếu theo trận pháp lần lượt đứng vững, nếu có người muốn tập kích, dứt khoát tìm không ra bất kỳ khe hở sơ hở nào.

* Giờ hợi từ 9 giđến 11 giờ đêm.
Nhưng bọn hắn vào ca không bao lâu, liền thấy một người che dù giấy dầu chậm rãi đến, đợi thấy rõ diện mạo, tiểu đội trưởng đứng ở trước nhất quỳ một chân xuống đất hành lễ nói, "Bái kiến thiếu gia, thỉnh thứ thuộc hạ nhiệm vụ trên người, không thể đủ lễ." Mười chín người còn lại đứng các hướng khác nhau, nghe được động tĩnh, cũng đều sừng sững không động.

"Không sao," Người tới chính là Tề Hàm, sau khi hắn ra hiệu đội trưởng đứng dậy, lấy Yến Thiên Lệnh ra nói, "Phạm nhân bệnh nặng, ta tới dẫn y đến phòng Hoắc gia chữa trị, đây là Hoắc gia lệnh ta mang Yến Thiên Lệnh; làm phiền hai vị huynh đệ giúp ta dìu y đến phòng Hoắc gia, lại mời ba vị huynh đệ đi thỉnh hai vị đường chủ và Bạch đại nhân."

Nghe được mệnh lệnh tường tận như vậy, đội trưởng không chút nào nghi ngờ, phạm nhân cũng bị dẫn đi, đương nhiên trận hình cũng không quan trọng nữa; đội trưởng tự mình dẫn người đưa đến phòng Hoắc Bán Hạ, ba gã đội viên, mỗi người đi mời ba người khác.
Chỉ chốc lát sau, bốn người Tề Hàm đều tề tụ trong phòng Hoắc Bán Hạ, mà Hoắc Bán Hạ, quả thật đã bắt đầu chẩn trị cho Lưu Giang Xuyên. Hóa ra, Tề Hàm đã sớm đi thỉnh cầu Hoắc Bán Hạ, nhắc đến tầm quan trọng của Lưu Giang Xuyên cùng với tình trạng thân thể y bây giờ. Nghe Tề Hàm nói, khi chữa trị mọi người kể cả Mạc Hâm và Mạc Diễm cũng có mặt, mới gật đầu đồng ý.

Bạch Thiên Lan bị gọi dậy từ trên giường, vội vã chạy tới phòng Hoắc Bán Hạ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi bệnh trạng Lưu Giang Xuyên.

Tình huống quả thật không cho phép lạc quan.

Lưu Giang Xuyên đã hôn mê trọn một ngày, dằn vặt mệt mỏi và buông tha cho tương lai của mình, khiến y chẳng mảy may còn ý chí muốn sống.

Thuật châm cứu của Hoắc Bán Hạ kế thừa gia truyền và Quân Mặc Ninh truyền dạy, lại thường ở trong quân doanh, hắn đã tìm tòi ra được một bộ thủ pháp hành châm của riêng mình, phàm là châm hắn hạ, trừ khi hắn tự mình lấy hoặc có kỹ nghệ thân truyền, bằng không, dù là ai cũng không cách nào lấy ra.
Cùng với hai cây ngân châm lóe lên, Lưu Giang Xuyên đang hôn mê đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, người cũng theo đó tỉnh lại, có điều suy cho cùng bị thương nặng suy nhược lâu ngày, trong chốc lát ngay cả sức mở mắt cũng không có.

Hoắc Bán Hạ lấy một viên đan dược cố bổn bồi nguyên* cho y dùng, lại dùng thuật châm cứu thuận theo gân mạch khí tức y, hô hấp của Lưu Giang Xuyên mới xem như ổn định lại.

* Trong tư tưởng triết học ngày xưa, "bổn" là căn bản/gốc rễ, "nguyên" là nguyên thần/ý thức, "cố bổn bồi nguyên" nghĩa là củng cố gốc rễ, bồi dưỡng nguyên thần.

"Tạm thời y không sao rồi, ta bảo người sắc cho y một thang thuốc uống, ngày mai sẽ đem châm phong ấn lại." Hoắc Bán Hạ dùng tơ lụa trắng tinh lau tay, vừa dặn dò.

Tề Hàm khẩn cầu, "Bán Hạ thúc thúc, ban đêm lạnh lẽo, có thể lấy cái gì đó phủ xe tù không, cho y thêm một giường một chăn..."
Sau khi Hoắc Bán Hạ và Bạch Thiên Lan dùng ánh mắt trao đổi một chút, gật đầu nói, "Ta sẽ cho người sắp xếp. Mạc Hâm, Mạc Diễm, các ngươi khiêng y trở về đi."

Hai người đáp lại, song song đi tới bên giường, cúi người sắp đỡ Lưu Giang Xuyên lên, nhưng đột nhiên vào lúc này, cổ hai người đồng thời gặp phải một đòn nghiêm trọng, tức thì mê man ngã xuống!

Biến cố phát sinh bất ngờ, Hoắc Bán Hạ đến cùng không phải người giang hồ chân chính, cũng không phản ứng nhanh như vậy, trong chớp mắt vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, cũng bị một đồng xu chạm vào cần cổ, mềm nhũn té xuống đất.

Trong cả gian phòng, chỉ còn lại Bạch Thiên Lan Bạch đại nhân trói gà không chặt. Hắn có chút ngây ngẩn nhìn hoàng trưởng tử điện hạ giờ khắc này thân thủ ác liệt quả quyết, dĩ nhiên cũng nhìn thấy kiên quyết nghĩa vô phản cố* trong mắt hắn.
* Nghĩa vô phản cố ý chỉ làm việc nghĩa không chùn bước.

"Điện hạ..." Bạch Thiên Lan xưng hô chưa xong, cũng bước theo gót ba người phía trước.

Tề Hàm nhấc tay một cái chế phục bốn người, đến lúc này mới phát hiện sau lưng mình đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm; hắn siết chặt đôi tay run rẩy, một phen cõng Lưu Giang Xuyên bắt đầu nửa tỉnh nửa mê, nhảy ra từ cửa sổ phía sau, như một làn khói xanh biến mất trong trạm dịch.

Vệ đội đổi ca là hai canh giờ, vừa nãy chữa trị đã dùng hơn nửa canh giờ, huống chi hắn cũng không xác định Mạc Hâm và Mạc Diễm tỉnh lại sau bao lâu, trong thời gian này có thị vệ vào điều tra hay không... Quá nhiều nguyên nhân khiến Tề Hàm điều động khí tức toàn thân bay vút trong màn mưa, mưa phùn càng ngày càng dày đặc che đậy dấu chân vốn cũng không sâu, màn đêm trầm trầm lúc này cũng che giấu tốt nhất.
Vẫn luôn chạy hết tốc lực một hai canh giờ, Tề Hàm mới tìm một sơn động che khuất trong thung lũng thu xếp ổn thoả Lưu Giang Xuyên; Lưu Giang Xuyên ngồi dựa vào góc sơn động, nhìn Tề Hàm bị nước mưa xối ướt bố trí cẩn thận trong trong ngoài ngoài, bày nhánh cây cỏ khô che phủ cửa động vốn không lớn; đống lửa trong đêm tối quá mức chói mắt, hắn chỉ châm một ngọn nến nho nhỏ gần chỗ mình; trong ánh lửa mỏng manh, dường như Lưu Giang Xuyên cũng nhìn thấy tương lai y tăm tối như đêm khuya.

"Ngươi tỉnh rồi! Ngươi đừng nói chuyện, hãy nghe ta nói." Tề Hàm thấp giọng, quỳ ngồi trước người y, dùng tốc độ cực nhanh nói rằng, "Từ trạm dịch rời đi, ta chạy một đường về phía tây, nơi này là một khe núi vô danh ranh giới Tây Xuyên, trên bản đồ không có, nhưng ta đã đánh dấu vị trí cơ bản trên đó; chỗ này có bản đồ, thức ăn, còn có đan dược gia sư để lại cho ta trước đây, ngươi phải khôi phục thể lực nhanh một chút, sau đó nghĩ biện pháp rời đi; lệnh huynh đã trở lại Bắc Mãng, ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi từng nói với ta, dù thế nào đi nữa cũng phải ngăn cản chiến tranh giữa hai nước..."
Trạm dịch Tây Xuyên. Đội trưởng thị vệ cảm thấy thời gian chữa bệnh có phần quá dài đi tới trước cửa phòng Hoắc Bán Hạ, vậy mà bên trong một chút tiếng động cũng không có! Hắn đẩy cửa nhìn, mới phát hiện tất cả bọn họ đều hôn mê trên mặt đất, mà phạm nhân mang bệnh kia sớm đã chẳng biết đi đâu!

Trước tiên đánh thức bốn người Hoắc Bán Hạ, mọi người vừa nhìn, làm sao không biết chuyện gì xảy ra!

Bạch Thiên Lan vẻ mặt khẩn trương nói, "Bán Hạ, mau đuổi theo đi! Đánh mất phạm nhân, tất cả mọi người phải chịu liên lụy!"

Hoắc Bán Hạ cắn răng nghiến lợi nói, "Đuổi theo? Đuổi theo nơi nào! Thà rằng thỉnh cầu chính đáng, quyết không khúm núm tùy tiện thỉnh cầu! Ngươi không thấy hoàng tử điện hạ của chúng ta ai làm nấy chịu, đều vứt chúng ta ra ngoài à!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau!

Hoắc Bán Hạ nhìn màn mưa nặng trĩu ngoài cửa sổ, oán hận nói, "Quân Diệc Hàm, ngươi khá lắm! Pháp luật triều đình ngươi có thể không để ý, ngươi cũng không sợ tam ca ta... đánh gãy chân ngươi!"